Nghe hai vị sư huynh lớn nhất của môn phái nói với nhau bằng những lời khó hiểu, đám đồ đệ hoang mang chẳng biết phải tin vào ai nữa. Họ đứng yên chờ kết quả cuối cùng.
bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lúc đó đám lính của Đỗ Ngọc đã trở vào, thi hài của Lâm Bình bọc trong tấm vải trắng được đặt trên một tấm cây, đã có mùi thối do thịt xương mục rữa.
− Sư phụ!
Giang Lâm nhào đến bên xác chết của thầy nức nở:
− Nghịch đồ về trễ để thầy phải chết oan khiến tội thật là đáng chết.
Vừa khóc chàng vừa mở lớp khăn áo tẩm liệm ra khỏi người thầy kể lể thảm thiết làm đám đồ đệ phải động lòng rơi lệ.
Đỗ Ngọc bước đến gần Giang Lâm, đặt tay lên vai chàng an ủi:
− Giang huynh đừng bi lụy quá mà hại cho sức khỏe. Lâm tiền bối đã vô phước muôn phần, nhiệm vụ kẻ còn sống phải trả thù cho người đã khuất.
Giang Lâm ngẩng đầu dậy lau nước mắt, gật đầu:
− Phải! Ta phải trả thù cho sư phụ. Bắt được kẻ sát nhân ta sẽ tự tay mình móc mật phơi gan cho thỏa lòng căm tức.
Rồi chàng quỳ lạy thi hài sư phụ, nghẹn ngào:
− Đệ tử vì muốn trả thù nên làm cho thi hài sư phụ chẳng được vẹn toàn. Đó chẳng qua là điều bắt buộc.
Sĩ Khai chen vào:
− Giang huynh, muốn thành việc lớn phải biết hy sinh việc nhỏ. Tại hạ nghĩ Lâm tiền bối sẽ vui lòng chẳng hờn giận huynh đâu.
Giang Lâm đứng dậy nói với Đỗ Ngọc:
− Xin mời đại quan bắt tay vào việc đi thôi.
Đỗ Ngọc ung dung gật đầu bước đến gần thi hài hơn một chút nữa cất giọng ôn tồn:
− Xin Lâm tiền bối rộng lòng.
Chiếc quạt trên tay Đỗ Ngọc đưa lên cao, bổng..... - Khoan ...
Tiếp theo lời nói là một bóng trắng đứng trước mặt Đỗ Ngọc:
− Xin đại quan dừng tay cho tại hạ có vài lời phân giải với Giang huynh.
− Thạch Trí, ngươi định chống lại Lịnh hồng kỳ chăng?
Giang Lâm hỏi lạnh lùng.
Thạch Trí lùi lại chấp tay cung kính:
− Giang huynh, đệ không chống lại lịnh hồng kỳ cũng không chống lại Giang huynh mà đệ cảm thấy việc này có điều chi mờ ám tất cả dường như muốn ám hại lại sư ca.
Giang Lâm cất giọng cười ngạo nghễ:
− Ngươi khó lo xa, cây ngay sợ gì chết đứng, vàng thật thì lo gì lửa đỏ. Ồ! Hay chính là mi có liên can nên sợ. Phải không?
Thạch Trí lúng túng. Hắn lùi lại một bước từ trước đến nay hắn vốn quý Giang Lâm, nhưng thái độ lạ lùng của chàng hôm nay đã làm Thạch Trí mất đi phần nào niềm kính trọng.
Thạch Trí cao giọng:
− Giang huynh! Anh nói gì lạ vậy?
Giang Lâm giơ cao cây lịnh hồng kỳ:
− Lui ngay, để quan đô úy làm việc.
Thạch Trí không dám cãi lời đành lui về hàng ngũ lòng hoang mang nghi hoặc.
Chiếc quạt trong tay Đỗ Ngọc khẽ quạt ra một luồng kình phong quét sạch các vật chướng ngại trên thi thể Lâm Bình và bắt đầu cuộc tìm kiếm trên cái thân thể lõa lồ bị cháy xám đi gần phân nửa.
