XtGem Forum catalog
Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 16
5 sao 5 / 5 ( 70 đánh giá )

Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa - Chương 10 - Tống phu hồi cố thồ - Linh cảnh đắc kỳ trân

↓↓
Còn U Linh Tứ Vệ thì sao? Lúc họ thức giấc thì Hãn Thanh đã đi rồi, bốn gã ăn sáng xong, vui vẻ bàn bạc. Tam Vệ Lộ Vi Nhân nói ngay:


- Tối qua công tử đã cho phép chúng ta dạo chơi, trong lúc người đi đón phu nhân. Tiểu đệ đề nghị đến Thanh Xuân viện giải khuây. Đại ca và nhị ca thấy thế nào?


Tứ Vệ Mễ Bất Thông cười khà khà:


- Tiểu đệ nghe bọn tiểu nhị đồn rằng Thanh Xuân việc có một ả kỹ nữ rất đẹp tên gọi Địch Phấn Hương. Chúng ta đi sớm thế này tất sẽ gặp được nàng!

bạn đang xem “Bạch Nhật Quỷ Hồn - Ưu Đàm Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhất Vệ Đặng Thám đăm chiêu nói:


- Không hiểu sao ta lại áy náy chẳng yên, lo lắng cho Thiếu Tổng Giám!


Gương mặt của lão đạo sĩ kia dường như ta đã gặp qua, nhưng nhớ mãi không ra! Hay là các đệ cứ đi đi, ta ở lại suy nghĩ xem sao!


Nhị Vệ Quách Phủ lên tiếng:


- Thiếu Tổng Giám đã khẳng định Thần Tiên Giáo không thể biết tánh danh của Thiếu phu nhân. Đai ca lo lắng làm gì vô ích? Anh em chúng ta phúc họa cùng hưởng, bọn tiểu đệ đâu thể vui thú một mình?


Hai gã kia cũng phụ họa, khiến Nhất Vệ xiêu lòng, đi theo hai em.


Từ ngày theo hầu Hãn Thanh, lúc nào trong túi Tứ Vệ cũng rủng rẻng mấy nén vàng, nên gương mặt họ phởn phơ, phong thái mạnh dạn, ra dáng đại ca!


Kỹ viện thường sinh hoạt tư buổi chiều, nhưng cũng chẳng từ chối những khách phong lưu nóng ruột đến sớm. Gã qui nô dụi mắt, cố nặn ra nụ cười tươi tỉnh chào đón bốn thượng khách:


- Tứ vị đại gia giá lâm mở hàng sớm thế này, thật tạo phúc cho bổn viện, xin mời vào!


Mụ qui nương chủ thanh lâu nghe báo có khách, che miệng ngáp dài, bò dậy phấn son sơ sài, chạy ra ngay.


Tam Vệ hỏi liền:


- Tiểu cô nương Địch Phấn Hương đã dậy chưa?


Mụ qui nương gượng cười:


- Mong đại gia thông cảm! Địch nữ nhân khó chịu trong người nên không thể tiếp khách được. Tuy nhiên, bổn viện vẫn còn nhiều nữ nhân xinh đẹp, trẻ trung, đang sẵn sàng hầu hạ bậc anh hùng!


Mụ đổi hơi, che miệng cười:


- Hơn nữa, chư vị có đến bốn người, chẳng lẽ lại định liên thủ giáp công một nữ nhân?


Tam Vệ ngượng ngùng gắt:


- Thôi được! Mụ gọi cho anh em ta bốn nàng đẹp nhất!


Mụ qui nương nói thẳng:


- Sáng sớm mở hàng, mong đại gia trả tiền trước để bổn viện lấy hên!


Nhất vệ bực bội hừ nhẹ, nhưng vẫn móc vàng ra trả.


Tứ Vệ tuy đã gần bốn mươi nhưng chưa vợ nên hăng máu truy hoan, cho bõ những năm phòng không chiếc bóng.


Nhưng cuộc vui nào cũng có lúc tàn, hơn canh giờ sau họ kiệt sức, nằm nói chuyện vu vơ với mấy ả kỹ nữ. Tất nhiên là mỗi cặp một phòng.


Người nằm với Nhất Vệ tên gọi Hoa Hoa. Nàng ta cố thủ thỉ kể lể kiếp hồng nhan bạc phận của mình, để xin thêm tiền thưởng. Khách làng chơi ít kinh nghiệm thường dễ dàng mũi lòng trước cảnh ngộ thương tâm do bọn kỹ nữ bịa ra.


Hoa Hoa mơn man lồng ngực lông lá của Đặng Thám, kể lể khúc nôi. Sau trận mây mưa, đầu óc Nhất Vệ thư thái hơn, gã cố nhớ lai lịch của gã đạo sĩ Hoàng Thạch Công kia.


