Ring ring
Nút pause trong tình yêu

Nút pause trong tình yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 01-07-2016
5 sao 5 / 5 ( 115 đánh giá )

Nút pause trong tình yêu

↓↓
Vẫn biết là em chẳng xuất sắc, chẳng nổi bật mà cũng chẳng xinh đẹp rung động lòng người, mà sao tôi vẫn cứ thích em đến mức trời nghiêng đất ngả...


***


1. Rung động


Em cũng xinh, nhưng không phải quá nổi bật.

bạn đang xem “Nút pause trong tình yêu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Em học hành tạm ổn, nhưng không phải cực kỳ xuất sắc.


Đầu óc em không đến mức ngốc nghếch, nhưng cũng chẳng phải liệt vào dạng thiên tài gì!


Giọng hát em cũng trong, nghe truyền cảm, nhưng cũng chưa đến mức có thể ôm mộng thành ca sĩ!


Em nấu ăn cũng được, nhưng còn thua xa đầu bếp nhà hàng!...





Tôi ngồi liệt kê ưu điểm của em, rồi chợt cảm thấy bất lực với chính bản thân mình. Vẫn biết là em chẳng xuất sắc, chẳng phải thiên tài, chẳng nổi bật mà cũng chẳng xinh đẹp rung động lòng người, thế mà sao tôi vẫn cứ thích em đến mức trời nghiêng đất ngả.


Nếu em có bảo muốn xem trái tim của tôi thì chắc tôi cũng sẽ móc ra cho em xem mất! Nói thì khoa trương vậy, không biết diễn tả thế nào nhỉ, đại loại tình yêu của một thằng con trai lúc nào chẳng có chút... điên rồ. Nhất lại là của một thằng một thằng con trai vốn tiềm tàng chút... điên có sẵn như tôi!


Bạn có thể tin hoặc không tin, nhưng trái tim của con người cực kỳ nhạy cảm! Nó gần như có thể phát giác được tình cảm trong tương lai mà bạn dành cho một người, chỉ qua lần tiếp xúc đầu tiên. À, đừng mất công tìm hiểu về điều mà tôi vừa nói trên Google làm gì, vì nó là công trình khoa học (chưa được đăng ký bản quyền) mang tên tôi mà. Tôi nói dài dòng vậy, ý là ngay từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã bị cái tính cách mạnh mẽ phía sau cái giọng nói dễ thương gây ấn tượng sâu sắc.


Đại để là thế này...


Hôm ấy chúng tôi vừa hoàn thành bài múa Yosakoi một cách hoàn hảo tốt đẹp (xin lỗi, tôi là một thằng con trai thích nhìn mọi thứ dưới góc độ tích cực nhất) và oai oai hùng hùng bước xuống sân khấu, chuẩn bị reo hò và đập tay nhau chụp ảnh kỷ niệm các thể loại, thì em từ đâu xuất hiện, khá bất ngờ và gọi:


- Anh ơi!


Lúc ấy em đang mặc đồ cosplay Sailormoon khá dễ thương khiến tôi bị thu hút ngay lập tức. À tôi nói chưa nhỉ? Em là một cosplayer khá nổi tiếng ở Hà Nội và chuyện mà tôi biết (chứ không quen) em cũng không có gì lạ cả. Khi em mặc đồ cosplay, trông em gần như khác hẳn, không phải khác theo kiểu xinh đẹp, lộng lẫy như nàng Lọ Lem được ban phép màu mà nó mang một thứ thần thái đặc biệt khiến người ta bị hút hồn không sao rời mắt được.


Cái đầu óc phản xạ chậm chạp của tôi lúc bấy giờ vẫn còn đang tự hỏi, không biết có phải em gọi mình, thì em lại nói tiếp:


- Anh có phải trưởng nhóm Tsunami Yosakoi không ạ?


- Ừ, sao vậy? – Lúc này thì tôi đã chắc chắn là em hỏi mình. Và tôi cũng biết chắc là, từ lúc ấy mình đã bị em "bỏ bùa". Em nhìn thu hút quá! Khi đó thật sự tôi đã nghĩ vậy đấy.


- Muốn đăng ký làm thành viên của nhóm thì phải làm như thế nào ạ? – Em nói.


