Teya Salat
Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 107 đánh giá )

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa - Chương 8 - Hiệp tâm đắc hồ thê - Tầm mã ngộ cường địch

↓↓
Nhắc lại, Hãn Thanh rời khỏi Kim Thạch Sơn Trang, không theo đường quan đạo mà cắt rừng để chạy. Khi biết chắc không ai đuổi theo kịp, Hãn Thanh nhảy lên chạng ba một cây cổ thụ, ngủ say với gối chăn đã mang theo.


Sáng ra, tiếng chim rừng ríu rít đánh thức chàng dậy, Hãn Thanh nảy xuốg, dựa vào hướng mặt trời mọc mà đi. Sau năm ngày bạt thiệp đường rừng, chàng ra đến đoạn quan đạo cách Tinh Châu hơn trăm dặm.


Trên đường, bọn giáo chúng áo vàng của Thần Tiên Giáo qua lại tấp nập khiến Hãn Thanh sinh lòng cảnh giác. Bộ võ phục màu lam thẩm của chàng đã rách nhiều chỗ vì gai góc trong từng, dễ gây nghi ngờ. Chàng ẩn lại trong bìa rừng, chờ đoàn kỵ mã đi qua mới bước ra.


Đi được hơn dặm, Hãn Thanh nghe sau lưng vọng tiếng vó ngựa lóc cóc.

bạn đang xem “Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng quay lại, nhận ra một chiếc xe song mã sang trọng, có lẽ của nhà quyền quý nào đi Ngũ Đài Sơn dâng hương nhân ngày mùng một, giờ trở lại Tinh Châu.


Hãn Thanh tiếp tục bước đi, không lưu tâm đến nữa. Lát sau, cỗ xe đến nơi, đi song song với chàng, và đột nhiên có tiếng nữ nhân thánh thót:


- Các hạ có muốn đi nhờ xe không?


Cỗ xe dừng lại, cửa sau bật mở. Trong thùng xe rộng rãi kia chỉ có một nữ lang áo hồng xinh đẹp!


Thấy Hãn Thanh lưỡng lự, nữ lang cười khúc khích:


- Ta không sợ mà các hạ lại sợ hay sao?


Hãn Thanh gượng cười, bước lên xe, ngồi ở băng ghế mé tả, đối diện với nàng. Nữ lang không bước ra mà cánh cửa thùng xe tự động đóng lại, khiến Hãn Thanh giật mình khâm phục.


Nữ lang điềm nhiên nói:


- Thiếp bị liệt hai chân nên cỗ xe này được bố trí cơ quan rất tiện lợi!


Hãn Thanh bối rối, chẳng biết nói sao. Chàng đặng hắng rồi vòng tay thi lễ:


- Tại hạ là Mộ Dung Hãn Thanh, xin được thỉnh giáo phương danh của tiểu thư!


Đôi mắt bồ câu đen láy kia sáng lên ánh vui mừng:


- Té ra là Tiểu Hầu Gia, thiếp là Tề Đạm Vân xin ra mắt!


Nàng tinh nghịch hỏi:


- Thiếp thường nghe giang hồ truyền tụng Tiểu Hầu Gia phong tư tuấn dật, hiên ngang, sao nay lại tiều tụy, xốc xếch thế kia?


Chàng cười đáp:


- Tại hạ lạc trong rừng mấy ngày đêm nên hình dạng thảm hại làm bẩn mắt tiểu thư!


Đạm Vân cười khanh khách:


- Chứ không phải công tử bị Thần Tiên Giáo truy sát hay sao? Trên đường đi, thiếp đã bị họ chặn xét mấy lần rồi!


Mặt Hãn Thanh nghiêm lại:


- Quả đúng vậy! Tại hạ xin xuống xe để khỏi liên lụy đến tiểu thư!


Đạm Vân xua tay:


- Công tử đừng nói vậy, thiếp nghe bàn tán, cố tình đón cho được công tử, lẽ nào lại để chàng đi?


Bỗng nàng đổi giọng u buồn:


- Hay công tử chê thiếp là kẻ tàn phế nên không muốn thân cận?


Hãn Thanh nghe áy náy, vội biện bạch!


- Tiểu thư đừng nghĩ xấu cho Thanh này! Nếu nàng đã có lòng hạ cố, tại hạ xin ở lại phụng bồi!


Đạm Vân mỉm cười nhưng giọng lại ai oán:


- Thiếp sống cô đơn từ nhỏ trong núi rừng, mặc cảm thân phận nên chẳng dám kết bạn với ai! Nay gặp công tử không hiểu sao lòng lại vô cùng mến mộ...


