The Soda Pop
Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 146 đánh giá )

Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 10

↓↓
Sáng sớm, trong phòng khách.

Hạ Du Huyên ngồi trong lòng Lãnh Liệt Hàn, chỉ là. . . .

Hạ Du Huyên chu chu cái miệng nhỏ nhắn, dường như rất không vui.

Đường Sâm từ trên lầu đi xuống, cười ha hả, cặp mắt mông lung nhìn chằm chằm vào Hạ Du Huyên "Huyên Huyên, cô không vui sao?"

bạn đang xem “Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hạ Du Huyên bất mãn liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn, hôm qua đã nói muốn đưa cô đi nghịch súng, ai biết, têng đàn ông này lại vô sỉ hỏi ngược lại cô:

Chẳng lẽ em không biết ý của anh là ở trên giường chơi 'súng' hay sao?

Hạ Du Huyên hung hăng chợn mắt liếc nhìn Lãnh Liệt Hàn, không nói gì.

Đường Sâm đã hiểu "Cô muốn đi chơi súng?"

Hai mắt Hạ Du Huyên sáng ngời, gật gật đầu "Ừm ừm ừm."

Ánh mắt u ám của Lãnh Liệt Hàn khẽ liếc qua Đường Sâm, không phải hắn không muốn đưa cô đi, mà là đi đến nơi đó rất nguy hiểm. Hắn biết, nơi mà bảo bối của hắn muốn đến. . . chính là trường bắn súng, nơi mà hắn chuyên đào tạo và huấn luyện sát thủ.

Trường bắn súng, đó là một khuôn viên rộng lớn bằng thuỷ tinh trong suốt ở ngoài trời, xung quanh đều là thuỷ tinh công nghiệp, cho dù bạn có dùng đại pháo cũng không thể xuyên thủng. Có thể vào đó, đều là những tay súng thiên phú, ở bên trong, không có thứ gì có thể bảo vệ bạn, duy chỉ có một cây súng lục và những viên đạn phù hợp với bản thân.

Nếu như bạn không may mắn bị trúng đạn, bên trong sẽ có một gian phòng chuyên để chữa bệnh, thuốc ở trong đó a, rượu thuốc có một đống lớn, cái gì cần có thì đều có đầy đủ. Chỉ là, muốn nhìn xem bản thân bạn tự chữa trị cho chính mình như thế nào mà thôi.

Mỗi lần đi vào đều chỉ có mười người, mà trong mười người đó chỉ có một người duy nhất có thể sống sót ra ngoài, không phân biệt nam nữ. Người có may mắn sống sót đó, cũng không thể cứ đi ra ngoài đơn giản như vậy, mà bên trong còn ẩn dấu năm tay bắn súng lão luyện với thực lực cao ngang nhau, năm người này đều là những tay súng thiện xạ. Chỉ có đánh bại năm người bọn họ, bạn mới có thể đi ra ngoài.

Cho nên, hắn làm sao có thể nhẫn tâm để cho bảo bối của mình đi mạo hiểm như vậy?

Đường Sâm thoáng nhìn qua Lãnh Liệt Hàn, anh biết anh ta đang lo lắng cái gì, thế nhưng con mèo hoang nhỏ bé này cũng không dễ thuần hoá như vậy, vì vậy mở miệng nói "Huyên Huyên, trường bắn súng rất nguy hiểm."

"Thế nhưng. . . " Hạ Du Huyên uỷ khuất nhìn thoáng qua Lãnh Liệt Hàn, cô chính là muốn đi nha, cô không biết tại sao, từ nhỏ đã rất thích bắn súng, thế nhưng mẹ lại không cho cô chạm vào dù chỉ một chút xíu, chính là nhìn một chút thôi cũng không được.

Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn khuôn mặt đau khổ của Hạ Du Huyên, anh làm sao không biết, bảo bối của anh rất thích súng? Thế nhưng nơi nguy hiểm như vậy, anh sẽ không để cô đi.

