Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 3 đánh giá )

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa - Chương 3 - Bắc nhạc khấp vong thê - Tinh châu đã phù dung

↓↓
Năm năm sau, vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, có chàng kỵ sĩ dừng cương dưới chân rặng núi Hằng Sơn đang phủ đầy tuyết trắng.


Đó là một chàng thiếu niên hiệp khách tuổi đôi chín anh tuấn phi thường. Mặt chàng ta mịn màng trắng hồng như da thiếu nữ, mắt to tròn, hắc bạch phân minh. Đôi lông mày chữ nhất đen như mực, sống mũi dọc dừa đoan chính, và cặp môi đỏ hồng không khỏng không dày. Tất cả những bộ phận ấy nằm trên một gương mặt chữ điền vuông vức, đầy vẻ cương nghị.


Điều đáng chú ý không phải là chiếc áo lông cừu trắng muốt, dài đến gối, mà là con vật chàng trai mang kiếm kia đang cỡi.


Quả thực nó có thân hình của một con tuấn mã nhưng chiếc đầu kia lại là của lạc đà. Một sự lai tạo tuyệt diệu tưởng như không bao giờ có.

bạn đang xem “Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chàng kỵ sĩ ngửa cổ gọi vang:


- Trịnh tỷ tỷ! Tiểu đệ đã về đây!


Như sợ người ấy không biết, chàng ta lại gọi:


- Trịnh Tiểu Thuần! Trịnh Tiểu Thuần!


Giờ thì chúng ta đã biết chàng trai này là cậu bé Nam Cung Hận Thiên ngày nào. Cậu đã học xong tuyệt nghệ, từ Hồ Đạt Lai trở về đây tìm kiếm người chị ma quỉ của mình.


Hận Thiên gọi mãi chẳng thấy ai xuất hiện, sắc mặt nặng trĩu ưu tư, thúc Quái mã tiến vào khu rừng, để lên ngọn núi thấp kia. Năm năm trước, chàng đã nhìn thấy Tiểu Thuần đi vào con đường mòn ở cánh rừng ấy.


Lối đi giờ đây gai góc phủ đầy như đã lâu không có người qua lại. Cánh rừng này sâu độ năm chục trượng. Chỉ gần khắc sau, Hận Thiên đã vào đến sát chân núi. Chàng nhảy xuống, vỗ về Quái mã:


- Đà nhi! Ngươi ở đây chờ ta nhé!


Con vật nhướn đôi mắt ươn ướt, hí nhẹ và liếm tay chủ nhân. Hận Thiên mỉm cười, rung mình lướt nhanh lên sườn núi. Thân hình chàng như được gió đưa đi, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn.


Hận Thiên điểm chân lên những tảng đá phủ tuyết, chạy khắp nơi và luôn miệng gọi tên Tiểu Thuần. Hơn canh giờ sau, chàng mới lục soát đến khu vực gần đỉnh núi, phát hiện một bình đài, nằm trước một động khẩu.


Hận Thiên hồi hộp, tiến vào thạch động. Chàng mừng rỡ nhận ra ở cuối hang đá có một người áo trắng nằm trên tảng đá bằng. Mảnh da báo lốm đốm đắp ngang ngực tố cáo rằng nàng ta là Trịnh Tiểu Thuần.


Nỗi vui mừng biến thành lo âu khi Hận Thiên thấy nàng vẫn bất động, dù chàng đã đặng hắng mấy lần.


Hận Thiên chẳng còn úy kị gì nữa lao vút đến bên thạch sàng. Dung mạo người xưa vẫn như cũ, nhưng thân thể lạnh giá như băng, khí huyết không lưu chuyển nữa.


Hận Thiên nghe như bầu trời sụp đổ ôm lấy xác Tiểu Thuần khóc nức nở.


Lát sau, chàng mới trấn tỉnh lại, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện nơi đây có cả nồi niêu, chén bát, và bọc hành lý của Tiểu Thuần vẫn còn treo lủng lẳng trên vách động.


Thì ra Tiểu thuần đã cư trú ở đây trong suốt năm năm qua để đợi chờ!


