Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 80 đánh giá )

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa - Chương 2 - Vũ hạ miếu trung phùng quỷ miếu - Bác phương nhất khứ tầm minh sư

↓↓
Tám ngày sau, cậu bé đến địa phận đất Hoài Hóa, dùng bữa trưa xong tiếp tục lên đường. Cuối giờ Mùi, Thiên nhi đã đi ngang ngọn Hóa Sơn. Núi này chỉ cao hơn trăm trượng nhưng địa hình hiểm trở, bao quanh bởi cánh rừng già rậm rạp.


Trời bỗng u ám lạ ky, mây đen vần vũ kéo đến, và chỉ gần khắc sau đã đổ mưa như trút nước. Trận cuồng vũ đã khiến không gian mù mịt, người ngựa đều không thể mở mắt ra mà nhìn.


Hận Thiên co mình trong mảnh áo tơi, cắn răng tiến lên. Chợt một tiếng sét kinh hồn giáng xuống khu rừng chân núi khiến tuấn mã giật mình, sợ hãi dựng đứng cả hai vó trước mà hí vang!


Thiên nhi đã kịp gò cương giữ lại và vỗ về con ngựa. Nó nhìn về phía hữu, phát hiện cây cổ thụ cao nhất đã bị sét chẻ làm đôi, đang bốc cháy ngùn ngụt. Và gần đấy, thấp thoáng bóng của một mái ngói. Cậu bé mừng rỡ rẽ vào, tìm chỗ trú mưa.

bạn đang xem “Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cánh rừng này gồm toàn những cây Du trăm tuổi, tàn lá sum xuê nên hệ thực vật dưới đất không phát triển được. Nhờ vậy ít gai góc, bụi rậm, và ngựa có thể vào đến tận nơi. Dưới ánh lửa chập chờn của đám cháy đang lụi dần, Thiên nhi nhận ra rải rác đó đây có những tảng đá lớn, nằm xen kẽ giữa các gốc cây. Cậu bé nhíu mày tự hỏi rằng phải chăng chúng được xếp theo một phương vị của một trận kỳ môn?


Trong Tử Dương thư viện ở Vũ Di Sơn cũng có những quyển cổ thư, dạy về kỳ môn trận pháp. Và Phùng Nương cũng đã vô tình mang về một quyển trong số ấy! Thiên nhi tiếc công lao của thân mẫu trộm về nên cũng đọc qua, dù chẳng hiểu được bao nhiêu!


Nhưng Hận Thiên không có thì giờ mà nghĩ ngợi thêm. Cậu phải đến phế miếu trước khi ngọn lửa ở cây cổ thụ bị sét đánh kia tắt lịm. Mưa quá lớn nên không đám cháy nào kéo dài được lâu!


Nhưng té ra Thiên nhi đã quá lo xa, cậu đến nơi mà lửa vẫn còn bập bùng. Thiên nhi dắt ngựa cột dưới mái hiên rồi bước qua cánh cửa miếu rộng mở. Cậu bật hỏa tập soi thử, phát hiện ngay trước bệ thờ là chiếc quan tài không nắp rất lớn. Thiên nhi tò mò bước đến xem, nhận ra trong hòm có thi hài của một phụ nữ lang tuổi độ hai mươi hai!


Da mặt nàng trắng bệch như đã chết nhưng vẫn mịn màng. Hận Thiên bán tình bán nghi, thò tay thăm mạch, quả nhiên chẳng thấy gì! Cậu bé thở dài nhớ đến di thể của mẫu thân trên núi Hổ Phong. Nữ lang này có dung mạo hao hao giống Mông Diện La Sát Phùng Lệ Phi!


Chợt một giọt nước từ trên mái ngói nhỏ xuống mặt tử thi. Hận Thiên thấy vậy, xô đầu hòm lệch sang một bên để tránh chỗ dột. Cậu bé mừng rỡ nhận ra trên bệ thờ có vài bó đuốc, làm bằng thứ gỗ có nhiều dầu.


Thiên nhi châm đuốc rồi cất hoa? tập đi. Lúc này ngọc lửa ngoài kia đã tắt ngấm. Thiên nhi dơ đuốc nhìn quanh, tìm ra chỗ để cắm đuốc. Đó là một lỗ trên chiếc cột gỗ gần linh cữu. Dường như nó được tạo ra với mục đích ấy.


Bọc hành lý may bằng da nai nên ít thấm nước. Thiên nhi đi vào góc miếu, thay y phục. Lúc đi ngang thành Hán Khẩu, cậu bé đã mua vài bộ y phục may sẵn để có mà thay đổi.


Dù yêu quý bộ quần áo da báo nhưng Thiên nhi không thể mặc nó trong thời tiết mưa gió thế này được! Cậu đã cất trong bọc từ lúc vượt Trường Giang!