Hoa Hoa thấy gã cứ im lìm như tượng gỗ, nhìn lên trần nhà liền đổi dể tài:


- Tướng công biết vì sao danh kỹ Địch Phấn Hương lại nằm liệt giường hay không? Số là tối qua có một lão đạo sĩ tóc bạc đã bỏ ra ngàn lượng bạc để bao nàng suốt đêm. Nghe Hương tỷ kể lại rằng lão ta quả là khủng khiếp, không biết mệt là gì, lão liên tục thượng mã, hành hạ Hương tỷ cho đến đầu canh năm mới buông ra, chính vì vậy mà nàng ta mới phát ốm nặng!


Nhất Vệ nghe xong choáng váng, hỏi ngay:


- Có phải lão ta làm nghề bói toán hay không?


Hoa Hoa xác nhận:


- Dúng vậy! Trưa hôm qua thiếp đứng trên lan can có nhìn thấy lão cầm chiêu bài đi ngang qua!


Nhất Vệ linh cảm chủ nhân đã gặp nguy, ngồi bật dậy. Hoa Hoa níu lại nói:


- Thiếp còn cha mẹ già ở An Khánh, mong tướng công ban thưởng để thiếp về cho họ!


Câu nói của nàng kỹ nữ đã phá tan mây mù trong ký ức Nhất Vệ, gã thảng thốt kêu lên:


- Quang Minh Tôn Giả ở Hoàng Sơn!


Mười năm trước, Nhất Vệ đã được tháp tùng Tổng Giám Tề Phi Tuyết đi An Khánh. Trong dịp này, họ Tề đã ghé núi Quang Minh Đỉnh trong rặng Hoàng Sơn để thăm Tôn Giả. Khúc Tú Sơn vốn là bằng hữu với sư phụ U Linh Cốc chủ! Do thời gian quá lâu nên Nhất Vệ quên mất diện mạo họ Khúc.


Đặng Thám mặc vội quần áo, ném ngay nén vàng mười lượng tặng cho Hoa Hoa rồi phóng ra ngoài quát vang:


- Công tử đã sa vào bẫy! Các ngươi hãy nhanh chân lên!


Ba gã Quỷ Tốt kia hồn phi phách tán, xỏ nhanh y phục chạy ra. Nhất Vệ nghẹn ngào nói:


- Ta đã nhớ ra rồi! Lão đạo ma kia chính thực là Quang Minh Tôn Giả.


Tổng hộ giáo của Thần Tiên Giáo!


Cả bọn lao xuống như bay xô ngã cả gã qui nô gác cửa. Mụ qui nương lẩm bẩm:


- Họ làm gì như bị ma đuổi thế kia? May mà lão nương đã khôn ngoan lấy tiền trước!


- Chỉ một mình Hoa Hoa cô nương biết nguyên nhân, nhưng không dại gì nói ra, hân hoan lắng nghe hơi lạnh của nén vàng giấu trong bụng.


U Linh Tứ Vệ khẩn cấp đến nỗi không kịp về khách điếm lấy ngựa, thi triển khinh công lướt đi như bốn bóng ma mờ mờ. Người trong thành kinh hãi nhìn theo, xôn xao bàn tán rằng hôm nay là ngày rằm tháng bảy nên ma quỷ xuất hiện cả ban ngày!


Gần khắc sau, bốn gã Quỷ Tốt đến chân núi Dương Sơn, ôm ngực thở hồng hộc, vui mừng nhận ra con tuấn mã của chủ nhân đang gặm cỏ gần đồi loạn thạch.


Chúng chỉ nghỉ ngơi một lát đã bủa ra tìm kiếm, miệng gọi vang:


- Công tử! Mộ Dung công tử!


Nhưng lúc này Hãn Thanh đã rơi xuống vực thẳm nên không ai đáp lại những tiếng gọi khẩn thiết kia.


Bốn gã đồng thanh hô một lượt nên tiếng gọi rất lớn và vang xa. Vì vậy, lát sau có người từ hướng Tây chạy đến. Đó là một nữ lang áo trắng, tóc buông dài ngang lưng, mặt xinh đẹp tuyệt trần, da dẻ trắng hồng.


Vừa đến nơi, nữ lang đã hỏi ngay:


- Chư vị đang gội vị Mộ Dung công tử nào vậy?


Tứ Vệ linh cảm nữ nhân tuyệt sắc này là Trịnh Tiểu Thuần, mừng rỡ nhìn nhau. Nhất Vệ là anh cả nên thường nói trước:


- Phải chăng cô nương họ Trịnh?