"Bảo bối, không đi có được hay không? Trong đó rất nguy hiểm, nếu như em xảy ra chuyện gì, anh sẽ điên lên mất, anh sẽ không nhịn được mà phá huỷ tất cả." Lãnh Liệt Hàn ôn nhu nói, ngay cả Đường Sâm cũng yên lặng không nói lời nào, chăm chú nhìn vào hai người.

Một giọt nước mắt trong suốt rốt cuộc cũng rơi xuống, Hạ Du Huyên khóc, ghé sát vào trong lòng Lãnh Liệt Hàn "Ô ô ô, Hàn, người ta là thật sự muốn đi a."

Đường Sâm biết, lúc này hẳn là nên để cho hai người có không gian riêng, vì vậy đi ra khỏi biệt thự.

"Bảo bối, không khóc. Nói cho anh biết, em chỉ đơn thuần là thích súng như vậy thôi sao?" giọng nói nhẹ nhàng của Lãnh Liệt Hàn càng làm cho nước mắt của Hạ Du Huyên cuộn trào mãnh liệt.

Lãnh Liệt Hàn nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn toàn nước mắt của cô, trong tim đều là đau đớn. Cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn. Nhẹ nhàng hôn.

Hồi lâu sau, Lãnh Liệt Hàn buông người con gái vẫn còn đang thấp giọng nức nở trong lòng anh ra.

"Hàn, em không biết, em chỉ là cảm thấy, chỉ cần đi vào trong đó, giống như là có thể đến gần với cha của mình hơn một chút." Hạ Du Huyên tựa vào trong ngực người đàn ông, nhẹ giọng nói.

Trong ngực giống như có một giọng nói, đang kêu cô đi vào trong đó.

Con ngươi màu xanh lam của Lãnh Liệt Hàn ngưng tụ một chút, thì ra, cô nhóc của anh là đang nhớ cha.

"Bảo bối, có anh ở đây, không sợ. Một ngày nào đó em sẽ gặp được cha của mình." Lãnh Liệt Hàn cưng chiều nhìn cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn chợt nâng lên, mong chờ nhìn Lãnh Liệt Hàn "Hàn, lời anh nói là sự thật?"

Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô "Ừ, bảo bối, không tin anh?"

Vật nhỏ lắc lắc đầu "Không có không có, chỉ cần có Hàn ở đây, em cái gì cũng không sợ."

Người đàn ông hài lòng nhếch môi, tâm tính rất tốt. Nhìn thấy sự bi thương của Hạ Du Huyên khẽ loé lên rồi biến mất, đau lòng nói "Bảo bối thật muốn đến trường bắn súng?"

Hạ Du Huyên không nói gì, cúi đầu. Lãnh Liệt Hàn khẽ cười một tiếng "Anh dẫn em đi xem, thế nhưng. . . không được chạy lung tung, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh."

Hạ Du Huyên không thể tin nổi nhìn vào Lãnh Liệt Hàn, anh vừa mới nói muốn dẫn cô đi đến trường bắn súng sao?

"Làm sao vậy? Không muốn đi sao? Vậy cũng tốt." Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.

"Không phải không phải, em đi em đi. Em nhất định sẽ ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh." Hạ Du Huyên vội vàng đứng lên, kéo tay anh đi ra ngoài.

Lãnh Liệt Hàn sải bước rộng đi đến, ôm lấy Hạ Du Huyên hướng về phía chiếc xe thể thao của mình. Đúng lúc Đường Sâm đứng ngoài cửa, nhìn thấy hai người đi ra "Ơ? Hai người đi đâu a? Chờ tôi một chút." Đường Sâm nói xong, vội chạy đi theo.

Trường bắn súng

Quả nhiên, tiếng súng bên trong thỉnh thoảng truyền đến bên tai, Hạ Du Huyên không nén được hưng phấn, đưa hai tay áp lên tấm kính thuỷ tinh trên tường, đôi con ngươi tím đỏ kinh ngạc nhìn vào bên trong. Hoá ra, nơn này chính là trường bắn súng.

