Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 139 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 7

↓↓
- Sư phụ.


Hồ Sơn nói ngay cho thầy an dạ:


− Thương tích của Thảo muội không nặng lắm đâu, chỉ nằm tịnh dưỡng độ đôi ngày là bình phục. Sư phụ đừng lo lắng quá.


Lâm Bình đặt tay lên vai chàng nói đớn đau:

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


− Hồ Sơn, Giang nhi đã chết rồi.


− Vâng!


Hồ Sơn gục đầu vào lòng sư phụ như muốn bù đắp sự trống vắng của thầy bằng chính bản thân mình, mượn nước mắt rửa trôi bao nhớ thương u uất.


− Chỉ tại ta mà thôi!


Lâm Bình lẩm bẩm tự trách mình:


− Trời ơi, chỉ tại ta mà Giang nhi chết thảm.


− Sư phụ ...


Hồ Sơn lay người thầy sợ hãi:


− Sư phụ, người nói gì mà con không hiểu.


Lâm Bình cười chua chát:


− Làm sao mà con hiểu được khi chuyện đó xảy ra cách đây đã hơn hai mươi năm rồi.


Rồi lão lại âm thầm lẩm bẩm:


− Sư huynh, anh vẫn chưa quên chuyện cũ hay sao? Tại sao huynh không đến tìm đệ mà hại học trò của đệ chết thê thảm thế kia? Trời ơi ...


Lâm Bình đột nhiên hét lớn nghẹn ngào:


− Nếu không có pho bí kíp kia thì Giang Lâm đâu đến nỗi nào phải chết.


− Sư phụ.


Hồ Sơn hốt hoảng ôm chặt sư phụ:


− Xin thầy đừng làm con sợ. Pho bí kíp gì mà Giang Lâm phải chết?


Lâm Bình cất tiếng cười sằng sặc:


− Pho "Cương, nhu, hóa thần công" võ lâm chi bảo. Hỡi ơi! Chỉ vì một pho sách vô tri mà làm cho con người mất cả lương tri. Tại sao ta lại trao cho Giang Lâm khi nó chưa đủ tài để gìn giữ chứ?


Rồi lão cất tiếng như để oán than rên rĩ:


− Rồi đây giang hồ sẽ dậy sóng, pho bí kíp sau hơn hai mươi năm nằm yên, lại bắt đầu gây tác hại, nó sẽ giúp cho kẻ xấu mau chóng thực hiện độc bá giang hồ.


− "Cương, nhu, hóa thần công"!


Hồ Sơn kêu lên kinh ngạc:


− Pho bí kíp tuyệt luân trong thiên hạ. Sư phụ đã trao lại cho Giang đệ ư?


Lâm Bình gật đầu:


− Hồ Sơn, ta đã từng đặt tất cả niềm hy vọng vào con với Giang Lâm. Mong có một ngày nối chí ta, hai con sẽ làm Thái Bình gái ngày càng vững mạnh. Nhưng ...


Ông thở dài buồn bã:


− Niềm mơ ước đó chẳng thành ... Giang Lâm giữa đường bỏ mạng, ta chỉ còn có một mình con làm cột trụ, đừng để ta phải thất vọng con nhé!


− Vâng!


Hồ Sơn cảm động quỳ xuống chân Lâm Bình:


− Con xin hứa không bao giờ phụ lòng tin cậy của sư môn.


− Tốt lắm.


Môi Lâm Bình nở nụ cười mãn nguyện, đỡ chàng đứng dậy:


− Hồ Sơn, ta tặng cho con quyển "Thiên nhu đại pháp" một trong ba quyển "Cương, nhu, hóa thần công", quyển thứ nhất ta đã tặng cho Giang Lâm và nó chẳng giữ được như lòng ta trông cậy, quyển thứ hai ta tặng cho con, còn quyển thứ ba thì chưa biết nó đang thất lạc ở nơi nào.


Hồ Sơn run rẩy đón lấy pho bí kíp:


− Vạn tạ ơn sư phụ, con chỉ sợ mình tài hèn đức mọn không xứng đáng ...


Lâm Bình cắt ngang:


− Đừng nói vậy con. Tương truyền pho bí kíp này biến ảo khôn lường, sức mạnh vô biên nhưng suốt hai mươi năm trời tập luyện ta vẫn không thể nào hiểu hết sự tinh vi của ảo pháp. Không biết vì ta kém tài kém đức, hay vì thiếu mất quyển ba mà không hiểu nổi sự huyền diệu của nó chăng? Con hãy thay ta mà tìm hiểu.


Hồ Sơn cất sách vào người nói trầm ngâm:


− Sư phụ, đệ tử nguyện ghi lòng và hứa sẽ tìm về quyển thứ hai trả cho môn phái.


Lâm Bình lắc đầu:


− Không được, con chưa phải là đối thủ của Độc cô sầu Trần Lãnh, lão đó chỉ có ta, nhưng ...


Ông buông tay thở dài bất lực:


− Nhưng tiếc thay, trước mặt người đó ta chẳng nỡ xuống tay sát thủ.


Đột nhiên, Lâm Bình nghiêm sắc mặt:


− Hồ Sơn, ta thương yêu con như con ruột. Ta tin con như tin chính bản thân mình, vậy mà đối với ta con chẳng thật tình.


Hồ Sơn sợ hãi:


− Kìa, sao sư phụ lại nói như vậy, có bao giờ con dối sư phụ điều gì đâu?


Lâm Bình khẽ gắt:


− Hừ! Không giấu! Vậy mà chưa bao giờ con co ta biết về thân thế của con.