Hận Thiên không bao giờ thắc mắc về chuyện hồn ma cũng ăn uống như người thường, vì trong những chuyện cổ tích của người Cao Sơn cũng kể lại như vậy.


Hận Thiên lấy một chiếc chén sành ra ngoài cửa động, bốc tuyết rửa thật sạch, rồi xúc đầy mang vào. Chàng vận công dùng lửa tam muội làm nóng chén tuyết chỉ một lúc sau đã có chén nước trong âm ấm.


Hận Thiên cắt tay, nhỏ chín giọt máu vào chén nước, cạy miệng cho Tiểu thuần uống. Xong xuôi, chàng lục tìm kim châm cứu, tiến hành thủ pháp kim châm quá huyệt.


Theo thói quen ngày xưa, Hận Thiên cởi áo xác chết chẳng chút ngại ngùng. Nhưng khi làn da trắng bệch và đôi gò bồng đảo hiện ra, chàng thoáng đỏ mặt. Giờ đây Hận Thiên đã là một chàng trai trưởng thành, từng thao thức vì sự phát triển tự nhiên của bản năng tính dục, không còn ngây thơ như trước nữa.


Hận Thiên cắn răng đè nén cảm giác ngượng ngùng, cắm mười tám chiếc kim bạc vào thân trước Tiểu Thuần. Ba mũi cuối cùng nằm ở gần đồi trinh tiết, khiến chàng run tay.


Biết còn phải ở lại khá lâu, ít nhất là ba ngày, Hận Thiên trở xuống chân núi, dẫn quái mã lên. Đường thượng sơn dốc đứng, chẳng hề dễ đi chút nào cả, chàng phải tốn rất nhiều sức lực mới đưa được con vật thân thiết lên trên bình đài.


Đà nhi hoan hỉ khi thấy cỏ nơi đây xanh mơn mởn, và ngon hơn những bụi rậm ở chân núi! Nó vui vẻ hí lên, may mà giống tiếng ngựa hí, nếu không thì tác giả cũng chẳng biết phải diễn tả như thế nào!


Hận Thiên đi một vòng quanh đỉnh núi, săn được ba chú thỏ tuyết béo tròn, gầy đống lửa nướng ăn.


Thời gian chầm chậm trôi qua, rồi cũng đến nửa đêm. Hận Thiên nhổ kim trèo lên ôm lấy thi hài của Tiểu Thuần để truyền dương khí. Nghe thân thể nàng lạnh toát, chàng bèn vận công sưởi ấm cho nàng.


Nhưng sau ba đêm làm như vậy, Trịnh Tiểu Thuần vẫn nằm im bất động, Hận Thiên tuyệt vọng khóc lóc:


- Tỷ tỷ ơi! Tiểu đệ mỏi mòn trông đợi suốt năm năm qua để được gặp lại người mình yêu quí nhất trên đời. Nào ngờ trời già cay nghiệt nên tỷ tỷ đã không chờ được.


Hận Thiên bầu bạn với thi hài thêm ba ngày nữa, với hy vọng mỏng manh. Sau này, vì mối huyết cừu, chàng quyết định rời núi Hằng Sơn.


Trước khi ra đi, Hận Thiên đổ túi hành lý của Tiểu Thuần ra, định phủ lên xác nàng để tử thi đỡ lạnh lùng.


Nào ngờ chàng phát hiện trên một mảnh yếm ngực màu hồng có những dòng chữ rất nhỏ, có lẽ được viết bằng mũi kim chấm máu:


- "Thiên đệ nhã giám! Năm xưa khởi hành trước khi giải phá hoàn toàn ma pháp của Dạ Lang Đại Pháp Sư. Tuy cứu được hiền đệ nhưng nguyên thần bị tổn thương trầm trọng. Chính vì vậy ngu tỷ mới phải ở lại Hằng Sơn tĩnh dưỡng. Nhưng lực bất tòng tâm, ngu tỷ chỉ cầm cự được ba năm là kiệt lực.


