Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn

Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 131 đánh giá )

Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn - Chương 11

↓↓
Bệnh viện

Lãnh Liệt Hàn nhanh chóng chạy đến thì nhìn thấy một cô gái xa lạ, khuôn mặt lúc này vô cùng tái nhợt, nước mắt không ngừng rơi xuống đọng lại trên gương mặt nhỏ nhắn.

Đường Sâm cũng tiến lên một bước "Mộc Y Sương? Tại sao cô ở đây?"

"Đường Sâm. Đường Sâm, Huyên Huyên cô ấy xảy ra tai nạn. Ô ô ô. . . " Mộc Y Sương chính là vị hôn thê của Đường Sâm, cô không có chạy trốn theo người đàn ông khác, mà là đào hôn, đi đến đây tìm Hạ Du Huyên.

bạn đang xem “Nữ Vương Trở Về Tổng Giám Đốc Chớ Trốn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Gương mặt Lãnh Liệt Hàn vô cùng lạnh lùng, không còn dáng vẻ bình tĩnh như thường ngày, mà là sự lo âu cùng tia máu đỏ tươi tràn ngập trong ánh mắt "Nói cho tôi biết, chuyện gì xảy ra."

Giống như nghe thấy âm thanh từ địa ngục, Đường Sâm thế nhưng lại là lần đầu tiên nghe thấy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ kinh khủng như vậy của Lãnh Liệt Hàn.

"Huyên Huyên, tôi và Huyên Huyên vốn hẹn gặp nhau ở trước cổng công viên Bắc Cực, thế nhưng không ngờ rằng, đúng lúc Huyên Huyên muốn băng qua đường thì một chiếc xe ô tô lao như bay về phía Hạ Du Huyên." Đường Sâm ôm lấy Mộc Y Sương đang khóc sướt mướt vào lòng an ủi.

"Được rồi, đừng khóc, Huyên Huyên sẽ không có chuyện gì." Đường Sâm nhìn vào cô gái khóc đến vô cùng thương tâm, không khỏi đau lòng.

Trong ánh mắt Lãnh Liệt Hàn lúc này tràn đầy tia máu. Đúng lúc này, Ngân Long và Thanh Long cũng vừa kịp đến, nhìn thoáng qua ông chủ liền biết đã xảy ra chuyện gì. Vì vậy chủ động lui ra ngoài, đi thăm dò về chiếc xe gây ra tai nạn ngày hôm nay.

Thời gian dài dằng dặc cũng dần trôi qua. Bác sĩ đi tới với vẻ mặt rất mệt mỏi, tháo khẩu trang xuống "Tai nạn xe lần này vô cùng nghiêm trọng. Dưới tình huống người bị thương không hề dự liệu trước sẽ có một chiếc xe điên cuồng lao tới, thân thể bị văng ra ngoài 10 mét. Các bộ phận trong cơ thể đa phần đã bị đụng đến chảy máu trong. Xin . . . xin hãy nén bi thương."

Nghe thấy tin này, Mộc Y Sương liền hôn mê bất tỉnh. Mà Tạ Mẫn và Ngả Lệ vừa mới chạy đến cũng sợ ngây người, Ngả Lệ đỡ lấy thân thể Tạ Mẫn đang ngã quỵ xuống "Mẫn nhi, đừng sợ. Hàn sẽ không để cho Huyên Huyên gặp chuyện không may. Huyên Huyên cũng nhất định không có việc gì."

Tạ Mẫn thế nhưng giống như không nghe thấy gì, mờ mịt lắc đầu "Huyên Huyên của tôi. . . Huyên Huyên. . ."

Toàn thân Lãnh Liệt Hàn dường như tản mát ra một loại hơi thở của ác quỷ, bấm một cuộc điện thoại "Lăng Thiếu Bạch, một phút, bệnh viện Bác Ái."

Ở bên kia, khi Lăng Thiếu Bạch vừa nghe xong thì cả người run lên, không để ý đến văn kiện trong tay, nhanh chóng vội vàng chạy ra ngoài.