- Các bạn trong nhóm đã tập được hơn một tháng để chuẩn bị cho lễ hội Nhật Bản năm tới rồi. Em chịu khó đợi đợt tuyển thành viên lần sau nhé! – Thề là tôi đã ra sức nói bằng giọng nói dịu dàng và bonus thêm nụ cười ngọt ngào nhất có thể. Như một vài đứa bạn (là con) gái của tôi nói thì khi tôi cười nhìn tôi đẹp trai nhất, thế nên đối với cái được gọi là "nụ cười" thì tôi khá là tiết kiệm. Không phải một thằng con trai đẹp trai, lạnh lùng đến khi mỉm cười sẽ thu hút hơn sao? Thế mà khi được em bắt chuyện, tôi gần như đánh rơi hết tôn chỉ của bản thân. Thật xấu hổ! Thông thường thì tôi đối với con gái xinh cũng không nhiệt tình như vậy đâu!


- Em nhất định sẽ cố gắng để theo được ạ! – Em nói chắc nịch.


- Em từng biểu diễn rồi à? – Tôi nói, khá bất ngờ vì câu khẳng định của em. Ai cũng biết là bài biểu diễn của nhóm tôi chưa bao giờ thuộc diện đơn giản với những người mới cả.


- Biểu diễn Yosakoi ấy ạ? Không ạ! – Em chớp mắt.


- Thế em có từng học qua Yosakoi chưa?


- Dạ chưa ạ!


- Thế em có kinh nghiệm nhảy hay múa gì không? – Tôi cố gắng đào bới tìm hiểu nguyên nhân khiến em tự tin như vậy.


- Không ạ. – Em nói nhỏ. Tôi nghĩ em thấy khá xấu hổ. – À em có từng múa kiếm ạ! – Em bổ sung.


Tôi lúc ấy, nói theo ngôn ngữ của các bạn teen bây giờ thì là, sốc-toàn-tập:


- Vậy à? – Tôi nói, mang theo một chút hào hứng một cách miễn cưỡng. Tôi đoán chắc tiết mục múa kiếm của em hẳn là một đoạn trong phần trình diễn tiết mục cosplay một nhân vật nữ kiếm hiệp nào đó của em rồi.


- Em nhất định sẽ theo kịp mọi người trong thời gian sớm nhất! Trong trường hợp đến hôm lễ hội lần này mà em tập không bằng mọi người thì chắc chắn em sẽ không lên sân khấu để làm ảnh hưởng đến đội hình đâu ạ! Mong anh giúp đỡ ạ! – Em nói, khuôn mặt tràn ngập một sự tha thiết đến rung động lòng người.


Và tôi, một thằng đội trưởng vốn nổi tiếng nghiêm khắc và quy củ, không biết lúc ấy đã đứt mất dây thần kinh nào mà đã đồng ý nhận em vào đội. Và sau đó thì khá nhiều bạn trẻ đi lễ hội hôm đó đã nhận ra em vây kín lấy xin chụp hình cùng, còn tôi thì phải ra nhập bọn với nhóm Yosakoi đang ầm ĩ cả một góc bởi đang được phóng viên một tờ báo nào đó phỏng vấn. Và đại để là cuộc chuyện trò lần đầu tiên của chúng tôi ngắn ngủi như thế và dừng lại ở đó.





***


Buổi tập đầu tiên, tức lần gặp mặt thứ hai, em đến trước cả tôi (mà tôi thì luôn đến sớm nhất đội để điểm danh, phân công các nhóm chuẩn bị loa đài, naruko...)


- Hi anh! – Em chủ động chào trước.


Lúc ấy tôi vẫn hơi ngớ người ra một chút, vì khi em không mặc đồ cosplay, trông em khá khác, nhưng nói chung là vẫn xinh đẹp, dễ thương.


- Hi! – Tôi cũng chào lại. Thực ra lúc ấy tôi cũng chưa nhận ra em là ai. Thật ngại quá!


- Lần trước gặp mặt vội vàng nên thất lễ quá, chưa kịp giới thiệu gì cả! Xin chào, em là Mộc Anh, sinh viên năm hai. Anh có thể gọi em là Amio. Rất mong được giúp đỡ! – Em cười cúi thấp đầu chào rồi vừa giới thiệu vừa đưa tay hướng ra phía trước, một cách làm quen chuẩn mực.


