Doanh Doanh cũng lấy làm lạ, tự hỏi sao nàng lại dám một mình giữa đêm khuya tiến sâu vào nghĩa địa, nơi mà mọi người thường bảo rằng chứa đầy ma quái.
bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chỉ vì ...
Nàng đưa tay chặn ngực cố nén cơn kinh sợ khi bàn chân mình dẫm lên thân hình một chú chuột vừa mới thoáng vụt qua. Chỉ vì nơi ấy còn có sinh mạng một con người đau khổ, đang cần có bàn tay nàng giải cứu. Nơi đó có Hồ Sơn, người bạn nàng chỉ vừa mới quen được ba ngày mà nàng lại nghĩ rồi đây cuộc đời mình và người đó sẽ phải gắn liền nhau đi trên con đường dài đầy chông gai gian khổ.
Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh ma trơi lập lòe, Doanh Doanh nhìn thấy chiếc đầu của Hồ Sơn nhô cao lên khỏi mặt đất, mắt nhắm nghiền, miệng chép chép như một con cá thiếu nước, mà không làm sao nén được giọt châu rơi. Mới sáng nay thôi, chàng còn ân cần giảng giải cho nàng cách đề công, vậy mà giờ đây ...
Doanh Doanh cúi xuống đặt tay lên bờ mắt nhắm nghiền sưng húp của Hồ Sơn mà nghe nát tan từng đoạn ruột. Hơi thở chàng ngắn, nhanh và đứt quãng, chứng tỏ đã kiệt sức lắm rồi. Thật là tàn nhẫn khi bắt một thân thể tráng kiện thế này phải chết dần mòn trong đau đớn. Giang Lâm! Anh thật là nông cạn, chẳng chịu hiểu cho nỗi oan tình của Hồ Sơn.
Bàn tay nhỏ của nàng cào trên lớp đất khô tạo thành những âm thanh sột soạt, chiếc móng mềm bị vấp vào đá cứng tóe máu, tuy đau đớn nhưng nàng vẫn không màng, cứ cắn răng bới mãi, bới mãi, lớp đất sâu dần sâu dần.
Nhưng ... trời sắp sáng mất.
Doanh Doanh nhìn quanh lo sợ khi nghe tiếng gà văng vẳng gáy xa xa. Một cơn gió lạnh thoảng qua, mùi tử khí chập chờn. Cành lá xào xạc như có muôn vạn bóng vô hình đang kéo đến gần nàng kêu khóc. Doanh Doanh sợ hãi rụt tay lại nhìn quanh thầm van vái. Cầu xin phật mẹ hiển linh giúp con qua cơn hoạn nạn.
Nỗi ám ảnh bởi quỷ ma vừa dịu xuống, Doanh Doanh lại có cảm giác như Hồ Sơn vừa tắt thở, nàng hốt hoảng cuống cuồng bới đất nhanh lên, nhưng chưa xuống được một phần ba lớp đất vùi kín thân chàng mà thời gian cứ lụn dần.
Tuyệt vọng quá, nàng đành buông tay ôm mặt khóc, nàng không muốn Hồ Sơn phải chết, nhưng một mình nàng thì lại không đủ sức cứu chàng. Trời già quả là cay nghiệt.
Có tiếng lá rơi xuống cạnh nàng, Doanh Doanh ngẩng mặt dậy bồng hét lớn té vật ra sau ngất xỉu khi thấy một bóng trắng toát đứng trước mặt mình:
− Trời, quỷ ...
Bóng đó đỡ vội thân hình mềm oặt của nàng lay gọi:
− Cô bé kia tỉnh lại, ta là người không phải quỷ.
Bàn tay bóng đó ấm áp tràn đầy sinh khí. Doanh Doanh hoàn hồn mở mắt, an tâm khi nhận ra bóng trắng trước mặt mình có gương mặt nhân hậu hiền hòa, ẩn sau bộ râu năm chòm trắng xóa. Nàng hơi thều thào tưởng mình mơ ngủ:
− Tiền bối là người chứ không phải là quỷ, người là một vị Tiên ông chăng?
Ông ta mỉm cười, cây phất trần khẽ đong đưa:
− Ta không phải là tiên, nhưng mang biệt hiệu là Bạch Hạc Tiên Ông, chuyên đi độ thế cứu người. Nàng có chuyện gì sầu khổ, mà nửa đêm đến nghĩa địa than khóc một mình?
Doanh Doanh sụp lạy Bạch Hạc Tiên Ông nức nở:
− Tiên ông ơi, xin hãy thương tình cứu mạng cho chàng trai bị người ta đem chôn sống đã trọn ngày rồi.
Tiên Ông quay người nhìn Hồ Sơn, bỗng giật mình kinh sợ, hỏi nhanh:
− Thiếu hiệp này làm sao nên nỗi để bị người chôn sống?
Doanh Doanh chưa kịp trả lời đã thấy xa xa có ánh đèn thấp thoáng, nàng lật đật nói nhanh:
− Xin Tiên Ông hãy cứu chàng khỏi nơi này rồi tiện nữ sẽ kể cho người nghe tự sự.
Nhanh lên đi kẻo bọn đệ tử Thái Bình giáo bắt gặp thì nguy.
Bạch Hạc Tiên Ông có vẻ lạ lùng, nhưng ông không hỏi lại. Cây phất trần trên tay đập nhẹ xuống nền đất bảo Doanh Doanh:
− Nàng hãy nắm áo theo ta thoát khỏi nơi này.
Tay còn lại Tiên Ông nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của Hồ Sơn. Cùng lúc hơi mười đệ tử của Thái Bình giáo xuất hiện lăm lăm gươm giáo quát:
− Khôn hồn bỏ Hồ Sơn lại cho ta.