Một phút, một giây không kém. Khi chạy đến nơi, nhìn vào bầu không khí liền biết đã phát sinh chuyện lớn. Không nói câu nào, chỉ nhanh chóng bước vào phòng giải phẫu.

Đèn đỏ trước cửa phòng phẫu thuật lần thứ hai sáng lên. Người bên ngoài ai ai cũng vô cùng yên tĩnh không nói câu nào.

Lãnh Liệt Hàn đấm mạnh một quyền lên trên bức tường trắng tinh, trong tức khắc bức tường liền xuất hiện một vết hõm sâu. Máu trên tay cũng theo đó chảy xuống. Hai mắt đỏ ngàu, nếu để cho anh biết là ai dám to gan làm tổn thương bảo bối của anh như vậy, nhất định sẽ để cho tên đó từ từ nềm thử mùi vị sống không bằng chết.

Trải qua mười tám giờ đồng hồ, trong khi y tá không ngừng đi ra, trên tay cầm theo một túi máu rất lớn lại vội vã đi vào.

Rốt cuộc, Lăng Thiếu Bạch cũng đi ra với vẻ mặt mệt mỏi, hít một hơi thật sâu.

Khi anh đi vào, cô gái bên trong gần như đã bước một chân vào cửa lớn địa ngục. Anh vốn cũng không có lòng tin, thế nhưng nghĩ đến dáng vẻ đó của Lãnh Liệt Hàn, anh dù như thế nào cũng nhất định phải cứu sống cô gái đó. Anh biết rất rõ, người con gái này so với mạng của Lãnh Liệt Hàn đều vô cùng quan trọng.

Anh vẫn là lần đầu tiên chữa trị cho người khác ngoại trừ những người quan trọng như Lãnh Liệt Hàn và Đường Sâm. . . , hơn nữa đối phương lại còn là một cô gái.

Khi anh bắt đầu động thủ, vô tình nói ra một câu "Thật là không nghĩ đến, Hàn cư nhiên lại để anh chữa trị cho một cô gái, nhìn cái bộ dạng muốn chết kia của anh ta. . . chậc chậc. . ."

Những lời này có lẽ Hạ Du Huyên đã nghe thấy, vốn nhịp tim dần dần yếu đi, thế nhưng trong nháy mắt lại kịch liệt nhảy lên. Lăng Thiếu Bạch không dám chậm trễ, lập tức toàn tâm toàn ý tập trung tinh thần chữa trị.

Lăng Thiếu Bạch vừa mới bước ra khỏi phòng giải phẫu, không đến một giây đồng hồ, Lãnh Liệt Hàn vốn đang suy sụp tinh thần ngồi ở một bên, vội vàng xông tới túm lấy cổ áo của anh, thanh âm giống như ma quỷ đến từ địa ngục vang lên "Bảo bối của tôi thế nào? Nói!"

Trên trán Lăng Thiếu Bạch rớt xuống một giọt mồ hôi lớn "Lão đại, đừng kích động, vừa mới bước ra từ quỷ môn quan, đã không còn gì đáng ngại. Chỉ là. . ."

"Chỉ là cái gì?" Trái tim Lãnh Liệt Hàn vừa mới không dễ dàng hạ xuống một chút, lại bị anh nhấc lên.

"Bởi vì nội tạng bên trong cơ thể của cô ấy xuất huyết, không biết sau khi tỉnh lại sẽ trở thành bộ dạng gì, có thể không sao, cũng có thể . . . trở thành người thực vật. Thế nhưng thể chất của cô ấy rất tốt, sẽ không có chuyện gì. Tỉnh lại. . . Ngắn thì ba tháng, dài thì một năm, thậm chí . . . là vĩnh viễn." Lăng Thiếu Bạch chật vật giải thích.

Nếu như không phải cô ấy theo bản năng tự bảo vệ mình, đã sớm mất mạng rồi.

Lãnh Liệt Hàn nghe xong, tia máu trong mắt càng ngày càng đậm "Mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, nhất định phải khiến cô ấy tỉnh lại, hơn nữa phải vẹn toàn không hao tổn gì. Nếu không . . . "

Lăng Thiếu Bạch hung hăng nuốt xuống từng ngụm nước bọt. Đại ca, cho dù y thuật của tôi có cao đến đâu đi chăng nữa, cũng phải dựa vào ý chí của bệnh nhân nữa a.