Bên trong có từng mảng từng mảng bãi cỏ lớn, từ phía xa xa rõ ràng có thể nhìn thấy vài cây cổ thụ. Thế nhưng không có một bóng người, mà tiếng súng lại không ngừng truyền đến.

"Lãnh thiếu." Một âm thanh kiều mỵ vang lên từ sau lưng ban người.

Lãnh Liệt Hàn cũng không để ý, trong con ngươi màu xanh chỉ có bóng dáng của vật nhỏ.

Ngược lại, Hạ Du Huyên và Đường Sâm đều xoay người lại. Nhìn vào cô gái xinh đẹp đó.

Mái tóc dài cuộn sóng màu vàng đậm tuỳ ý buông xuống ngang vai, từng sợi từng sợi đều mê đắm chết người ~! Lông mi dài đậm, trong ánh mắt mang theo vẻ mị hoặc, đôi môi dày gợi cảm lúc nào cũng để lộ ra phong tình vạn chủng. . .

Trong con ngươi màu đen không đè nén được mà phát ra sự hưng phấn cùng ái mộ.

Hạ Du Huyên không có một chút thiện cảm nào đối với cô gái này, trái lại còn mang theo một chút chán ghét. Đường Sâm cũng như vậy.

"Đường thiếu." Lúc này, người con gái mới nhớ đến Hạ Du Huyên cùng Đường Sâm. Lễ phép gọi một tiếng.

"Xin chào, tôi là Phác Cận Huệ, là một trong những sát thủ bên cạnh Lãnh thiếu." Người con gái đúng mực đưa tay phải về phía Hạ Du Huyên.

Là người ai cũng nhìn ra được, cô ta đang ám chỉ sự bất lực của cô. Hạ Du Huyên cũng không phải là người dễ bị trêu trọc như vậy, khuôn mặt lập tức lạnh lẽo, ôm lấy cánh tay Lãnh Liệt Hàn, cười nói "Xin chào, tôi là bạn gái của Hàn, Hạ Du Huyên. Đường Sâm là huynh đệ tốt của tôi."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Giải mã tên một số nhân vật trong truyện (Rất thú vị, mn nên tham khảo )

Lãnh Liệt Hàn (冷 冽 寒):

冷 - Lạnh (có nghĩa là 'lạnh lẽo' hoặc 'lạnh nhạt')

冽 - Lạnh (có nghĩa là 'khí lạnh' hoặc 'hàn khí')

寒 - Lạnh(Hàn) (Hàn cũng mang nghĩa 'Lạnh', ở đây là 'rét lạnh')

=〉Nam 9 của chúng ta từ tên cho đến tính cách chỉ có một chữ duy nhất, đó là 'Lạnh'

Hạ Du Huyên (夏 悠 萱):

夏 - Hạ (có nghía là 'mùa hè')

悠 - Du (có nghĩa là 'nhàn rỗi' hoặc 'thong dong')

萱 - Huyên ('萱' trong từ '萱草', đó là một loài hoa có tên tiếng Anh là hemerocallis flava, đây là một loài hoa khá đẹp, thường có ba màu phổ biến là cam, vàng và đỏ)

=〉Nữ 9 của chúng ta từ tên cho đến tính cách và ngoại hình đều là một cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ, tính cách vui vẻ phóng khoáng, mang đến cho người khác cảm giác chói mắt như ánh nắng mùa hè.