Lưỡi dao nhỏ trên tay Đỗ Ngọc bén như một tia nước, luồn lách khắp mọi nơi trên cơ thể Lâm Bình, làm lòng Hồ Sơn đau nhói như chính chàng đang bị thọ hình.
− À! Đây rồi.
Đỗ Ngọc hét lớn báo tin:
− Huyệt di bộ của tiền bối đã bị người điểm cứng trước khi viên tịch, chứng tỏ Lâm tiền bối đã bị người điểm huyệt trước khi phóng hỏa đốt U môn động.
Giang Lâm bước lên một bước nhìn, đôi mắt đầy ác cảm của chàng cứ hầm hầm đảo sang Hồ Sơn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cái tin sư phụ bị người ám sát đã làm đám đệ tử xôn xao, người nọ nhìn người kia như dò hỏi, như nghi kỵ. Mỗi người một lời mà vẫn không biết ai là thủ phạm, bởi Thái Bình giáo xưa nay chưa gây thù chuốc oán bao giờ.
Doanh Doanh và Hồ Sơn chấn động toàn thân, họ tiến lên một bước, nắm áo Đỗ Ngọc toan cất lời cật vấn. Chợt Hồ Sơn lùi lại một bước, nét mặt kinh hoàng, chàng lắp bắp:
− Trời, lẽ nào, lẽ nào lại như vậy được sao?
Rồi té quỵ xuống đất, mặt tái xanh.
Đỗ Ngọc đang gỡ từ trong tay người chết một mảnh lụa màu hồng nhạt, kêu lên kinh ngạc:
− Ô! Ta đã tìm ra thủ phạm rồi đây! Giang huynh, hãy truy tìm người có chiếc áo này.
Giang Lâm cầm lấy mảnh vải đã xạm màu vì bị chôn theo xác chết nhiều ngày, cười gằn rồi đưa cao hỏi lớn:
− Mảnh hồng y này đã được sư phụ dứt ra từ một trong hai trăm lẻ bảy bộ đồ của môn sinh Thái Bình giáo phái. Kẻ nào đã dám giết thầy hãy tự thú đừng để ta nhọc lòng truy xét.
Đến mức này thì quá rồi, không ai bảo ai, tất cả các môn sinh đưa mắt nhìn nhau nghi kỵ, họ thầm kiểm tra tay áo của nhau.
Hồ Sơn từ nãy giờ vẫn chưa hết bàng hoàng, quỵ người trên mặt đất, chàng lơ đễnh đưa mắt nhìn mảnh hồng y trên tay của Giang Lâm. Chàng nhấc tay áo toan đứng dậy, bỗng thốt lên bàng hoàng sững sốt:
− Trời, tay áo của ta sao lại nằm trong tay sư phụ.
Lời chàng nhỏ nhưng khác nào tiếng sấm giữa trời, trăm mắt nhìn chàng nửa xót thương, nửa phần căm phẫn.
Hồ Sơn mà là kẻ giết thầy ư? Không thể nào có được, nhưng tang chứng lại sờ sờ thì ...
Giang Lâm nghiến răng, từ trên bục cao chàng dùng hết công lực đánh mạnh vào người của Hồ Sơn, hét:
− Tên khốn nạn, mày phải chết.
− Khoan! Dừng tay!
Thạch Trí kịp thời đỡ đòn cho Hồ Sơn:
− Giang huynh đừng vội nóng.
Bị trúng thương của Giang Lâm quá mạnh, Thạch Trí chỉ nói được bấy nhiêu rồi nghẹo đầu tắt thở.
Nhìn kẻ mới vì mình bỏ mạng, Hồ Sơn như tỉnh, như mờ, chàng đỡ lấy thân hình sư đệ lên tay mà lặng yên bất động.
Giang Lâm vẫn chưa hả cơn giận, tiếp tục đưa cao song chưởng nhắm thẳng đầu của Hồ Sơn.