Trước khi xuất hồn về âm cảnh, ngu tỷ muối mặt thố lộ tâm tình sâu kín của mình, mong kiếp sau được cùng chắp cánh uyên ương!" Cuối thư lại có hai câu thơ:


ém Dương vô lộ nan tương kiến.


Nhất Đán hồi sinh hựu hữu duyên.


Hận Thiên chạy đến bên giường đá, gục mặt vào ngực Tiểu Thuần khóc kể:


- Tỷ tỷ đâu biết rằng mỗi lần theo gia sư đi dự hôn lễ ở trấn Nam Sa, lòng tiểu đệ đã mơ đến ngày chúng ta được sánh đôi. Với tiểu đệ thì ma hay người cũng chẳng quan trọng, lòng này đã khắc sâu hình bóng của nàng rồi! Kể từ nay, Thiên này tự xem như mình đã mất đi người vợ thân yêu.


Chàng hôn tới tấp lên mắt lên môi tử thi. Lệ tuôn như suối làm ướt cả mặt Tiểu Thuần.


Hận Thiên gạt lệ đắp những bộ y phục lên xác chết miệng lẩm bẩm:


- Hiền thê cứ an nghĩ chốn này! Khi nào báo xong gia thù, ta sẽ trở lại đây đưa xác nàng về Vũ Di Sơn.


Chàng chỉ giữ lại mảnh yếm hồng có di thư làm kỷ vật. Hận Thiên khoác bọc hành lý, ra ngoài cửa hang, lăn những tảng đá thật lớn phong toa? thạch động, để lũ thú rừng không thể xâm phạm di thể của người mình yêu dấu.


Quả thực là Trịnh Tiểu Thuần đã luôn hiện về trong tâm tưởng Hận Thiên. Trong suốt năm năm trường, chàng không hề kể cho Bất Biệt Cư Sĩ biết bí mật này. Càng lớn, Hận Thiên càng hiểu rõ lòng mình, và quyết sẽ thố lộ khi tái ngộ.


Hoàn cảnh đặc cách đã đưa đến một tình yêu ngoài khuôn khổ thông thường. Những kỷ niệm ma quái, mơ hồ kia đã hằn sâu trong tâm hồn trong trắng của Hận Thiên.


Không thể trách chàng là người viễn vông vì chuyện người lấy ma đầy dẫy trong dân gian Trung Hoa, trước khi Bồ Tùng Linh viết tác phẩm Liêu Trai Chí Dị.


Ở vùng phía Bắc Hoàng Hà, tháng mười đã bước vào Đông. Giờ đã là rằm tháng mười một, cao nguyên Sơn Tây cực kỳ giá lạnh, tuyết rời đầy, đọng đầy trên mũ và áo lông cừu của Hận Thiên.


Chàng đã rời Hằng Sơn được sáu ngày đường, và bên tay tả thấp thoáng bóng dáng của rặng Ngũ Đài Sơn danh tiếng. Ngũ Đài Sơn không nằm trong Ngũ Nhạc của Trung Hoa, nhưng lại đứng đầu Tứ Đại Phật Sơn.


Ngoài hình thế kỳ lạ, tuấn vĩ, Ngũ Đài Sơn còn là một thế giới trong lành, nhờ khí hậu tiểu vùng độc đáo. Trong năm, ngoài ba tháng sáu, bảy và tám, đỉnh núi luôn luôn phủ đầy tuyết, khiến Ngũ Đài Sơn cơ hồ không có mùa hạ!


Vì thế nó còn được gọi là Thanh Lương Sơn.


Ngũ Đài Sơn được coi là cõi tu luyện của Văn Thù Bồ Tát, được Phật tử bốn phương sùng mộ. Đây còn là nơi hình thành các tông phái như Thiền Tông, Hoa Nghiêm Tông, Luật Tông, Mật Tông Có ảnh hưởng và thế lực rất lớn ở Trung Nguyên.


Vào những ngày rằm, các ngôi chùa danh tiếng như Nam Thiên Tự, Phật Quang Tự, Hiển Thông Tự, Thanh Lương Tự đều chật ních tín đồ. Ngay hoàng tộc và gia quyến các đại thần ở Bắc Kinh cũng thường lui tới Ngũ Đài Sơn.