Nàng thở dài không nói hết lời, sắc diện não nề. Hãn Thanh nhận ra Đạm Vân diễm lệ phi thường, không thua gì Tiểu Thuần hay Ngũ Đài Ma Cơ. Đôi mắt buồn vời vợi kia khiến chàng bất giác nẩy sinh lòng thương cảm, muốn bảo bọc cô gái bạc mệnh yếu đuối.


Cỗ xe lăn bánh rất nhanh và êm ái. Cảnh vật bên đường lướt nhanh qua khung cửa sổ nhỏ trên vách thùng xe. Đạm Vân bỗng che miệng ngáp, khiến Hãn Thanh cũng ngáp theo. Nàng bật cười:


- Chắc công tử cũng mệt mõi như thiếp, xin cứ tùy tiện nằm xuống ghế mà ngủ!


Nhưng gã xà ích đã nói vọng vào:


- Bẩm tiểu thư! Phía trước có trạm tra xét của Thần Tiên Giáo!


Thì ra gã là nữ nhân cải nam trang. Hãn Thanh mỉm cười:


- Cảm tạ tiểu thư đã cho quá giang một đỗi đường, giờ xin cáo biệt. Tại hạ không thể liên lụy đến cô nương được!


Đạm Vân lắc đầu:


- Công tử khoan hãy xuống xe, chắc gì họ đã chặn chúng ta lại?


Nàng bấm vào một nút nhỏ trên vách, lập tức có hai miếng pha lê sậm màu tuột xuống, bịt kín hai ô cửa sổ.


Đạm Vân cười bảo:


- Loại kính này được mua của bọn Hà Lan ở bờ biển Quảng Châu, chứ không phải sản phẩm Trung Quốc!


Nói xong, nàng nói qua ô nhỏ sau lưng xà ích:


- Tiểu Ngư! Ngươi cố thu xếp cho êm thắm, đừng để ta phải buồn vì không được bầu bạn với Tiểu Hầu Gia!


ã nữ tỳ cười khúc khích:


- Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã hiểu!


Cỗ xe chậm lại như không dừng hẳn. Hãn Thanh nghe có tiếng người quát hỏi rấyhách dịch:


- Mau dừng lại cho bổn giá tra xét thùng xe!


Tiểu Ngư đột nhiên bật cười dòn dã, vẫn cho xe đi tiếp. Lạ thay, chẳng có ai cản lại cả! Cỗ xe dần dần tăng tốc, phi nhanh như cũ!


Rời xa chỗ ấy hơn dặm, Đạm Vân mới phát động cơ quan, kéo hai mảnh kính pha lê lên. Vì đã quá xa nên dù Hãn Thanh có thò đầu ra ngoài cũng không thể thấy được hai chục xác áo vàng nằm co quắp trên đường quan đạo.


Chàng hiếu kỳ hỏi:


- Tề tiểu thư! Tiểu Ngư cô nương đã thi triển tuyệt kỹ gì mà khiến cho bọn Thần Tiên Giáo không dám chặn xe?


Đạm Vân mỉm cười bí ẩn:


- Chắc công tử có nghe qua công phu Câu Hồn Tiếu của Tà Môn?


Hãn Thanh nhớ đến lần Ngũ Đài Ma Cơ thi triển tà pháp Ma Tiếu Mê Hương, mặt chàng đỏ bừng, không dám hỏi thêm!


Chàng càng lúng túng khi Đạm Vân bảo:


- Thiếp cần phải ngủ một chút, mong công tử nhấc dùm đôi chân tàn phế này lên ghế!


Nàng nằm ngửa xuống băng ghế nệm bọc da êm ái, nhưng không nhấc nổi hai chân lên, Hãn Thanh đành bước đến, nhẹ nhàng nâng giúp nàng.


Nhưng xe lại đang đi vào đoạn quan đạo gập ghềnh, xe xóc mạnh khiến đôi chân bất lực kia rơi xuống, Hãn Thanh vội giữ lấy, không dám buông ra.


Đạm Vân buồn bã nói:


- Tấm thân tàn phế này quả là vô dụng, thiếp chỉ muốn chết đi cho xong!


Nỗi thương cảm ngút ngàn khiến chàng thêm bối rối. Hãn Thanh ngồi xuống sàn xe, dựa lưng vào băng ghế, chặn không cho Đạm Vân rơi xuống.


Nửa khắc sau, chàng liếc nhìn thấy Đạm Vân đã ngủ say. Đã đến đoạn đường bằng phẳng, nhưng chàng không dám rời chỗ, gục đầu vào hai gối mà ngủ gật. Mấy đêm rồi chàng ngủ trong rừng già đầy muỗi mòng nên không yên giấc, giờ đây mệt mỏi thiếp đi.