Hồ Sơn sụp quỳ xuống dưới chân thầy:


− Con không dám dối thầy, nhưng thân thế của con là một điều không thể nào nói được. Xin sư phụ cứ nghĩ rằng con là một đứa bé sinh ra để chịu nhiều bất hạnh, từ lúc mở mắt chào đời đến lúc thành nhân chưa có bao giờ được nếm một tý gì để gọi là hạnh phúc. Nếu thương con, con van sư phụ đừng nhắc đến hai chữ thân thế của con làm gì, mà lương tâm con càng thêm tủi hổ.


Lâm Bình đỡ chàng dậy, lòng tràn đầy xúc cảm:


− Đừng khóc nữa con. Ta hứa sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện ấy nữa.


− Tạ ơn sư phụ.


Lâm Bình thở dài:


− Con ra ngoài lo cơm nước cho anh em, ta ở lại với Thảo Sương một lát.


Hồ Sơn cúi đầu bước đi chầm chậm. Lâm Bình nhẹ bước đến gần con, nắm lấy tay con, tiếng lòng bật khóc:


− Tội nghiệp Thảo Sương, từ nay trên bước đường trần mình con lẻ bóng.


Bóng tối len nhanh vào thạch động. Lòng người cha già lại bâng khuâng lạc lõng, bỗng chốc hình ảnh một nàng con gái có đôi mắt buồn vời vợi chen vào giữa tim nhìn người như trách móc:


− Phu lang, sao chàng lại nỡ mạnh tay với con như vậy? Chàng không còn yêu thiếp nữa hay sao?


Tâm hồn lão như trẻ lại để phát ra lời tình tứ:


− Linh muội, hãy tha thứ cho anh, chỉ vì anh quá nóng mà thôi. Chứ lẽ sống đời anh bây giờ chỉ có Thảo Sương, nó là em, là những gì về em và anh còn gìn giữ được.


Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu gặp gỡ.


Đôi mắt nàng mọng ước dỗi hờn.


Lâm Bình lại kêu lên tha thiết:


− Sao em lại giận anh? Sao em nỡ bỏ mình anh cô độc suốt gần hai mươi năm dài buồn bã? Em ở đâu? Gia Linh, em ở nơi nào?


Bóng nàng chập chờn mờ ảo:


− Em ở bên anh, em yêu anh, yêu anh mãi mãi Lâm Bình ơi ...


− Miêu Gia Linh.


Lâm Bình chợt bật lên lời rồi choàng tỉnh. Xung quanh người bóng đêm giăng dày dặc, hình bóng người thương chỉ còn là tiếng gió rì rào. Trong tay ông là bàn tay nhỏ của Thảo Sương, giọt máu của nàng và ông trong một mối tình nên thơ đầy nước mắt.


Nàng còn sống hay không? Ông áp bàn tay con gái vào tim nghe sầu giăng mờ mắt.


***


Một bóng đen khẽ đáp xuống huê viên, nhẹ như một chiếc lá vàng rơi thật êm ái không gây một tiếng động nào. Sau khi đưa mắt nhìn quanh như để chắc chắn rằng không có kẻ rình mò, bóng đen mở ống tay áo. Một bóng chim nhỏ cùng màu với bóng đêm bay vút lên cao, tan nhanh vào tiếng gió đêm xào xạc.


Không quá hai phút sau, một bóng trắng khác từ cửa lầu cao buông mình rơi nhanh xuống đất. Rồi như một con chim nhạn trắng, người ấy bay từ tàng cây này sang tàng cây khác, thủ pháp thật cao minh, không gây nên một tiếng động. Đến nổi bóng đen phải thốt lên lời thán phục:


− Công phu tuyệt diệu.


"Xẹt" một cái, bóng trắng đã ở ngay trước mặt bóng đen khẽ mỉm cười:


− Các hạ quá khen, đó chẳng qua là một trò tiểu xảo.


Bóng đen trong chiếc khăn bịt mặt vẫn phát ra giọng nói thật thanh tao:


− Các hạ chớ có khiêm nhường, mấy tháng cách xa, tại hạ nghe nhớ bạn vô cùng.


Bóng trắng vòng tay cảm kích:


− Đa tạ các hạ đã có lòng nghĩ đến, nhưng sao các hạ lại giấu nơi cư ngụ với tại hạ làm gì? Tại hạ muốn đến thăm bạn một lần cho thỏa tình tri ngộ.


Bóng đen lắc đầu:


− Không phải tại hạ muốn giấu bạn, nhưng vì một bí mật chưa thể nói ra. Là khách giang hồ, ắt hẳn các hạ đã hiểu. Tại hạ có một món quà tặng bạn đây.


Bóng đen bỏ vào tay bóng trắng một vật, bóng trắng cầm lấy kêu lên ngạc nhiên lẫn vui mừng:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Không nhan sắc

Không nhan sắc

Thơm đứng bên cửa sổ, tóc buộc ở sau gáy bằng một sợi dây thun màu vàng. Trong ngày,

01-07-2016
Tiếng nói của mẹ

Tiếng nói của mẹ

Nước mắt tôi cứ trào ra không thể ngăn lại được, nhỏ nhẹ nói: "An An! Ngoan nào,

29-06-2016
Vác balo lên vai và đi

Vác balo lên vai và đi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Thương yêu gửi mẹ

Thương yêu gửi mẹ

Gửi mẹ yêu thương! Mái tóc ấy vì con nên bạc trắng Khuôn mặt ấy vì con nên hốc

24-06-2016
Sau mưa

Sau mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Lần đầu

27-06-2016
Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy, có biết bao nhiêu chuyện để giận hờn, có vô số cớ để trách

23-06-2016

Duck hunt