Nhưng Hận Thiên đang ở trong tâm trạng sầu muộn nên chẳng hề để ý đến những đoàn xe ngựa ngược chiều, đang lũ lượt rẽ phải để đến ngũ Đài Sơn.


Đám khách hành hương này đi từ hướng Nam lên có lẽ là người Tinh Châu. Họ cũng chẳng thèm nhìn đến chàng kỵ sĩ độc hành, chỉ ngạc nhiên trước cái đầu của Đà nhi, tranh luận với nhau xem con vật kia là ngựa hay lạc đà.


Càng lúc, khách thập phương trên đường ngày càng thưa thớt. Có lẽ đó là toán cuối cùng, vì đã sắp đến giờ tỵ.


Hận Thiên lỏng tay cương, để mặc quái mã đi nước kiệu. Chàng thẫn thờ như người mất hồn vì luôn nhớ đến thi hài của Trịnh Tiểu Thuần đang đơn độc trong hang đá lạnh lùng! Chắc giờ đây tuyết đã phủ kín cửa hang, chôn cả trái tim chàng trong đấy.


Bỗng Hận Thiên nghe văng vẳng có itếng nữ nhân kêu cứu, vọng ra từ đường mòn ở cánh rừng mé hữu. Tiếng kêu bi thiết kia đã đánh thức tấm lòng hào hiệp của người võ sĩ, Hận Thiên lập tức rẽ vào và phi nước đại.


Lúc cấp bách này mới thấy được cước trình thần tốc của quái mã. Đà nhi lao đi mũi tên, bốn vó nện rất êm trên mặt đường phủ tuyết. Tiếng thét thất thanh càng lúc càng gần, và dưới một gốc cây cổ thụ đang diễn ra cảnh tượng khó coi.


Tàn lá bên trên rất dày, nên phía dưới ít tuyết, còn phơi vài mảng cỏ xanh mơn mởn. Một hán tử ở trần đang ngồi dày vò thân thể nõn nà của một thiếu nữ lõa lồ. Tên dâm tặc này dường như thích thú trước tiếng kêu cứu của nạn nhân nên không thèm điểm á huyệt, dù đã phong tỏa tứ chi.


Lúc trưởng thành Hận Thiên nhớ lại tử trạng của mẫu thân, biết rằng bà đã bị Hồng Phát Ma Quân xâm phạm tiết hạnh. Chính vì vậy, trước sự việc hôm nay, sát khí bốc mờ tâm trí Hận Thiên. Chàng tung mình khỏi lưng quái mã, quyết không tha cho tên tặc.


Nhưng gã đã nhận ra người lạ, chụp thanh đao bên canh, đứng lên thủ thế. Nhờ vậy mà gã thoát được chiêu kiếm đầu của đối phương. Xem khinh công cũng biết hán tử mặt vàng kia thuộc hàng cao thủ.


Thực ra do Hận Thiên còn úy kị việc hán tử đứng quá gần nạn nhân, nên cố tình tạo ra kiếm phong mãnh liệt để hù dọa y phải tránh né, chứ chưa có ý sát hại. Chiêu kiếm thứ hai tuy nhẹ nhàng êm ái nhưng lại là chiêu đoạt mệnh.


Thanh đoản kiếm trong tay Hận Thiên phá tan màn đao quang dầy đặc, chặt phăng tả thủ và dương vật của đối phương. Hán tử mặt vàng đau đớn rú lên, quay mình đào tẩu, để lại những vệt máu hồng, rải dài trên mặt tuyết xám.


Gã dâm tặc kia không chết là do phút cuối Hận Thiên nhớ đến lời giáo huấn của ân sư. Bất Biệt Cư Sĩ đã luôn nhắc nhở đồ đệ đừng tạo sát nghiệp trừ trường hợp bất khả kháng, không nên giết người.


Chàng đến bên thiếu nữ, cau mày nhận ra nàng hoàn toàn lõa thể, y phục đã bị hán tử cắt vụn, quẳng rải rác chung quanh.