Chỉ chốc lát sau, Hạ Du Huyên được các y tá thận trọng đẩy ra ngoài. Lãnh Liệt Hàn lập tức tiến lên, những người khác cũng vây quanh ở một bên "Huyên Huyên. . . Không được có chuyện."

Phòng chăm sóc đặc biệt

Toàn thân Lãnh Liệt Hàn mặc một bộ quần áo khử trùng. Ngồi bên cạnh cô gái đẹp như ma quỷ đến không giống thật.

Nhẹ nhàng yêu quý vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn gần như trong suốt "Bảo bối, tỉnh lại đi có được hay không? Không được ngủ. Ngủ rất mệt mỏi."

"Em có biết không? Khi anh nghe thấy em bị tai nạn, lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi."

"Anh rất sợ, em sẽ đột ngột biến mất."

"Anh rất sợ, em sẽ ngủ mãi, vĩnh viễn rời khỏi anh."

"Bảo bối, tỉnh lại có được hay không? Đùa như thế này không vui chút nào a."

"Tỉnh lại a. Anh muốn nhìn thấy đôi mắt tràn ngập linh khí đó của em, anh muốn nhìn thấy bộ dạng nũng nịu của em, anh muốn nhìn thấy bộ dạng quật cường của em có được hay không?"

Đêm đó, Lãnh Liệt Hàn không ngừng trò chuyện với Hạ Du Huyên. Người bên ngoài nhìn thấy không khỏi đau lòng.

Từ lúc nào, ma vương luôn luôn khiến cho tất cả mọi người phải sợ hãi, lại có thể vì một cô gái mà trở thành bộ dạng tiều tuỵ như vậy?

Liên tiếp một tuần qua đi. Hạ Du Huyên đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm và được Lãnh Liệt Hàn sai người đưa đến bệnh viện riêng của anh để chữa trị.

Thế nhưng trong một tuần này, Lãnh Liệt Hàn cũng đã không ăn không ngủ, luôn luôn thúc trực bên cạnh chăm sóc cho cô, xung quanh ria mép cũng đã mọc đầy một hàng râu dầy.

Tạ Mẫn đau lòng nhìn hai đứa trẻ "Hàn, quay về rửa mặt một chút có được hay không?"

Lãnh Liệt Hàn giống như không nghe thấy gì, vẫn canh giữ bên giường bệnh như cũ.

Ngả Lệ thở dài một hơi, nói "Hàn, cái bộ dạng này của con. Huyên Huyên tỉnh lại sẽ đau lòng chết mất."

Lãnh Liệt Hàn lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt như cũ của Hạ Du Huyên "Mẹ, bác. Thay con chăm sóc Huyên Huyên, con sẽ lập tức quay về."

Nói xong, sải bước rời đi.

Tạ Mẫn nhìn theo bóng lưng Lãnh Liệt Hàn rời đi, đi tới bên giường Hạ Du Huyên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, lại một lần nữa rơi nước mắt "Huyên Huyên, Huyên Huyên của mẹ. . . con tỉnh lại đi có được hay không? Hàn a, nó đã coi chừng con liên tục một tuần không ăn không ngủ rồi."

Thế nhưng người trên giường vẫn không có một chút dấu hiệu tỉnh lại nào.

Đường Sâm lôi kéo Mộc Y Sương đi vào.

Mộc Y Sương lập tức nhào tới bên giường, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay lạnh băng của Hạ Du Huyên "Huyên Huyên, tỉnh lại đi. Nhanh tỉnh lại cướp sô cô la với mình đi."

"Huyên Huyên, nhanh tỉnh lại đi nha. Tất cả mọi người đang chờ đợi những trò nghịch ngợm của cô đó." Đường Sâm khó có khi lộ ra vẻ nhu tình.