Nữ lang gật đầu:


- Thiếp là Trịnh Tiểu Thuần đây!


Tứ Vệ nhất tề quỳ xuống:


- Chúng thuộc hạ bái kiến phu nhân!


Tiểu Thuần mỉm cười:


- Té ra chư vị là thủ hạ của Tiểu Hầu Gia. Nhưng công tử đi đâu mà các vị đến đây tìm?


Nhất Vệ biết ngay nàng chưa gặp Hãn Thanh. Gã run rẩy nói:


- Chiều qua, công tử hỏi thăm một lão đạo sĩ bói toán. Lão bảo rằng Quỷ Môn Quan ở đây, hẹn đưa công tử đi tìm!


Tiểu Thuần biến sắc:


- Quỷ Môn Quan chỉ là câu nói của ta chứ nào có thực! Chàng là người thông minh sao không chờ ta đến đón mà lại đi tìm? Nhưng lão đạo sĩ kia là ai mà lại đi gạt gẫm Hãn Thanh?


Nhất Vệ sa lệ đáp:


- Thuộc hạ đoán rằng lải là Quang Minh Tôn Giả Khúc Tú Sơn, hiện giữ chứ Tổng hộ giá dưới trướng Hải Hà Tiên Tử! Trên đường đến Phong Đô công tử đã từng gặp mai phục của họ, có lẽ Quang Minh Tôn Giá là chặng cuối!


Gã bèn kể lại trận chiến với Đông Nhạc Thần Đao ở ngoài thành Quảng Nguyên. Tiểu Thuần tái mặt, rưng rưng nước mắt:


- Do lỗi tại ta nên chàng mới sa vào bẫy!


Tứ Vệ Mễ Bất Thông có tật lúc nào cũng cười. Dù trong hoàn cảnh thế này mà gã vẫn cười rồi mới ấp úng hỏi:


- Vì sao phu nhân lại không thể xuất hiện sớm hơn?


Tiểu Thuần gạt lệ đáp:


- Gia mẫu lâm trọng bệnh, ta phải chầu chực phụng hầu. Đến cuối canh tư đêm qua bà mới hoàn toàn thoát hiểm. Mờ sáng ta đã vào thành tìm kiếm, nào ngờ lại quá muộn.


Nhị Vệ thấy thương nàng vô hạn, vội an ủi:


- Phu nhân hãy bình tâm, công tử có bản lĩnh siêu phàm, lẽ nào lại chết bởi tay Quang Minh Tôn Giả!


Tiểu Thuần bật khóc:


- Tứ vị không biết đấy thôi! Võ công của Khúc Tú Sơn hơn chàng đến mấy bực.


Nhất Vệ thở dài:


- Dẫu không còn hy vọng, nhưng phải tìm cho thấy thi thể của công tử.


Sau đó chúng ta sẽ đi tìm lão quỷ họ Khúc kia mà hỏi tội!


Câu nói của gã trấn tỉnh được Tiểu Thuần! Nàng còn có bổn phận phải báo thù cho trượng phu. Tiểu Thuần vốn là bậc kỳ nữ, chỉ vì choáng váng trược sự mất tích của trượng phu nên mới trở thành yếu đuối. Nay nàng tỉnh táo lại, sáng suốt và kiên quyết như xưa. Tiểu Thuần nghiêm giọng:


- Tứ vị đã lục soát những nơi nào rồi?


Nhất Vệ dáp thay cho cả bọn:


- Bẩm phu nhân! Chỉ còn đám loạn thạch là chưa kịp vào mà thôi!


Tiểu Thuần cau mày bảo:


- Vậy thì chư vị hãy đi theo ta!


Dứt lời, nàng phi thân vào khu vực ấy, thân pháp nhanh đến nỗi bọn Quỷ Tốt phải bái phục.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Những con cò trắng

Những con cò trắng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi không

27-06-2016
Nocturne -1 Kí Ức Đẹp

Nocturne -1 Kí Ức Đẹp

Truyện kể về quãng thời gian trung học của iloveviu, một cậu học sinh không bình

23-07-2016 37 chương
Ngày và Đêm

Ngày và Đêm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Nhặt vài cuốn sách

Nhặt vài cuốn sách

Mỗi người bạn là một món quà mà cuộc sống trao tặng cho chúng ta.Robert Louis

24-06-2016
Cơ hội nhỏ nhất

Cơ hội nhỏ nhất

Lời khuyên của cha rất thực tế, nhưng cũng thật đau lòng cho tôi, bởi lẽ, trường

30-06-2016
A city's tale

A city's tale

Dành tặng những người lạc lối Như tôi... *** Cô về đến nhà khi trời đã nhá nhem

24-06-2016