The Soda Pop
Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 78 đánh giá )

Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 09

↓↓
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, sải bước đi về phía Hạ Du Huyên. Ôm lấy cô trực tiếp đi về phía sofa bên trong phòng.

Nhẹ nhàng buông xuống, con ngươi xanh lam tập trung nhìn vào đôi mắt tím hồng của cô "Nhóc con, không được đi chân trần. Không được nhìn người đàn ông khác ngoài anh."

Hạ Du Huyên khẽ run, gật đầu "Biết rồi, cái đồ đàn ông bá đạo."

Lãnh Liệt Hàn ngưng mắt, cúi đầu, chuẩn xác bắt được cái miệng nhỏ xinh xắn ngọt ngào, hung hăng giày xéo một phen, đến lúc Đường Sâm lúng túng ho khan một tiếng, mới bất mãn dừng lại, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía anh ta.

bạn đang xem “Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hạ Du Huyên ngượng ngùng cúi đầu, tay nắm thật chặc lớp áo trước ngực người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như sắp chảy máu. Người đàn ông này, tại sao lại có thể hôn cô trước mặt người khác như vậy.

Đường Sâm thế nhưng cũng không để ý đến ánh mắt của Lãnh Liệt Hàn, quang minh chính đại hướng về bọn họ "Hắc, mỹ nữ. Tôi là Đường Sâm, là anh em tốt với Hàn."

Hạ Du Huyên lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, gật đầu "Ừm, xin chào. Tôi là Hạ Du Huyên."

Lúc này mặt Lãnh Liệt Hàn đã đen hơn phân nửa. Thế nhưng Đường Sâm vẫn không thèm nhìn như cũ, tiếp tục nói "Ha ha. . . Huyên Huyên, sau này chúng ta là bạn bè nha."

Vừa nói vừa đưa tay ra, tính toán cùng cô bắt tay. Ai biết, ngay lúc Hạ Du Huyên định thò bàn tay nhỏ bé ra, Lãnh Liệt Hàn một tay bắt lấy, một tay khác 'bộp' một tiếng đánh rớt tay của Đường Sâm.

"Oa oa oa, anh cái đồ ác ma này, trọng sắc khinh bạn. Một ngày nào đó, em sẽ đem toàn bộ chuyện tình của anh nói ra. Hừ." Đường Sâm tức giận hất mặt, rời khỏi chỗ này, để cho bọn họ ở riêng một chỗ.

Trái lại, Hạ Du Huyên rất có hứng thú với câu nói cuối cùng của Đường Sâm. Nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi: Chuyện tình của Hàn?

Lãnh Liệt Hàn khó chịu xoay khuôn mặt của cô lại, sắc mặt đen thui "Hắn ta đẹp bằng anh?"

Hạ Du Huyên lắc đầu.

"Hắn ta đẹp hơn anh?"

Lắc đầu.

"Vậy tại sao em nhìn hắn ta?" Nồng nặc ghen tuông.

"Không có, Hàn nhà em đẹp trai nhất." Nói xong, ôm lấy cổ anh, cái miệng nhỏ nhắn chủ động đưa lên.

Làm gì có chuyện dê béo đến miệng mà không ăn? Bàn tay to lớn của Lãnh Liệt Hàn chế trụ thật chặc cái ót của cô, đầu lưỡi nhanh chóng chui vào. Sâu đậm hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào đến mức khiến cho người khác muốn ngừng mà không ngừng được, JJ trong nháy mắt đứng lên. Chết tiệt, chỉ cần khẽ đụng vào cô, anh đều sẽ có phản ứng. Cô nhóc này, thế nhưng đem anh gắt gao ăn sạch.

Hai người cùng nhau ngã xuống sofa, người đàn ông từng chút từng chút men theo ngũ quan của người bên dưới, một đường hôn xuống. Không biết từ lúc nào, trên thân thể hai người đã không còn gì.

Bàn tay to lớn của người đàn ông khẽ xoa nắn một bên búp măng của Hạ Du Huyên, một bên còn lại bị anh nồng đậm hôn mút. chọc cho người con gái dưới thân run rẩy không ngừng.

Không ngừng phát ra âm thanh "Ưm. . . "

Người đàn ông ngẩng đầu lên, từng chút từng chút hôn xuống khuôn mặt cô, bàn tay to miêu tả dọc theo đường cong cơ thể cô một đường đi xuống. Khi đến vườn hoa bí mật, khuôn mặt ác ma trầm xuống, ngón tay thon dài thoáng cái chui vào.

"Ừm a. . . " Thân thể Hạ Du Huyên run lên, hạ thân nhanh chóng chảy ra dịch thể trong suốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng.

Lãnh Liệt Hàn biết cô cũng đã động tình rồi, thế nhưng cũng không vội vã đi vào, ngón tay từ từ chuyển động, thanh âm khàn khàn vang lên "Nhóc con, muốn sao?"