Lại một tuần nữa qua đi, người trên giường vẫn không tỉnh lại như cũ. Trong khi tất cả mọi người đều lần lượt đến thay phiên chăm sóc. Thì riêng Lãnh Liệt Hàn vẫn luôn túc trực bên giường. Sắc mặt tiều tuỵ thật khiến cho người ta đau lòng.

Tròn nửa năm trôi qua.

Hôm nay, Lãnh Liệt Hàn vẫn đến nói chuyện với Huyên Huyên như cũ, mọi chuyện trong bang phái và trong công ty toàn bộ đều giao cho Thanh Long và Ngân Long xử lý.

Lăng Thiếu Bạch cầm dụng cụ chữa bệnh, tỉ mỉ giúp Hạ Du Huyên kiểm tra cơ thể.

Đúng lúc này, ngón tay Hạ Du Huyên động đậy, Lãnh Liệt Hàn kích động đến nhảy dựng lên "Lăng Thiếu Bạch, cô ấy cử động rồi, bảo bối của tôi đã cử động rồi. Nhanh lên một chút."

Lăng Thiếu Bạch nghe thấy vậy, cấm lấy ống nghe cẩn thận kiểm tra. Cũng không lâu lắm, người ngủ say suốt nửa năm cuối cùng cũng tỉnh lại.

Từ từ nâng mí mắt lên, con ngươi màu hồng tím mở ra. Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt.

Lãnh Liệt Hàn ôm thật chặt Hạ Du Huyên vào lòng "Bảo bối, bảo bối của anh, em cuối cùng cũng tỉnh."

Lăng Thiếu Bạch thức thời lui ra ngoài. Để lại không gian riêng cho hai người.

"Nước. . ." Câu nói đầu tiên khi tỉnh lại, Lãnh Liệt Hàn ngay lập tức cầm lấy ly nước bên cạnh, lấy thêm một chút nước ấm, sau khi thử qua độ ấm thì đưa tới bên môi cô.

Vừa mới uống một ngụm, lại ho khan phun ra ngoài. Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, tự mình uống một ngụm nước ấm, sau đó áp môi mình lên trên môi Hạ Du Huyên, nước ấm bên trong vừa vặn truyền vào trong miệng Hạ Du Huyên.

Có thể bởi vì quá khát, đầu lưỡi hung hăng hút lấy nước trong miệng người đàn ông.

Điều này đã khơi dậy lên tất cả dục hoả của người đàn ông. Chế trụ thật chặt sau ót của người con gái, hung hăng hôn lấy đôi môi đó, giống như muốn đem toàn bộ ngọt ngào đã mất trong nửa năm qua bù lại.

Thế nhưng Hạ Du Huyên vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Lãnh Liệt Hàn không nỡ buông ra, lo lắng nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng lên.

"Hàn, anh gầy, anh gầy quá." Hạ Du Huyên đưa bàn tay nhỏ bé lên, vuốt ve hàng râu dài trên khuôn mặt anh, quầng thâm trên mắt hiện lên rõ ràng, trong hai con mắt tràn đầy tơ máu, tất cả những điều này khiến cho cô đau lòng đến hô hấp không nổi.

"Không có chuyện gì, nhóc con. Tỉnh lại cảm thấy như thế nào?" Lãnh Liệt Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của cô, dịu dàng nói.

Hạ Du Huyên lắc đầu "Không sao, Hàn, em mệt rồi, em muốn ôm anh ngủ có được không?"

Lãnh Liệt Hàn cười khẽ một tiếng, cưng chiều thổi thổi lên cánh mũi nhỏ nhắn thẳng tắp của cô "Được." Nói xong, ôm lấy cô nằm xuống giường, nhìn thấy Hạ Du Huyên từ từ khép lại đôi mắt tím hồng, bản thân anh cũng rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Lúc này, Hạ Du Huyên nâng mí mắt lên, cô biết, Lãnh Liệt Hàn đã mấy ngày nay không có ngủ rồi, cho nên cô mới nghĩ ra biện pháp này để cho anh ngủ, nếu không, anh chắc chắn sẽ không chịu ngủ.

Trước cửa phòng, Đường Sâm và Mộc Y Sương vừa mới bước vào.