Tôi bắt tay em cực kỳ hình thức rồi cũng tự giới thiệu. Đương nhiên lúc đó tôi đã nhớ ra em là ai rồi.


- Anh là Lục Nam, sinh viên năm ba, hiện là trưởng nhóm Tsunami Yosakoi.


Sau đó thì tôi trao đổi với em một chút về các bài cơ bản nhập môn Yosakoi, naruko, bài Yosakoi mà nhóm đang tập dở và khá nhiều chuyện khác.


Khi tôi giới thiệu em với cả nhóm, mọi người đều có vẻ hân hoan một cách thái quá khiến tôi gần như bật cười, nhất là lũ con trai! Rõ ràng đó là sức hút của một cosplayer khá có tiếng và được yêu mến ở Hà Nội, đặc biệt là với lũ thành viên nhóm chúng tôi - toàn "mọt" Manga.


Nhưng gần như trái ngược hoàn toàn với khả năng giao tiếp khá tốt và khuôn mặt xinh xắn trẻ con có vẻ rất Nhật ấy, buổi tập đầu tiên của em khiến chúng tôi khá là... bất ngờ.


Bạn biết đấy, trong một số trường hợp, người ta dùng một số từ thay thế để nói giảm nói tránh, ví dụ như trường hợp này là từ "bất ngờ". Thực ra dù có nói là không quá mong đợi nhiều lắm, nhưng khi nhận em vào đội, tôi vẫn nghĩ là em có năng khiếu nhảy nhót, cho dù em nói là em không biểu diễn bao giờ. Nhưng thực sự thì không phải vậy! Em cứ tập được tay thì quên chân, tập chân thì quên tay, tập sang động tác này thì lại quên nhịp của động tác kia... khiến tôi khá khó xử mà mắng thì không đành (nếu là với các thành viên bình thường tôi chẳng câu nệ gì mà nói thẳng vào mặt luôn đâu ấy.)


Chúng tôi kết thúc buổi tập đầu tiên trong không khí khá ngại ngùng. Các thành viên khác vui vẻ đến bên động viên em. Tôi chưa nghĩ ra cái gì để nói nên lẳng lặng thu dọn naruko, tắt loa đài và chuẩn bị đồ đạc ra về. Mọi người ồn ào một lúc rồi cũng kéo nhau về gần hết. Ra đến cửa phòng tập, tôi phát hiện ra em vẫn đang đứng ở ngoài hành lang. Em thấy tôi bước ra, cũng cười nhẹ và tiến lại gần bước song song với tôi.


- Em chưa về à? – Tôi hỏi.


- Dạ! – Em ngập ngừng. – Em tập kém quá phải không? Xin lỗi, em làm anh thất vọng rồi.


- Không đâu! Ai tập lần đầu chẳng vậy. – Một câu động viên theo kiểu chuẩn mực. – Đừng nản.


- Em không nản đâu! Nhất định em sẽ cố gắng nhiều, thật nhiều thêm nữa. – Khi em nói câu ấy, đôi mắt em sáng rực ẩn chứa một sự quyết tâm không thể nào lý giải nổi và chính điều ấy khiến tôi có một niềm tin chắc chắn rằng em sẽ làm được.


- Nếu có gì khó khăn trong việc luyện tập thì cứ gọi cho anh, anh sẽ hỗ trợ thêm cho em. – Tôi nói, rất thật lòng chứ không phải chỉ để xã giao.


- Vâng! Không khéo em sẽ còn phải làm phiền anh dài dài. – Em nói rồi cười giòn.


Tiếng cười ấy quyện vào gió hoàng hôn và những ánh nắng chiều tà một thứ cảm xúc khiến người ta cảm thấy tim mình dường như có chút gì là lạ. Hình như là... rung động thì phải!


2. Ấm áp


Vì câu nói ấy của em, tôi đợi điện thoại suốt cả tuần. Trẻ con không? Thậm chí chính tôi cũng không lý giải được vì sao mình lại không-giống-mình-chút-nào như vậy. Nhưng thực sự thì em không gọi hay nhắn tin một chút nào cả và điều này khiến tôi cảm thấy khá hẫng.