Khuôn mặt ngượng nghủng của Hạ Du Huyên đỏ bừng đến sắp chảy máu, hàm răng cắn chặt vào môi dưới, không nói nên lời.

Người đàn ông cũng không tức giận, nhíu mày, lại tiến vào thêm một ngón tay "Nhóc con, muốn sao?"

"Ừm hừ. . . " Hạ Du Huyên vẫn không nói như cũ, thế nhưng không tự chủ được mà cong người lên biểu đạt suy nghĩ trong lòng cô.

Lãnh Liệt Hàn nhìn chăm chú "Bảo bối, gọi anh. . . nói em yêu em."

Hạ Du Huyên khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, thanh âm kiều mị vang lên "Ưmm. . . Hàn, em yêu. . . Ưm, em yêu anh."

Vừa dứt lời, Lãnh Liệt Hàn nhanh chóng rút ngón tay ra, trong nháy mắt đó, thân thể khẽ động một cái, đâm vào thật sâu vọt đến tận đáy.

Hai người bay lên tận trời.

Đường Sâm sau khi ra ngoài, lập tức 'cạch' một tiếng khoá cửa lại. Đã rất lâu rồi mới thấy Lãnh Liệt Hàn tức giận như vậy. Bây giờ nghĩ lại liền thấy buồn cười.

Lúc này, Thanh Long và Ngân Long đi qua, vẻ mặt kỳ quái nhìn vào nụ cười ngốc nghếch này của Đường Sâm.

Thanh Long tiến lên "Đường thiếu, có gì buồn cười sao?"

Đường Sâm lúng túng ho khan một tiếng "Khụ Khụ. . . Không, không có gì."

Đúng lúc Ngân Long chuẩn bị mở cánh cửa đang bị đóng ra thì từ bên trong truyền đến một loại âm thanh khiến cho người khác phải nổi da gà.

Đường Sâm 'Ha ha ha' cười ra tiếng "Ngân Long, cậu có thể đi vào a. Không sợ bị tên ác ma kia phái đi chơi đùa với dã nhân(*) đâu."

(*) Dã nhân: người rừng, người hoang dã

Nói đến đi chơi với dã nhân, sắc mặt Đường Sâm trong nháy mắt lạnh xuống. Thanh Lòng và Ngân Long liếc nhau, run run thu tay về.

Nhớ đến lần đó Đường Sâm mắc sai lầm, Lãnh thiếu vô cùng tốt bụng để cho Đường Sâm đi Châu Phi du ngoạn. . . và chơi đùa cùng dã nhân. Ai biết, nơi đó quả thật là địa ngục trần gian. Dã nhân ở đó khoẻ như chó, nếu không phải Đường Sâm đã khổ luyện qua, con mẹ nó đã sớm trở thành thức ăn trong miệng bọn họ rồi.

Hơn nữa động vật ở đó nếu so với bình thường đều to lớn hơn gấp mấy lần, lợi hại hơn gấp mấy lần. Bọn họ chỉ biết rằng, một tháng sau đó, khi Đường Sâm trở về, bọn họ gần như không nhận ra anh ta.

Ăn mày bên đường còn tốt hơn anh ta. Trên người chỉ có duy nhất một chiếc váy được bện bằng cỏ dùng để che đi bộ vị quan trọng nhất. Con mắt đỏ ngàu, điên cuồng vọt vào phòng bếp cầm con dao lên, hét to "Lãnh Liệt Hàn cái tên hỗn đản kia đâu? Cái tên ác ma đó chết ở đâu rồi, lão tử muốn giết hắn."

Lần đó Lãnh Liệt Hàn bởi vì có chút việc phải ra nước ngoài. Nên vẫn là Thanh Long cùng Ngân Long phải áp chế anh ta, cho anh ta uống thuốc an thần, mới trấn tĩnh lại được.

Lúc này, cửa phòng mở ra. Lãnh Liệt Hàn ăn mặc chỉnh tề, đóng cửa phòng lại. Liếc nhìn ba người bọn họ. Đi về phía thư phòng cách vách.

Ba người cũng liếc nhìn nhau, đi theo vào phòng.

Bên trong phòng ngủ

Trên giường lớn, người con gái tuyệt mỹ đang nằm trên đó, chậm rãi mở hai mắt ra. Nhìn lên trần nhà. Mới vừa rồi Lãnh Liệt Hàn nói với mình "Bảo bối, trường học sau này chúng ta không cần đến nữa, em ngoan ngoãn sống ở đây, anh đã bảo Thanh Long và Ngân Long làm thủ tục nghỉ học rồi."