Doanh Doanh vội nhảy ra níu lấy tay Giang Lâm hét:
− Giang huynh, muội nghĩ Hồ Sơn không bao giờ làm chuyện trái nhân đức như vậy.
Xin anh hãy suy xét tận tường kẻo giết oan người vô tội.
Hất tay Doanh Doanh sang bên, Giang Lâm bước lên chiếc ghế cao cất giọng hầm hầm:
− Còn oan gì nữa. Tội hắn chết đã đành, Doanh muội đừng có lời ngăn cản.
Sĩ Khai kéo tay áo Doanh Doanh khẽ nhắc:
− Doanh muội, đừng xen vào chuyện nội bộ của người.
Doanh Doanh lắc đầu. Không hiểu sao nàng có cảm giác là Hồ Sơn đang bị hàm oan và nàng thương chàng vô hạn. Nàng nói:
− Giang huynh, bấy nhiêu chứng cớ chưa đủ để buộc tội Hồ Sơn là kẻ giết thầy, biết đâu đây không phải là mưu kế của kẻ ghét ghen hãm hại đại ca.
Một đám môn đồ hô to:
− Có thể có kẻ ám hại đại sư huynh đây.
Đỗ Ngọc đứng dậy cất giọng ôn tồn:
− Giang huynh, về việc Hồ Sơn đây có phải là thủ phạm hay không tại hạ không khẳng định, chỉ đưa ra những phát hiện mà thôi. Tuy nhiên, tại hạ mong rằng người nên cẩn thận, kẻo oan ức người vô tội.
Giang Lâm dịu giọng, hơi thở đã lấy lại bình thường:
− Đa tạ đại quan đã có lời chỉ giáo, Hồ Sơn, kể từ phút giây này ngươi là tội nhân của Thái Bình giáo phái, hãy chấp nhận môn qui.
***
Dưới áp lực của lịnh hồng kỳ, Hồ Sơn cúi đầu:
− Giang đệ, trong nghịch cảnh này huynh không biết lấy lời chi phân giải cho đệ hiểu được nỗi lòng và trong hoàn cảnh nào đi nữa huynh cũng cúi đầu tuân theo lịnh sư môn.
− Tốt lắm! Hữu Lễ trói tội phạm vào giữa cột cờ cho ta suy xét.
− Tuân lệnh nhị sư huynh.
Hữu Lễ sốt sắng thi hành mệnh lệnh.
Nhìn Hồ Sơn bị trói giữa cột cờ, lòng ai không oặn thắt. Bởi thường nhật chàng vốn hiền lành được lòng cả mọi người. Duy chỉ có Giang Lâm vì cơn nóng giận và đố kỵ nên nhất thời quên hết bao kỷ niệm với Hồ Sơn.
Giang Lâm quát:
− Hồ Sơn, giữa pháp đường mi hãy cung khai sự thật. Bởi vì sao mảnh hồng y kia lại nằm trong tay sư phụ?
Hồ Sơn không biết trả lời sao đành phải yên lặng cúi đầu, giây lâu chàng cất lời yếu ớt:
− Huynh không biết nói sao cho đệ hiểu, mảnh áo đó mất tự bao giờ, huynh còn không hay biết.
Câu trả lời đã không làm Giang Lâm vừa ý. Chàng rít lên:
− Ngươi định bảo đây là một âm mưu hãm hại ngươi chăng? Hữu Lễ hãy đem ráp mảnh vải này vào chỗ thiếu kia cho mọi người cùng trông thấy.
Mảnh vải được ráp vào vừa khít, và mọi người càng thêm hoang mang khi nghe Giang Lâm hùng hồn buộc tội:
− Ngày làm lễ động quan sư phụ, chính tay mi đã đứng ra trông coi tất cả. Hôm đó ta chưa về kịp, đừng bảo ta vì ganh ghét mà bày trò hãm hại ngươi chứ. Hãy trả lời cho mọi người cùng rõ. Có phải mảnh vải này được cắt ra từ tay áo của ngươi và nó đã được chôn với sư phụ cùng một ngày giờ năm tháng không?
Chương trước | Chương sau