Thỉnh thoảng trong lúc rảnh rỗi, tôi cũng có tìm trên mạng các bộ ảnh cosplay của em và ngồi hàng giờ liền chỉ để ngắm nó. Lại cũng có khi tôi lên Youtube tìm và xem đi xem lại các tiết mục biểu diễn của em trong các lễ hội một vài năm gần đây. Tôi khá ấn tượng với thành quả lao động chăm chỉ của em, đặc biệt là bài múa kiếm, thật sự rất đẹp mắt và kỳ công.





Và có chuyện này xin được kể thêm một chút, mãi về sau, trong một lần nói chuyện lúc giải lao, tình cờ chúng tôi nhắc đến bài múa kiếm của em trong lễ hội trước đó. Một thành viên trong nhóm đã hỏi rằng em tập bài đó trong bao lâu vậy. Em cười hỏi chúng tôi đoán là bao lâu. Tôi bảo là tôi không biết. Nói là nói vậy nhưng đương nhiên tôi nghĩ mọi người có những dự đoán nhất định trong đầu.


Nhưng khi em nói đáp án, tôi nghĩ không chỉ tôi mà tất cả mọi người có lẽ đều... ngã ngửa. Một năm. Một năm cho bài biểu diễn chỉ chừng năm mười phút tỏa sáng trên sân khấu? Sự nỗ lực bền bỉ và nghiêm túc trong mọi họat động, dù là nhỏ nhất của em đã gây cảm tình sâu sắc cho tôi.


Xin dừng chuyện này ở đó và tiếp tục câu chuyện của chúng tôi...


Một tuần sau là thời điểm buổi tập tiếp theo của Tsunami Yosakoi. Kết quả tập luyện của em khá bất ngờ. Thực ra tôi khá chắc rằng trong một tuần này em sẽ tập luyện rất chăm chỉ nhưng không nghĩ lại kỳ tích như vậy. Em thuộc gần hết bài tập của chúng tôi, tuy chưa phải thành thạo nhưng để đạt đến cỡ này thì dám chắc rằng trong tuần vừa rồi em phải nỗ lực lắm!


Thiện cảm của tôi với em dường như tăng gấp đôi. Nhìn em nhỏ bé vậy mà ý chí không nhỏ chút nào. Cuối buổi, tôi về cuối cùng. Em lại chờ tôi ở ngoài ban công như hôm trước. Cũng không hiểu vì sao, lúc biết em chờ tôi, tôi thật sự cảm thấy rất ấm áp, dù buổi tập hôm đó trời mưa phùn và đang giữa cái lạnh của Hà Nội ngày có gió mùa.


Chúng tôi ở bên nhau và cùng nhau chia sẻ mùa đông năm ấy nhẹ nhàng và tự nhiên như thế đấy! Bao giờ tôi và em cũng là hai đứa về cuối cùng sau mỗi buổi tập và trò chuyện trên một chặng đường dài cho đến khi con đường về chia làm hai ngả tách biệt. Lại cũng có khi chúng tôi ở lại tập luyện thêm cùng nhau, tôi hướng dẫn em cách gõ naruk... những giọt mồ hôi và những tiếng cười giòn cứ thế tan chảy vào tim thành một dòng ấm áp ngọt ngào.


Đôi khi, chúng tôi cùng nhau đi ăn tối sau buổi tập. Em dễ thương kinh khủng, nhưng lại không hề nhõng nhẽo, dựa dẫm. Điều tôi thích nhất ở em là sự tự chủ trong mọi suy nghĩ và ý chí mạnh mẽ không dễ bị chi phối bởi ngoại cảnh. Thời gian đó với chúng tôi, à không, ít ra là tôi, thật sự rất ngọt ngào và đẹp đẽ. Và tôi thật sự đã nghĩ rằng, chúng tôi là một đôi!


***


Hai tuần trước lễ hội, chúng tôi càng tập tăng cường thêm nhiều buổi trong tuần. Có khá nhiều việc phải chuẩn bị: may đồng phục, khớp nhạc, chỉnh đội hình, chỉnh động tác... Em tập khá lắm rồi, vừa có cái uyển chuyển mềm mại, lại vừa có cái mạnh mẽ dứt khoát của Yosakoi, kết hợp với khuôn mặt luôn tươi vui rạng rỡ khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức sống.