Hơi hơi chu cái miệng nhỏ nhắn lên "Dạ, vậy kế tiếp đi đâu tìm thú vui đây?" Tâm tình của Hạ đại tiểu thư của chúng ta chính là cả ngày đi tìm thú vui.

Đang lúc suy nghĩ, khuôn mặt Hàn Triết Húc trợt loé lên trong đầu. Hạ Du Huyên 'Ô' một tiếng liền nhảy dựng lên "Đúng rồi, Húc còn chưa có đưa quà tặng thần bí cho mình nha." Nói xong liền cầm lấy điện thoại gọi cho Hàn Triết Húc.

Rất nhanh, điện thoại di động liền được thông, âm thanh ấm áp truyền đến "Du Huyên, sao lại gọi cho anh vậy?"

Ở bên kia, Hàn Triết Húc lúc này đang ở trong công ty nhà mình xử lý công việc, bởi vì chuyện của công ty, anh bất đắc dĩ phải nghỉ học, không nghĩ tới khi mình nghỉ học không lâu, Hạ Du Huyên, người trong lòng anh cũng nghỉ học, đương nhiên còn có Lãnh Liệt Hàn cũng nghỉ.

"Ừm. . . Chính là, lần trước cái cuộc thi hoa khôi trường học đó anh còn nhớ rõ không?" Hạ Du Huyên thận trọng nói ra.

"Ừ, đương nhiên nhớ nha." Khi đó, em bị Hàn mang đi a. Hàn Triết Húc nghĩ nghĩ, khoé miệng nâng lên một nụ cười khổ.

"Ha ha. Đúng rồi. Hôm đó thật ngại, Hàn kéo em đi. Ừm. . . thế nhưng anh còn chưa đưa quà cho em nha." Hạ Du Huyên hơi hơi nâng đầu lên. Nhìn trần nhà.

"Được. Du Huyên muốn cái gì?" Giọng nói của Hàn Triết Húc luôn không tự chủ được mà êm dịu xuống.

"Ừ. . . Hàn có chuyện bận rồi, em muốn anh đưa em đi chơi." Hạ Du Huyên suy nghĩ một chút.

Hàn Triết Húc cười khổ, đúng vậy, Hạ Du Huyên sớm đã ở chung với Lãnh Liệt Hàn rồi, mình tới tận bây giờ vẫn còn nhớ mong nha đầu đó. Thế nhưng giọng nói vẫn rất cưng chiều "Được, bây giờ anh đi đón em?"

"Hả? Không cần đâu, nửa giờ sau chúng ta gặp nhau ở cửa Electronic City" Hạ Du Huyên vội vàng nói.

"Được." Hàn Triết Húc nhìn điện thoại bị cắt đứt, đau khổ trong lòng chỉ tự mình biết.

Trợ lý ở bên cạnh bị doạ sợ đến mức hồn cũng bay đi mất rồi, Hàn thiếu gia từ trước đến giờ chưa bao giờ cười, Thế nhưng hôm nay lại có thể cười, hơn nữa âm thanh lại ôn nhu như vậy.

Hàn Triết Húc lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói "Giúp tôi đem toàn bộ công việc ngày hôm nay đẩy xuống."

Trợ lý ngẩn ra "Thế nhưng, tổng giám đốc, hôm nay thế nhưng có 300 triệu. . . . Hixx, được. Tôi sẽ đi làm." Nhìn thấy sắc mặt tổng giám đốc thay đổi nhanh tựa như thời tiết, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cho dù chuyện buôn bán có quan trọng, cũng không thể so sánh với cô gái trong lòng mình. Nghĩ xong khoé miệng nhếch lên, cầm lấy áo khoác tây trang nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc.

Hạ Du Huyên cúp điện thoại, nhanh chóng đổi lại một cái áo hở vai màu xanh da trời, bên dưới là một cái quần soóc màu trắng. dưới chân đi một đôi giày thể thao màu đen. Cô tuy ăn mặc đơn giản, thế nhưng lại toát lên một loại khí chất vô cùng xinh đẹp. Tựa như trời sinh đã là nữ vương.

Thận trọng mở cửa phòng ra, sau khi xác định không có người, mới thận trọng đi qua cửa thư phòng, nhanh chóng chạy ra ngoài. Thế nhưng. . . Cửa lớn biệt thự 'cạch' một tiếng đóng cửa, đã làm bại lộ chuyện cô trốn đi.

Bên trong thư phòng

Khuôn mặt nghiêm túc của bốn người trong phòng đều lạnh băng, đặc biệt là người đàn ông ngồi trên ghế lãnh đạo ở giữa, càng thêm yêu nghiệt làm cho người ta phải run sợ.

"Ngân Long, Thanh Long, ý của các cậu là. . . lần trước tử tinh thạch xuất hiện tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn?" Đường Sâm nhíu mày, vẻ mặt bỡn cợt trước đó đã không còn chút nào.