Mộc Y Sương kích động đến sắp nhảy dựng lên, đúng lúc đang muốn kêu to, Đường Sâm kịp thời bụp miệng cô lại "Ưm. . . " Sau đó suỵt suỵt vài tiếng, ý bảo cô nhìn về hướng Hạ Du Huyên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hạ Du Huyên nâng lên một nụ cười mỉm, nhẹ nhàng lắc đầu, đưa ngón tay đặt lên trên miệng, ý bảo không nên đánh thức Lãnh Liệt Hàn.

Mộc Y Sương gật đầu, Đường Sâm buông cô ra. Thế nhưng nước mắt Mộc Y Sương lại một lần nữa không có báo trước mà rơi xuống.

Hạ Du Huyên liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngủ say, cẩn thận nhẹ giọng nói "Sương Sương, đừng khóc, mình như vậy không phải đã tốt rồi sao?"

Mộc Y Sương chỉ là dùng sức lắc đầu một cái, lo lắng đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt như cũ.

Ngược lại, Đường Sâm thoải mái cười một tiếng, cô gái này, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Buổi tối

Lãnh Liệt Hàn mở choàng hai mắt ra, khẩn trương nhìn vào cô gái bên cạnh. Sau khi xác định đây không phải là mơ, mới thở phào một hơi.

Lúc này Hạ Du Huyên cũng mở mắt ra, kỳ thực cô vẫn không có ngủ, cô vẫn luôn nhìn vào người đàn ông trước mặt.

Lãnh Liệt Hàn ngồi dậy, cẩn thận ôm cô ngồi lên đùi mình "Bảo bối, khá hơn chút nào chưa?"

Hạ Du Huyên gật đầu "Ừm. Hàn, anh không ngủ tiếp sao?"

Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mà mình đã khát vọng bấy lâu, chỉ là nhẹ nhàng hôn, mang theo một chút gặm cắn trừng phạt "Nhóc con, anh không mệt."

Hạ Du Huyên chỉ nhìn vào anh, không nói gì. Trùng hợp lúc này Đường Sâm cầm theo một tô cháo thơm ngát đi vào.

Để lên bàn, Đường Sâm nhìn vào hai người, hài hước mở miệng "Chậc chậc . . . Hạ Du Huyên cô không biết a. Người nào đó bởi vì cô mà một tháng không ngủ cũng không sao nha, tôi cũng sắp lo lắng đến mức muốn đánh ngất anh ta rồi."

" Còn có a, vì cô, toàn bộ viện chữa trị này cũng sắp biến thành viện nghiên cứu rồi. Ngày nào cũng có một đống người tụ tập lại một chỗ để thảo luận cái này cái kia. Cũng bởi vì một câu nói của người nào đó, nếu như cô vẫn không tỉnh lại thì toàn bộ đều phải đi xuống gặp Diêm Vương."

Hạ Du Huyên khẽ cắn môi dưới, nhìn vào Lãnh Liệt Hàn, sau khi xác định anh không có tức giận, bản thân mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đường Sâm, cậu nói nhiều như vậy, chắc hẳn là đang nhớ đến người bạn Châu Phi nơi phương xa của mình?" Lãnh Liệt Hàn âm trầm phun ra một câu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình là một truyện ngôn tình của tác giả Mễ Nhạc được đăng tải

22-07-2016 9 chương
Trùng phùng nghịch lý

Trùng phùng nghịch lý

Người ta thường nói: "Có những thứ dù nó vụt khỏi tầm tay nhưng rồi trở lại nó

24-06-2016
Người bạn dũng cảm

Người bạn dũng cảm

Vào một ngày Sam ra đi trong tuyệt vọng. Khi Jason nhận được tin báo về tang lễ của

01-07-2016
Trò đùa trẻ con

Trò đùa trẻ con

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Em trai tôi

Em trai tôi

Tôi sinh ra tại một vùng quê hẻo lánh. Ngày qua ngày, cha mẹ tôi phải ra sức cày cấy

27-06-2016
Người bạn tham lam

Người bạn tham lam

Hai người đang đi bộ cùng nhau trên một con đường thì một người bỗng nhặt được

24-06-2016

Snack's 1967