Em làm tôi liên tưởng đến câu nói: "Thiên tài chỉ có 10% là năng khiếu, còn 90% là sự nỗ lực." Nhiều khi chúng tôi luyện tập liên tục trong bốn năm tiếng liền không nghỉ, nhưng em lúc nào cũng thế, luôn ngập tràn nhiệt huyết khiến người ta phải ghen tị. Nhóm tôi gọi em là "siêu nhân mặt cười".


Càng gần lễ hội, công việc càng nhiều khiến tôi gần như lúc nào cũng bận rộn đến mức cả ngày chạy lăng xăng khắp nơi. Lúc thì đi liên hệ xin tài trợ, xin bảo trợ thông tin, đặt đồng phục... Em đề nghị giúp đỡ tôi và tôi từ chối. Thật sự tôi không muốn em phải vất vả phơi mặt cả ngày trên đường như vậy. Em lại nói tôi không coi em là em gái, uổng công em luôn coi tôi như anh trai tốt.


Tôi cảm thấy như muốn bay lên được, thế có khác gì em gián tiếp biểu lộ tình cảm đâu. Tôi thực sự đã nghĩ là em thích tôi rồi ấy!


Và thế là cuối cùng, chúng tôi cùng nhau rong ruổi nhiều ngày liền để lo tất cả các việc cho lễ hội. Cứ tan học xong là tôi qua trường em đón em. Có khi chúng tôi ngược từ bờ Hồ về Mỹ Đình rồi lại sang tận Thanh Xuân, nhưng dường như con đường ấy trở nên ngắn hơn bao giờ hết, vì có em đang ở bên cạnh tôi.


Chúng tôi cùng trò chuyện về đủ thứ trên đời để đánh tan cái nắng gay gắt và đôi khi là những cơn mưa chợt đến bất ngờ. Cứ xong việc, tôi lại đèo em đi ăn ở phố cổ. Chỉ là ăn những món ăn dân dã bên đường, chẳng phải vào cửa hàng sang trọng gì mà sao vẫn thấy ngon lạ. Cái cách em quan tâm như lau đũa cho cả hai hay lấy giấy ướt cho chúng tôi sau khi ăn khiến trái tim tôi gần như tan chảy.


Và tôi biết mình đã yêu em, thật nhiều!





3. Nút Pause


Cuối cùng thì lễ hội cũng đến. Lễ hội Nhật Bản diễn ra trong hai ngày ở Hà Nội và cũng là sân khấu trình diễn lớn nhất lớn nhất trong năm đối với các nhóm Yosakoi như nhóm chúng tôi, bởi mỗi nhóm sẽ được diễn trên sân khấu lớn bốn lần một ngày.


Trang phục biểu diễn lần này do một thành viên trong nhóm tôi thiết kế, là sự giao hòa giữa kimono của Nhật và áo dài của Việt Nam, nhìn rất trang nhã và tinh tế. Đặc biệt là em khoác lên, kết hợp với khuôn mặt rất Nhật ấy dường như lại càng gây nên hiệu ứng tốt, khiến mọi người trong đội đều cảm thấy thích thú và trầm trồ.


Sắp xếp theo đội hình, bốn người một hàng tôi và em đứng hàng đầu và ở chính giữa, hai bên là hai người cầm cờ. Tiết mục của chúng tôi là mở màn cho chương trình và cũng gây được tiếng vang tốt khiến tôi cảm thấy công sức của chúng tôi không bị bỏ phí chút nào.


Khi chúng tôi nghỉ giải lao sau tiết mục và chuẩn bị cho lần diễu hành đầu tiên, em đột nhiên nắm lấy tay tôi và nói nhỏ: "Cho em mượn anh một chút nhé!". Tim tôi như chậm lại một nhịp.


Tôi sững người ra một lúc rồi gật đầu cứng ngắc như con robot, rồi sau đó bị em khoác tay vừa lôi vừa kéo ra một chỗ khác. Và làm ra vẻ như rất tình cờ, em lấy máy ảnh ra rồi ngẫu nhiên nhờ một người con trai khác chụp ảnh hộ hai chúng tôi.