Giờ đây, Thiên nhi lấy áo ra khoác vào, thay cho chiếc khăn.


Nhưng cậu không tài nào ngủ được vì trời còn rất sớm. Thiên nhi ngồi ôm quan tài, nhìn gương mặt của tử thi áo trắng kia mà nhớ mẹ hiền. Khi chung quanh không có ai, Hận Thiên trở lại là một đứa bé mồ côi bạc mệnh, cậu sụt sùi khóc người mẹ dấu yêu!


Trời vẫn mưa tầm tã và không có gì hứa hẹn rằng sẽ tạnh mưa trước nửa đêm. Nước mắt là liều thuốc ngủ của tuổi thơ, Hận Thiên gục vào cạnh hòm mà thiếp đi.


Trong giấc mơ màng, cậu bé nghe có giọng ma quái rót vào tai:


- Hảo hiền đệ! Ngươi quả là một đứa bé dũng cảm và đáng thương nhất thế gian!


Hận Thiên ngơ ngác bật dậy, nhìn vào miệng của tử thi. Đôi môi nhợt nhạt kia không hề máy động, mà tiếng nói vẫn phiêu phưởng đâu đây:


- Ta là hồn ma, làm sao hiền đệ thấy được mà tìm? Hãy ngoan ngoãn nhắm mắt lại như cũ, tỷ tỷ sẽ trò chuyện với ngươi!


Với một đứa bé lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt như Hận Thiên, chuyện hồn ma bóng quế chẳng hề làm nó sợ. Cuộc hội ngộ này chỉ kích thích lòng hiếu kỳ trong lòng Thiên nhi. Cậu làm theo lời hồn ma để được thỏa mãn óc tò mò!


Thực ra, bộ tộc Cao Sơn vẫn tin tưởng rằng linh hồn người chết không hề tan biến mà vẫn ở quanh quẩn bên người thân. Do vậy, họ có phong tục thờ ma xó trong nhà và chẳng biết sợ là gì? Phùng Nương là người Cao Sơn tất cũng tin và dạy Thiên nhi như thế!


Cậu bé nhắm mắt lại, gối đầu lên cánh tay trái đang gác cạnh hòm, lắng nghe. Quỉ hồn kia có vẻ hài lòng, cười khúc khích:


- Dũng khí của hiền đệ khiến ngu tỷ cũng phải bái phục!


Thiên nhi buộc miệng:


- Tiếng cười của tỷ tỷ giống tiên mẫu! Giá mà hương hồn bà hiện về thì hay quá!


Quỉ hồn xúc động nói:


- Xem ra hiền đệ đã gặp nhiều cảnh ngộ thương tâm! Sao không kể cho ngu tỷ nghe thử xem!


Hận Thiên đang trong tâm trạng cô đơn, sầu khổ, lại nghĩ đối phương không phải là người nên chẳng úy kỵ, buồn bã kể hết lai lịch của mình! Nước mắt chảy dài trên gương mặt thơ ngây!


Quỉ hồn nghe xong thở dài não ruột, lặng im một lúc rồi bảo:


- Té ra hiền đệ gánh nặng trên vai đến hai mối đại cừu khó báo phục. Nay Hoàng Thiên cho Lôi Thần đánh vỡ trung điểm của trận kỳ môn quanh miếu, dui dủi ngươi vào đến đây, tức là chị em ta có tiền duyên với nhau! Tỷ tỷ sẽ tận lực giúp ngươi báo phục mối huyết cừu!


Hận Thiên cảm kích nói:


- Nhưng tỷ tỷ là ma, làm sao giúp được tiểu đệ!


Quỉ hồn cất giọng xa vắng:


- Ngu tỷ tên là Trịnh Tiểu Thuần con gái của vua nước Dạ Lang ở đất Qúi Châu, hai mươi năm trước chết nhằm giờ kỵ, linh hồn không thể siêu thoát và sẽ biến thành quỉ gây hại cho bách tính. Chính vì vậy, Đại Pháp Sư của nước Dạ Lang đã phải đưa quan tài đến Long Mạch Hóa Sơn này trấn yểm, lập trận tỏa yêu này mà giam giữ. Nay đã quá thời hạn hóa quỉ, nhưng vong hồn vất vưởng nơi này, không xa được thi hài! Nếu hiền đệ chịu ra tay tương trợ, ngu tỷ mới có thể lìa xác mà đầu thai được. Nhưng trước khi về chốn Diêm đài, ngu tỷ có thể lần lừa vài năm mà phù trì cho hiền đệ!


Người Cao Sơn rất tin tưởng vào pháp lực thông thần của ma quỉ, hơn nữa, Thiên nhi cảm thấy thương cho cảnh ngộ của Quỉ hồn nên động lòng nghĩa nghĩa:


- Được! Tiểu đệ sẵn sàng giúp tỷ tỷ được siêu sinh tịnh độ!