Hàn Triết Húc (韩 哲 旭):

韩 - Hàn (chỉ là một họ của người, ngoài ra 'Hàn' còn có một nghĩa khác mà mình nghĩ nó cũng không liên quan lắm đó là, 'Hàn' trong 'Hàn Quốc' 韩国)

哲 - Triết (có nghĩa là 'trí tuệ' hoặc 'thông minh')

旭 - Húc (có nghĩa là 'ánh nắng ban mai')

=〉 Húc ca ca của chúng ta từ tên gọi cho đến tính cách là một người đàn ông vô cùng ôn nhu và ấm áp như ánh nắng sớm mai, anh cũng là người tài giỏi, cơ trí. Giống như Đường Sâm ca ca đã nói, đó là một người đàn ông thâm tàng bất lộ 'có tài nhưng dấu')

=〉Ta thấy tác giả khá để tâm đến việc chọn tên nhân vật sao cho phù hợp với tính cách và ngoại hình của nhân vật đó. Lúc đầu ta cũng không định làm một cái note về tên nhân vật như thế này đâu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại ta vẫn thấy nên chia sẻ cho mn cùng biết, để mọi người có một cái nhìn riêng biệt về từng nhân vật.

Ngoài ra hôm nay tiểu tam cũng đã chính thức lên sàn. Trong quá trình edit ta phát hiện tên của cô ta rất ư là Hàn Quốc, không biết tác giả có tình cảm 'đặc biệt' nào với đất nước Hàn Quốc hay không? Phác Cận Huệ (朴 槿 惠), hay còn có một cách phiên âm latin hoá khác, đó là Park Geun-hye. Theo như ta tra trên baidu.com (một trang web tìm kiếm giống với google, nhưng là trang web của Trung quốc) thì 朴槿惠 chính là tên gọi Trung Quốc hoá của Tổng thống Hàn Quốc đương nhiệm.

Phác Cận Huệ thấy Hạ Du Huyên không nhìn mình, trực tiếp ôm lấy cánh tay Lãnh Liệt Hàn, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia khinh thường, thế nhưng cô ta lại đem tâm tình của mình cất dấu rất nhanh, chậm rãi thu tay về, nhẹ giọng nói "Ừm, được. Tôi đã biết. Không biết hôm nay Lãnh thiếu và Đường thiếu đến đây có chuyện gì?"

"Hử?" Hạ Du Huyên cau mày liếc nhìn Phác Cận Huệ, dường như đang rất bất mãn với chuyện cô ta bỏ lơ mình.

Lãnh Liệt Hàn ngay lập tức nhíu mày, giọng nói lạnh băng vang lên khiến cho người ta không tự chủ được run rẩy cả người "Mắt của cô bị mù rồi sao? Không nhìn thấy vẫn còn một người đang đứng ở đây sao?"

Phác Cận Huệ cắn chặt môi dưới, không tình nguyện kêu lên "Hạ tiểu thư."

Đường Sâm khẽ cười một tiếng "Chúng tôi đến không có việc gì, chỉ là tiểu bảo bối của Hàn rất có hứng thú với nơi này, vì vậy mang cô ấy đến chơi đùa một chút."

Lãnh Liệt Hàn dường như rất hài lòng với câu trả lời của Đường Sâm, hàn khí trên người cũng giảm bớt đi một chút "Bảo bối, chơi đủ rồi chứ?"

Hạ Du Huyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn khuôn mặt Phác Cận Huệ bởi vì ghen ghét đố kị mà trở nên vặn vẹo, ngược lại, cô quay lại dành cho Lãnh Liệt Hàn một nụ cười vô cùng rực rỡ "Ừm, được rồi. Hơn nữa em cũng đói bụng rồi."

Lãnh Liệt Hàn không thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, cúi đầu, nhẹ nhàng mổ xuống đôi môi hồng nộn của cô "Được, anh đưa bảo bối đi ăn." Nói xong, ôm lấy Hạ Du Huyên đi ra ngoài.

Đường Sâm thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Phác Cận Huệ đang bị đố kị làm cho mê muội, rồi cũng đi theo bước chân của hai người rời đi.

Phác Cận Huệ nắm chặt hai tay, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay, thế nhưng cô không cảm thấy đau đớn chút nào. Bởi vì trái tim của cô đau hơn thế rất nhiều. Dựa vào cái gì con bé Hạ Du Huyên đó vừa mới đến đã chiếm được trái tim của Lãnh thiếu, mà cô đã đi theo anh một năm rồi, dù cho chỉ là một cái liếc mắt Lãnh thiếu cũng không dành cho cô. Thậm chí một chút dư quang cũng chưa từng có.