"Đường thiếu, dụng cụ dò xét trong bang chúng ta tuyệt đối là tân tiến nhất, trên thế giới chỉ có duy nhất một bộ, chưa bao giờ xuất hiện sai xót." Ngân Long lạnh lùng nói.

"Như vậy, vì sao lại đột nhiên biến mất?" Đường Sâm đưa ra một điểm đáng nghi.

"Cái này. . . tôi cũng không biết." Giọng nói của Ngân Long thấp xuống rõ ràng.

"Tuyệt đối không sai." Lúc này, âm thanh tự tin đến lạnh buốt vang lên, mọi người cùng nhau nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn.

"Hàn, anh tự tin không có sai xót như vậy?" Đường Sâm nhíu mày, hỏi.

"Cậu nghĩ tôi sẽ nói ra chuyện mình không nắm chắc sao?" Lãnh Liệt Hàn hỏi lại. Quả thực, chuyện chưa nắm chắc trong tay, Lãnh Liệt Hàn tuyệt đối sẽ không nói ra, lại càng không đi động thủ.

"Vì sao?" Đường Sâm hỏi một câu đơn giản.

"Trực giác." Đang lúc mọi người trầm mặc đến đáng sợ, Lãnh Liệt Hàn đột nhiên nói ra hai chữ.

"Trực giác? Đại ca, trực giác của anh? Em cũng không tin. Anh đừng tuỳ tiện hù doạ như thế a, em cũng không phải dễ bị hù doạ đâu." Đường Sâm vội vàng nhảy dựng lên.

Thanh Long và Ngân Long lại không biểu hiện ra bất cứ chuyện gì, vẫn lạnh lùng như thường ngày.

Lãnh Liệt Hàn lúc này không nói gì, chỉ là khoé môi khẽ cong lên.

Đường Sâm biết cứ như vậy cũng không hỏi ra được cái gì. Chuyện ác ma không muốn nói, anh ta có chết cũng đừng mong biết được.

Lúc này, cửa thư phòng bị gõ 'cốc cốc' vài tiếng.

Một người vệ sĩ toàn thân quần áo màu đen đi vào "Báo cáo Lãnh thiếu, tiểu thư đã ra khỏi biệt thự."

Lãnh Liệt Hàn nhíu máy "Đi đâu?"

"Electronic city."

Đường Sâm đang uống cà phê thì 'phụt' một tiếng, toàn bộ đều bị phun ra ngoài "Cái gì? Electronic city? cái nha đầu này đi đến đó là gì? một mình sao?"

"Thưa Đường thiếu, tiểu thư là đi cùng tổng giám đốc của Hàn Thị."

"Hàn Triết Húc?" Đường Sâm cau mày, người đàn ông này cũng là một nhân vật nguy hiểm thâm tàng bất lộ a.

Thanh Long, Ngân Long lúc này nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn, nhìn xem anh có muốn bọn họ làm gì không, ví dụ như. . . đón tiểu thư trở về?

Ai ngờ, Lãnh Liệt Hàn lạnh lùng đứng dậy, sải bước đi ra ngoài. Thanh Long, Ngân Long biết lão đại của bọn họ muốn tự thân xuất mã, vì vậy nhún nhún vai, nhìn về phía Đường Sâm.

Gương mặt Đường Sâm lại vô cùng hứng thú, bộ dạng mười phần là xem kịch vui đi ra ngoài cùng Lãnh Liệt Hàn. Thanh Long, Ngân Long bất đắc dĩ, chỉ có thể ở lại, tiếp tục dò xét tin tức tử tinh thạch.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Gõ cửa trái tim

Gõ cửa trái tim

Phần hai của "Hiểu nhầm trái tim". (khotruyenhay.gq) Sau những "hiểu nhầm", nơi trái tim ai

27-06-2016
Chênh vênh

Chênh vênh

Hình ảnh của con thuyền cứ lướt trên dòng sông trong những luồng gió cứ chống

23-06-2016
Nước mắt rơi chung

Nước mắt rơi chung

Bạn rơm rớm nói, ông tặng cái chết của mình cho người dân như một cơn mưa phúc

28-06-2016
Me hài ola ngày 30-06-2016

Me hài ola ngày 30-06-2016

Có những câu nói vô cùng đơn giản nhưng nó luôn khiến chúng ta, những người hằng

30-06-2016
Mùa hoa dã quỳ

Mùa hoa dã quỳ

Hãy trân trọng những gì mà bạn đang có vì hạnh phúc không bao giờ đến với ta nhiều

27-06-2016
Anh ơi em sai rồi!

Anh ơi em sai rồi!

Cô và anh học chung một trường đại học. Cô là một người lạnh lùng, thờ ơ với

27-06-2016
Cánh bướm đỏ

Cánh bướm đỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1") Có nhiều

27-06-2016