Con ma mừng rỡ nói:


- Chỉ cần Thiên đệ nhỏ vào miệng ngu tỷ chín giọt máu cùng một chung nước, và dùng kim châm vào mười tám đại huyệt trên thân thể. Sau đó, mỗi đêm nằm cạnh ta từ đầu giờ tý đến sáng, làm như vậy trong ba ngày, ngu tỷ sẽ có đủ dương khí mà giải phá phép trấn yểu của Dạ Lang Đại Pháp Sư!


Hận Thiên còn trẻ dại, lại thầm xem nữ lang như mẹ mình nên không ngần ngại gì cả. Cậu bé gật đầu đáp:


- Tiểu đệ xin tuân mệnh. Chỉ mong tỷ tỷ đưa giúp vong hồn của Tiên mẫu về cho tiểu đệ được gặp!


Quỉ hồn ngượng ngập đáp:


- Thiên đệ quả là đứa con chí hiếu! Nhưng chỉ sợ lệnh mẫu đã sớm siêu thoát thì tỷ tỷ không tìm được!


Hận Thiên buồn rầu gượng cười:


- Nếu Tiên mẫu đã sớm về Hoàng Tuyền thì thôi!


Quỉ hồn thở dài:


- Thiên đệ hãy lắng nghe ta đọc tên mười tám đại huyệt kia. Không được nhầm lẫn đấy nhé. Trên bệ thờ có một hộp kim châm cứu, mỗi mũi cắm sâu một lóng tay là đủ! Đầu giờ Tý rút ra!


Hận Thiên nghe xong đọc lại không sai một chữ. Nó mở mắt đứng lên, bước đến bàn thờ tìm hộp kim, nhận ra pho tượng đá kia có gương mặt rất giống Trịnh Tiểu Thuần!


Thiên nhi không kịp thắc mắc, mau mắn tiến hành việc giải thoát cho Quỉ hồn!


Cậu lấy kim trong hộp gỗ đâm vào đầu ngón tay tả, vạch miệng tử thi và nhỏ máu vào, đủ chín giọt thì ngưng. Thiên nhi cầm chung sứ trên bàn thờ, ra ngoài hứng đầy nước mưa, trút từ từ vào chiếc miệng nhỏ nhắn, có hai hàm răng trắng đều.


Nó hơi lấy làm lạ khi xác chết không hề hôi hám mà lại thoang thoảng mùi hương thơm như hoa lan!


Đến phần cắm kim vào huyệt đạo, Thiên nhi bắt đầu lúng túng. Cậu học nghề phóng Sách Hồn Tiễn tất phải tinh thông kinh mạch và vị trí các huyệt đạo. Nhưng khi giết người thì dù ném trật một chút cũng chẳng sao. Đây lại là cứu người, không thể sai sót được!


Xác của Trịnh Tiểu Thuần mặc đến hai lớp áo, Thiên nhi sợ mình cắm kim không đúng vị trí, đứng tần ngần mãi. Cuối cùng, nó tự an ủi rằng đây chỉ là một tử thi, cũng như thân mẫu của mình vậy!


Hận Thiên tặc lưỡi, cởi thắt lưng, mở rộng hai lớp áo và tháo yếm ngực xác chết ra! Màu da trắng nhợt, tựa như trong suốt kia khiến cơ thể Tiểu Thuần đẹp một cách ma quái.


Thiên nhi cẩn thận dùng lóng tay đo khoảng cách để xác định từng huyệt, nhờ vậy nó biết rằng da thịt của xác chết này rất mềm mại chứ không khô cứng như xác ướp của Vũ Di Tiên Nương!


Trong mười tám đại huyệt kia có hai huyệt nằm trên vú là Thần Phong, Ưng Song, và ba huyệt nằm dưới thắt lưng quần là Quan Nguyên, Trung Cực, Qui Lai.


Hận Thiên cắm xong mười tám mũi kim, mồ hôi toát ra như tắm, bước ra mái hiên hứng giọt gianh mà rửa mặt. Đã là đầu canh hai, cơn mưa hạ vẫn rỉ rả chứ chưa chịu tạnh. Cậu bé vỗ về tuấn mã rồi trở vào trong.


Nghe bụng đói meo, Hận Thiên xiết chặt giải lưng quần, ngồi dựa quan tài chờ đợi. Thời gian trôi qua chậm chạp khiến lòng người nặng trĩu. Ở đây làm gì có mõ báo canh, Thiên nhi lo lắng hỏi:


- Trịnh tỷ tỷ! Đã đến giờ Tý chưa?