Người con trai đó gật đầu vui vẻ rồi bỗng nhiên như sững ra một lúc:


- Ơ, Amio à? – Lúc này thì tôi đã nhận ra gương mặt quen thuộc của người con trai ấy. Là Ryuu Phạm, cũng là một nhân vật nổi bật của giới cosplayer, nhưng từ sau khi nổi lên nhờ cosplay, Ryuu đã dần chuyển qua làm người mẫu và MC.


- Ra là Ryuu, hôm nay anh cũng đến à? – Em cười nói với vẻ tự nhiên hết mức, nhưng không hiểu sao tôi cứ cảm thấy đằng sau vẻ mặt ấy ẩn giấu khá nhiều tâm sự.


- Ừ anh thì có cuộc vui nào mà thiếu mặt đâu. Hôm nay em nhảy Yosakoi à? Ban nãy anh cũng xem nhóm em biểu diễn, cứ thấy có người quen quen nhưng sợ mình nhìn nhầm. Hóa ra là em thật. Em nhảy đẹp lắm đấy.


- Trời anh cứ nói quá ấy, em mới tập thôi. – Sau đó em ngừng một chút rồi làm ra vẻ như chợt nhớ ra, quay sang phía tôi, đang rất lúng túng đứng bên cạnh vì được em khoác tay, rồi nói. – Quên mất, hai người làm quen đi. Đây là anh Phạm Long, mọi người quen gọi là Ryuu Phạm, bạn cũ của em. Còn đây là anh Lục Nam, trưởng nhóm Tsunami Yosakoi - người yêu em!


Tôi cứng đờ người vì ba từ cuối cùng trong câu nói của em, rồi cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười xã giao và chào:


- Mình rất thích những bộ ảnh cosplay của Ryuu, giờ mới có dịp gặp mặt.


- Cám ơn bạn! À mà hai bạn đang định chụp ảnh phải không? Để mình chụp luôn cho.


- À đúng rồi, cám ơn anh! – Em cười rồi lại quay sang nói tiếp với tôi. – Mình chụp với cây hoa anh đào anh nhé! – Rồi em khoác tay và nép vào người tôi, rất giống một đôi yêu nhau. Tôi cứng đờ người, miễn cưỡng cười nhẹ, máy móc đặt tay lên eo em. Hình như tôi đã hiểu ra một chút.


- Xong rồi! Ảnh đẹp lắm! – Ryuu giơ tay ra hiệu rồi đưa trả máy cho em.


- Cám ơn anh nhé! Hôm nào có dịp mình nói chuyện tiếp, bọn em ra đây chút. – Em nói rồi nắm tay tôi. – Mình qua đây đi anh.

↑↑
Hạnh phúc tìm đến

Hạnh phúc tìm đến

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Ô xanh, chiều tím

Ô xanh, chiều tím

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Mùa cô đơn

Mùa cô đơn

"Gió lạnh về. Mùa trở mình qua những cơn mưa đêm rả rích. Tôi cầm trên tay chiếc áo

24-06-2016
Tàn phai

Tàn phai

Ðã hơn một tháng nay, Giao cố sức chống lại với cái sức mạnh của ái tình, nó như

29-06-2016
Kết thúc bất ngờ

Kết thúc bất ngờ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Gã khờ

Gã khờ

Thảo bình tĩnh nói điều cô muốn: - Mình làm người yêu của nhau, anh nhé! Nhìn vẻ

23-06-2016
Yêu thương mong manh

Yêu thương mong manh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu

26-06-2016
Mẹ đĩ

Mẹ đĩ

(khotruyenhay.gq) "Mẹ ơi! Hôm nay con nghe người ta nói mẹ là ca ve đấy. Mấy nhỏ bạn con

30-06-2016
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Thả gió về trời

Thả gió về trời

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Trăng lạnh (Phần cuối)

Trăng lạnh (Phần cuối)

Ngôi nhà nằm im lìm, cô độc nơi cuối con đường, bây giờ Cường mới thấy rõ sự âm

24-06-2016
Mối Tình Đầu - Sogood

Mối Tình Đầu - Sogood

Đầu tiên phải kể sơ qua thế này.. lớp em là lớp cá biệt, tuần nào cũng đội sổ

17-07-2016 28 chương