Bạch Hạc Tiên Ông dường như không nghe thấy, chiếc phất trần khẽ phất ngược về sau, toàn thân ông bay bổng lên không mang theo Doanh Doanh và Hồ Sơn nhắm thẳng hướng rừng sâu băng tới tốc độ kinh hồn. Thân pháp của lão nhẹ nhàng và nhanh lẹ làm sao, Doanh Doanh quay lại phía sau kinh hoàng nhận ra đám đệ tử Thái Bình giáo đã bị Tiên Ông cách không điểm huyệt biến thành bầy tượng đá.
Nhẹ nhàng đặt Doanh Doanh và Hồ Sơn xuống một tảng đá phẳng, cách khá xa khu nghĩa địa, Bạch Hạc Tiên Ông hỏi nàng:
− Đã xa nơi nguy hiểm rồi đó. Bây giờ nàng hãy kể cho ta nghe đi.
Không ngần ngại kèm theo tiếng nức nở, Doanh Doanh kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Bạch Hạc Tiên Ông, không hề thêm bớt. Kể xong nàng mới thêm:
− Tiên Ông ơi! Tiện nữ biết chắc rằng Hồ Sơn vô tội, Tiên Ông có cách nào để cứu người vô tội được không?
Nét mặt Tiên Ông thừ ra khi nghe câu chuyện kể. Nghe nàng nhắc, lão giật mình sực tỉnh cúi xuống đỡ Hồ Sơn dậy:
− Để lão xem xét vết thưong của thiếu hiệp mới có thể trả lời. Trời ...
Tiên Ông kêu lên hoảng hốt:
− Huyệt "Phù Cốc" đã vỡ, thiếu hiệp đây sẽ trở thành tàn phế trọn đời.
− Trời ...
Doanh Doanh gục khóc nghẹn ngào. Bạch Hạc Tiên Ông thở dài, đặt tay lên vai nàng khẽ nói:
− Có lẽ số trời đã định vậy rồi. Thái Bình giáo phái đã đến lúc suy vong, nên mới xảy ra lắm điều tác tệ. Cô nương, hãy gượng sầu, lão phu cố gắng một phen, may ra ...
nhưng xem ra đây chỉ là chuyện lấp biển, vá trời.
Nói vậy, nhưng lão cũng đặt tay lên ngực Hồ Sơn truyền kình lực. Song, chân lực của lão đã trở thành vô nghĩa, vì bao nhiêu nội lực của lão truyền cho Hồ Sơn đều biến thành làn khói trắng, bay ra ngoài.
Sau bao cố gắng đều thất bại, Bạch Hạc Tiên Ông lắc đầu mệt mỏi:
− Chẳng còn cách nào khác được đâu!
Rồi lão lại thở dài nói ngậm ngùi:
− Thương cho thiếu hiệp đây phải phí bỏ đời trai ngang dọc. Rồi đây chàng sẽ trở thành gánh nặng cho nàng thôi. Cô nương hãy lợi dụng lúc chàng còn mê man này mà ra tay hạ thủ, giải thoát cho chàng khỏi kiếp đời ngang trái, mà cô nương cũng được nhẹ nhàng trên bước đường hành hiệp.
Doanh Doanh giật mình lắc đầu:
− Tiên Ông, sao người nỡ khuyên tiện nữ đi làm điều bất nhân như vậy? Chàng đã bị hàm oan, cháu phải tìm cách phục hồi sinh lực cho chàng để có một ngày giải được nỗi oan kia. Chẳng những cháu không nghe lời tiền bối, mà còn đổi mạng với những ai muốn bức tử chàng.
Bạch Hạc Tiên Ông bỗng cất tràng cười vừa ý, mắt lão sáng long lanh, tay thong thả vuốt chòm râu bạc:
− Khí khái lắm thay! Lão phu mừng khi nghe cô nương có được lời vàng ngọc. Bây giờ lão phu đã có thể an tâm để thiếu hiệp đây cho cô nương chăm sóc. Thôi, lão phu có việc phải lên đường, cô nương ráng bảo trọng lấy thân, mong có ngày gặp lại.
Doanh Doanh bâng khuâng níu áo Tiên Ông:
− Tiên Ông, người đành bỏ cháu và Hồ huynh giữa rừng núi hiu quạnh như thế này sao? Rủi bọn Thái Bình giáo rượt đến cháu phải làm sao? Rồi cháu biết làm gì cho Hồ huynh đây tỉnh lại.
Bạch Hạc Tiên Ông dừng chân, bậm môi suy nghĩ:
− Ta quên mất chứ! Cô nương, thiếu hiệp đây chỉ bị mê man vì kiệt lực tàn hơi, nàng hãy đem hắn đến một thạch động nào đó chăm sóc, chỉ độ vài ngày là tỉnh dậy.
Còn việc phục hồi chân khí, có lẽ chỉ có thần tiên mới có thể cứu hắn thôi.
Ngừng lại một chút, Tiên Ông lấy từ trong người ra một chiếc túi nhỏ bằng gấm trắng nói tiếp:
− Ta chẳng có gì để tặng lại hai người, chỉ có vật này mong giúp cô nương đỡ đần trong cơn nguy kịch. Thôi ta đi đây.
Doanh Doanh chấp tay:
− Tiện nữ xin cảm tạ.
Lời cảm tạ chưa nói hết, Bạch Hạc Tiên Ông đã như làn khói trắng xẹt đi nhanh.
Doanh Doanh cúi xuống nhìn Hồ Sơn nằm im bất động, sắc mặt tái nhợt như một thây ma. Cố gom hết sức bình sinh, nàng đỡ chàng lên vai tìm một hang đá để vào trú ngụ như lời Tiên Ông vừa nói.
Chương trước | Chương sau