Cho nên, cô hận. Cô thề nhất định phải phá huỷ Hạ Du Huyên, không thể để cho cô ta cướp đi thứ vốn thuộc về mình, Lãnh thiếu là của cô, chỉ có thể là của cô.

Nghĩ xong, lấy điện thoại di động ra, gọi vào một dãy số. . . . . .

Nhà hàng Giai Nhân

Phòng VIP trên tầng cao nhất

Hai nam một nữ đang ngồi trên ghế sofa. Người đàn ông có mái tóc màu mực chỉ có thể ngồi một mình trên ghế sofa, trừng mắt liếc nhìn hai người đang ân ái trước mặt.

"Này, hai người đủ rồi đó. Có suy nghĩ đến cảm nhận của người khác hay không." Đường Sâm trừng lớn hai mắt nói.

"Thế nào, Đường thiếu đỏ mắt?" Một tay Lãnh Liệt Hàn lấy ôm bảo bối vào trong lòng, một tay khác lại đang chơi đùa mái tóc đỏ rượu. Ánh mắt lười biếng liếc nhìn Đường Sâm.

"Mẹ nó. Lão tử chính là đỏ mắt." Đường Sâm dùng sức trừng mắt với Lãnh Liệt Hàn.

"Hả? Vậy cậu nhanh đoạt lại vị hôn thê nhà cậu về đi." Hạ Du Huyên khinh bỉ liếc nhìn Đường Sâm.

"Cô ta đã chạy theo người đàn ông khác rồi, còn đuổi theo làm cái gì? Hơn nữa, ngược lại tôi cũng không thích cô ta." Thế nhưng như đã nói qua, chỉ cần Đường Sâm ngoắc tay gọi một tiếng, phụ nữ sẽ chạy đến một đống, nhưng mà vị hôn thê của anh cư nhiên lại chạy trốn ngay trong ngày đính hôn. Thật may là bản thân anh cũng bay trở lại đây, nếu không đã rất mất mặt rồi a.

"Này? Chờ một chút, tại sao cô biết tôi có vị hôn thê? hơn nữa còn biết cô ta chạy trốn?" Vẻ mặt Đường Sâm tỏ ra nghi hoặc, sau đó khuôn mặt tuấn tú trở nên âm trầm nhìn Lãnh Liệt Hàn.

Đáng tiếc, Lãnh Liệt Hàn ngoài bày ra vẻ mặt cưng chiều nhìn vào bảo bối của mình, lại không lộ ra bất kỳ biểu hiện nào khác.

"Hử? À, tôi chỉ là tuỳ tiện lên mạng tìm kiếm một chút tư liệu của anh mà thôi." Hạ Du Huyên tỏ ra không sao cả nói.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Đôi Cánh

Đôi Cánh

Đôi Cánh là một câu chuyện kể về cuộc đời của cô, những thử thách, những sóng

22-07-2016 50 chương
Chàng đỉa

Chàng đỉa

Đêm đầu tiên, háo hức, hồi hộp và chờ đợi. Anh mê mải khám phá và kiếm tìm. Ham

01-07-2016
Tin tốt lành

Tin tốt lành

"Ý nghĩa cuộc sống không phải ở chỗ nó đem đến cho ta điều gì, mà ở chỗ ta có

24-06-2016
Nắng lên rồi em đi nhé

Nắng lên rồi em đi nhé

Em có thói quen mỗi khi giận anh thì viết một status trên Facebook. Facebook của em vỏn vẹn

26-06-2016
Cành hồng có gai

Cành hồng có gai

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Chiều vắng

Chiều vắng

Ngày dì Út Thu Lý tròn bốn mươi bảy tuổi, dì từ giã thêm một lượt ba cái răng.

24-06-2016