Có tiếng của Quỉ hồn trả lời, nhưng lần này rất rõ ràng và phát ra ngay trong hòm:


- Thiên đệ cứ ngủ đi! Khi nào đến lúc ngu tỷ sẽ gọi!


Hận Thiên đứng bật dậy, thấy tử thi đã mở mắt, miệng cười như hoa nở!


Cậu bé ngơ ngác hỏi:


- Tỷ tỷ hồi sinh rồi ư?


Tiểu Thuần chớp đôi mắt đẹp đáp:


- Nhờ chín giọt máu đồng nam của Thiên đệ mà ngu tỷ có thể nhập hồn vào xác mà trò chuyện với ngươi!


Bỗng ánh mắt nàng thoáng lộ vẻ thẹn thùng:


- Sao ngươi không kéo áo lại cho ta?


Thì ra nàng cũng biết xấu hổ vì thân thể lõa lồ của mình! Thiên nhi vội nhẹ nhàng khép hai tà áo lại. Nó thản nhiên nói:


- Cơ thể tỷ tỷ rất giống tiên mẫu. Chỉ gầy hơn một chút thôi!


Tiểu Thuần nghe Hận Thiên bình phẩm thân hình mình, càng bội phần xấu hổ, da mặt đỏ hồng lên. Nhờ ánh đuốc vàng võ nên Thiên nhi không nhận ra!


Tiểu Thuần nói lảng sang chuyện khác:


- Chắc hiền đệ đã đói bụng! Hãy cố nhịn đói đêm nay. Sáng mai tìm chút dã vị mà ăn. Chung quanh đây có rất nhiều thú nhỏ.


Nàng bèn chỉ dẫn cho Hận Thiên những hang ổ của bọn chồn thỏ trong khu rừng! Sau cùng, Tiểu Thuần dịu giọng:


- Đã đến giờ Tý rồi đấy!


Thiên nhi ngơ ngác:


- Sao tỷ tỷ biết?


Tiểu Thuần cười đáp:


- Ta là ma chứ đâu phải người thường!


Hận Thiên gật gù, mở áo rút kim ra khỏi cơ thể Tiểu Thuần. Chiếc quan tài này có chiều ngang rộng gấp rưỡi những chiếc bình thường. Đáy lót nệm bông trải lụa chung quanh lót gối mềm rất nhiều. Thiên nhi lấy bớt gối ra, đẩy xác nữ lang qua một bên rồi phủi chân bước vào, nằm cạnh. Cậu bé tò mò hỏi:


- Trịnh tỷ tỷ đã chết hai mươi năm sao thân thể lại thơm tho như vậy?


Tiểu Thuần ngượng ngùng đáp:


- Đó là do phép trấn yểm của Dạ Lang Đại Pháp Sư nên ngu tỷ không bị thối rửa!


Giấc ngủ của trẻ thơ đến rất nhanh, nhất là Thiên nhi có cảm giác như đang nằm cạnh từ mẫu. Nó ôm chặt Tiểu Thuần mà thiếp đi.


Ngọn đuốc thứ hai sắp tàn mà đôi mắt nhung huyền của nữ lang vẫn chưa nhắm lại. Nàng nhìn lên mái ngói, suy nghĩ mông lung, cố nén tiếng thở dài.


Sau ba đêm như vậy, mạch của Tiểu Thuần đã đập lại bình thường, cơ thể ấm lên. Nàng đã ngồi dậy và đi lại được!


Tiểu Thuần nghiêm trang bảo Hận Thiên:


- Thiên đệ cứ lên đường đi Hồ Đạt Lai. Ngu tỷ tịnh dưỡng thêm bảy ngày mới phá được ma pháp đi theo ngươi được!


Hận Thiên lưu luyến nói:


- Mong tỷ tỷ nhanh chân cho! Tiểu đệ sẽ rất nhớ người!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Cụ già ven đường

Cụ già ven đường

Trên một con đường mòn người ta đang làm đường dở, xe cộ đi lại đông nghịt,

23-06-2016
Có khi nào mẹ quên con?

Có khi nào mẹ quên con?

"Bệnh nhân mắc chứng suy giảm trí nhớ sẽ mất dần khả năng định hướng không gian,

01-07-2016
Phải như thế ư?

Phải như thế ư?

Hình ảnh của anh trên các phương tiện truyền thông sát với những gì anh có. Chừng như

01-07-2016
Cà phê nhạc sống

Cà phê nhạc sống

Tin nhắn từ một số máy lạ An không biết, cũng không quan tâm. Chỉ biết Loan là bạn

30-06-2016
Như một giấc mơ

Như một giấc mơ

Tôi nhận ra, dù thế nào, thì chị vẫn vẹn nguyên trong trái tim tôi, nó chưa bao giờ phai

23-06-2016
Gió

Gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không") "Khi một

25-06-2016

pacman, rainbows, and roller s