Điều ấy chứng tỏ hán tử mặt vàng này dùng đao chém rách vải thành từng mảnh, đao pháp như vậy quả là lợi hại, vì trên da thịt thiếu nữ hoàn toàn không một vết trầy.


Hận Thiên bỗng nhớ ra chiêu đao lúc nãy rất giống chiêu búa của lão đầu lĩnh béo lùn Phù Dung Hội năm xưa. Thực ra, phép đánh đao và phủ rất giống nhau, cả hai loại vũ khí này đều nặng nề, chỉ ở chém bằng lưỡi.


Chàng từng phát hiện dấu xâm Hoa Phù Dung đỏ trên cánh tay của các xác chết, để lại trước Lạc Hà Đại Tửu Lâu, nên giờ đây bước đến xem thử. Quả nhiên cánh tay trái của hán tử mặt vàng cũng vậy.


Thiếu nữ đã qua cơn hoảng sợ, dương đôi mắt to tròn, linh lợi ngắm nhìn vị ân nhân anh tuấn của mình.


Hận Thiên quay lại nghiêm giọng hỏi:


- Cô nương đã bị gã kia điểm vào những huyệt đạo nào?


Thiếu nữ đã nhớ đến trạng thái phơi bày trống trải của mình. Mặt đỏ như gấc chín, thẹn quá hóa giận:


- Ngươi nhìn như vậy chưa đủ hay sao? Mau kiếm gì đắp cho ta rồi hãy hỏi han!


Khẩu khí kia nói lên tính nết ngang tàng, kiêu ngạo của cô ta, chẳng ai nói với ân nhân của mình như vậy cả.


Nói xong, nàng ta nhảy mũi hắt hơi liền mười mấy cái. Tiết trời như thế này không thích hợp với những màn thoát y.


Hận Thiên vội cởi áo choàng lông phủ lên người nàng. Thiếu nữ vẫn chưa hài lòng:


- Lưng ta lạnh lắm!


Hận Thiên lại phải nhét hai vạt áo xuống dưới tấm thân mềm mại. Lúc này thiếu nữ mới chịu mỉm cười:


- Ta là Hà Hồng Hương, chẳng hay danh tính công tử là gì?


Hận Thiên hững hờ đáp:


- Nam Cung Hận Thiên!


Hồng Hưong cười khúc khích:


- Cái tên nghe hay thực.


Biết nàng có ý chê bai, Hận Thiên lạnh lùng nói:


- Đừng nhiều lời! Hãy cho tại hạ biết tên những huyệt đạo đã bị phong toả.


Hồng Hương đọc một hơi, Hận Thiên suy nghĩ rồi vén áo choàng lông lên, thò tay vào để giải huyệt. Thiếu nữ nhột nhạt cười nắc nẻ:


- Ngươi làm gì vậy? Nhột quá làm sao ta chịu được?


Thân hình nàng rung động nên không thể xác định được vị trí huyệt đạo, Hận Thiên đành phải lật áo choàng lông ra. Chàng thận trọng điểm vào những huyệt cần thiết. Khi còn hai huyệt nữa thì Hồng Hương ỏn ẻn nói:


- Sau này công tử sẽ lấy ta làm vợ chứ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Em tự hào em không xinh

Em tự hào em không xinh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết phải không?") Gửi anh

25-06-2016
Miền thương!

Miền thương!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Mỗi chúng ta

27-06-2016
Người hát ru hồn

Người hát ru hồn

(khotruyenhay.gq) Ngoài kia, màn đêm đen kịt đã phủ kín mặt người. Mưa vẫn lất phất

28-06-2016
Chỉ vì yêu

Chỉ vì yêu

(khotruyenhay.gq) - “Người ta” có vợ thì đã sao, giàu thì đã sao, Thụy không cần cả

29-06-2016
Bí ẩn của làn nước

Bí ẩn của làn nước

Các dòng sông trôi đi như thời gian, và cũng như thời gian, trên mặt nước các triền

28-06-2016

Old school Swatch Watches