Một mùi hương là lạ bỗng tỏa ngào ngạt trong thùng xe, khiến chàng ngủ say như chết, hoàn toàn không biết những sự cố đã xảy ra với cỗ xe song mã.


Khi Hãn Thanh tỉnh giấc thì nhận ra tư thế ngồi của chàng đã xoay ngược lại, hai tay ôm lấy Đạm Vân, gối má lên bụng mỹ nhân.


Hãn Thanh ngượng ngùng khôn xiết, định nói lời tạ lỗi. Nào ngờ Đạm Vân đã mỉm cười:


- Cảm tạ công tử đã giữ cho thiếp yên giấc! Nhờ chàng đõ dùm thiếp dậy!


Hãn Thanh đỏ mặt làm theo lời người ngọc. Chành định trở vể ghế bên kia thì Đạm Vân giữ lại:


- Công tử đã ôm thiếp suốt mấy canh giờ, chẳng lẽ lại không dám ngồi gần?


Hãn Thanh đành an tọa, xốn xang vì mùi da thịt nồng nàn. Đạm Vân ngã đầu vào vai chàng thỏ thẻ:


- Đây là lần đầu tiên tấm thân tàn tật này được một nam nhân chạm đến.


Thiếp sẽ nhớ mãi phút này!


Giọng nàng bi thương, ai oán khiến Hãn Thanh nghe dạ xót xa, xiết nhẹ vai nàng. Thân hình mềm mại của người ngọc dựa sát người, nhưng lạ thay, chàng không hề nổi tà dâm. Đạm Vân bỗng ngồi thẳng lên, nhìn vào mắt chàng:


- Công tử! Cánh rừng này chỉ cách Tinh Châu có mấy dặm đường. Thiếp phải rẽ về Tây, sống chết thế nào chưa rõ nên chẳng dám hẹn ngày tái ngộ.


Hãn Thanh giật mình:


- Tiểu thư đi đâu mà lại nói lời vĩnh biệt như vậy?


Đạm Vân nhếch đôi môi anh đào, nụ cười khô héo:


- Thiếp vốn là một kẻ ngông cuồng, hiếu sát, năm xưa bị một vị kỳ nhân dùng phép kỳ kinh triệt mạch phế bỏ đôi chân, giam trong một sơn cốc ở núi Yến Sơn. Nay đã hết hạn mười năm lao lung, thiếp phải đến U Linh Cốc trình diện. Nếu vị kỳ nhân ấy không khai ân giải tỏa cho đôi chân, thiếp thà tự sát chứ không kéo lê cuộc sống thừa này nữa.


Hãn Thanh nghĩ đến hành vi của mẫu thân mình ngày xưa, bất giác đồng cảm với Đạm Vân. Chàng khẳng khái nói:


- Mười năm giam cầm, chịu tàn phế cũng đủ để xóa đi tội lỗi ngày xưa.


Nếu sự hiện diện của tại hạ giúp được tiểu thư thì Thanh tôi xin tận lực!


Đạm Vân hoan hỉ đáp:


- Công tử có cốt cách thanh kỳ, tôn quý, tất sẽ được Quỷ Hồ Giám Quan nể mặt. Nhưng chàng phải chịu khuất tất nhận thiếp là người hôn phối mới được!


Hãn Thanh là đệ tử của bậc Chân Nhân, không chấp nhất tiểu tiết, khăng khăng giữ chữ tín nhỏ nhoi, nên điềm nhiên dáp:


- Tại hạ chẳng phải bậc quân tử nên sẵn sàng bịa chuyện để cứu cô nương. Chỉ mong cô nương thực tâm hướng thiện, đừng sa vào nẻo ác nữa!


Đạm Vân tươi cười, nửa đùa nửa thật:


- Thiếp đã có được lang quân như chàng tất phải trọn đạo phụng thờ hầu hạ, làm sao dám buông lung nữa!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Thuỵ khúc tháng 2

Thuỵ khúc tháng 2

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Bồi hồi nghĩ về tết

Bồi hồi nghĩ về tết

Dù có sự khác nhau về vùng miền, về phong tục, tập quán của từng địa phương đi

23-06-2016
Trăng lạnh (Phần 2)

Trăng lạnh (Phần 2)

Cháu sợ bà già đó không còn là người nữa rồi, cháu thường nghe người ta kể về

24-06-2016
Rau sạch

Rau sạch

(khotruyenhay.gq) Vậy là cô ấy đang ngồi trước mặt chị. Sau hàng chục cuộc điện

29-06-2016
Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Nhưng kì lạ thay! Hợp âm đầu tiên vang lên đã hút hồn tôi. Bobby chơi một bản nhạc

01-07-2016
Chuyện Tình Hoàng Gia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Tên truyện: Chuyện Tình Hoàng GiaTác giả: Du HuyễnThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 6 chương