Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 33 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 6

↓↓
Nói xong nàng phóng mình chạy đi, Sĩ Khải vội phóng theo nàng gọi lớn: − Doanh muội, Doanh muội!


Sau lưng chàng, tên tiểu bảo cũng đuổi theo:


− Thiếu hiệp, thiếu hiệp. Người chưa trả tiền rượu.


Tên Tấn cản lại:

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


− Tiểu bảo, bao nhiêu, để ta trả cho.


Rồi hắn quay sang tên Cung hỏi:


− Đại ca, anh định lẽ nào?


Tên Cung cắn môi suy nghĩ rồi nói:


− Ta hãy đưa món hàng này về đúng nơi quy định rồi trở về tâu cùng sư phụ.


Tên Hồng ngước nhìn trời, uể oải đứng dậy nói:


− Trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta hãy lên đường cho kịp.


Cả bọn đứng dậy thu xếp, trả tiền cho chủ quán. Vừa định bước đi, bỗng có một thực khách áo xanh tiến vào quán. Thủ pháp của hắn mau lẹ vô cùng.


− Khoan, xin hãy dừng chân, tại hạ có câu chuyện cần bàn.


Tên Khản cau mày bực tức:


− Các hạ muốn gì? Sao lại bịt mặt, đó không phải là hành động quang minh chánh đại đâu.


Tên áo xanh ngửa mặt lên trời cười sằng sặc:


− Quang minh chánh đại làm sao được khi ta muốn mượn món hàng mà bọn ngươi đang áp tải!


Tên Hồng nóng nảy quơ đại đao hét lớn:


− Đừng hòng! Nếu muốn chạm được đến món hàng bọn ta áp tải, hãy hỏi thanh đại đao này.


Tên Cung ôn tồn:


− Thiếu hiệp kia đừng làm chuyện ngông cuồng, chắc người từng nghe danh Bảo tiêu cục Phong Vân rồi chứ?


− Nghe và cũng đang muốn thử sức với "Thiết sa thần chưởng" của các ngươi đây.


Bốn đệ tử của Bảo tiêu cục Phong Vân nhìn nhau rồi đồng loạt rút đao đứng thủ thế.


Gã bịt mặt buông tiếng cười khẩy, rồi "vèo" một cái, trên tay hắn xuất hiện một chiếc quạt to màu trắng. Chiếc quạt mảnh mai, dịu dàng như vậy mà lại là một loại vũ khí giết người tàn khốc.


Bàn tay của hắn vừa búng nhẹ thì chiếc quạt bay nhanh vào không khí theo một hình vòng cung rồi trở về tay hắn. Lúc ấy bốn tên đệ tử của Bảo tiêu cục Phong Vân đều bị chiếc quạt kia đánh vỡ đại huyệt ngã lăn ra chết không kịp ngáp.


Gã bịt mặt từ tốn giắt quạt vào lưng áo, đến gần tên Cung lấy từ trong người hắn ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Mở ra xem vội vã, nhưng hắn lại thất vọng ngay khi nhìn thấy đấy chỉ là một viên xúc xắc màu trắng đục:


− Thế này mà là bảo vật của võ lâm ư? Quả là uổng công.


Vừa nói hắn vừa quăng mạnh viên xúc xắc ra sau, nhưng hắn bỗng giật mình khi chợt lắng nghe tiếng nhạc vui tai vừa phát ra từ viên xúc xắc:


− "Lạc thinh âm". Đúng rồi, tiếng nhạc tiên, một trong nắm báu vật của thiên hạ đây rồi, chẳng uổng công ta tìm kiếm.


Hắn chạy đến lượm viên xúc xắc lên tay, bỗng nhìn thấy tên chủ quán nép mình sau cánh cửa lẩn trốn.


− À! Tên khốn khiếp, dám rình mò việc ta làm, mi phải chết.


Tên chủ quán chắp tay lạy rối rít:


− Dạ con đâu dám, xin ông hãy tha thứ cho con.


Hắn không nói thêm chỉ lấy từ trong tay áo ra một chiếc bao tay màu đỏ đeo vào, cười thích thú:


− Tặng cho mi một chiêu "Thiết sa thần chưởng". Hừ!


Tên chủ quán giật nẩy người lên, một ngụm máu đen bầm trào ra khỏi họng, hắn trợn trừng rồi ngã xuống chết ngay tại chỗ, trên ngực in năm dấu tay đỏ ửng.


Gã bịt mặt buông tràng cười ghê rợn rồi buông mình đi mất dạng.


Thế là bí mật vụ thảm sát nhà họ Dương chìm trong bóng tối, món hàng mà Bảo tiêu cục Phong Vân đứng ra bảo vệ cũng đã biến mất cùng với bốn tên đệ tử lớn nhất.


***


- Sĩ huynh! Anh đưa em đi đâu vậy?


Doanh Doanh kêu lên hoảng sợ khi thấy chàng đưa mình vào một ngôi biệt thự nguy nga sang trọng. Sĩ Khải mỉm cười để một ngón tay ngay mô:


− Bí mật!


Vừa bước qua khỏi huê viên, Doanh Doanh bỗng thấy đám gia nhân chạy loạn xạ như đèn cù, rồi một lão già râu tóc bạc phơ chạy ra mừng rỡ:


− Ôi! Công tử, người đã trở về. Ông bà mong chờ mãi.


Chàng tươi cười như hoa nở:


− Cha mẹ ta đâu?


− Dạ! Ông bà hiện ở tại khách sảnh. Còn cô nương đây là ...


− À! Doanh muội đây là em kết nghĩa của ta.


Rồi quay sang nàng, chàng tiết lộ bí mật:


− Doanh muội, đây là lão bộc, người gia nhân trung thành nhất của gia đình anh.


Bây giờ em hãy theo lão bộc vào thay đổi xiêm y, huynh phải lên ra mắt song thân trước.


Thấy nàng cứ ngẩn người ra vì kinh ngạc, Sĩ Khải bật cười:


− Gì mà ngẩn người ra vậy cô bé?


Nàng giật mình chớp mắt:


− Nhà của huynh lớn quá!


Rồi nàng theo chân lão bộc vào nhà.


Còn Sĩ Khải chạy nhanh vào khách sảnh kêu lớn:


− Phụ thân, mẫu thân. Khải nhi đã về đến rồi đây.


Vợ chồng đệ nhất thương gia Sĩ Đại Đồng đang cùng nhau đàm đạo với các khách thương, nghe tiếng con liền bỏ tất cả chạy ra đón chàng mừng rỡ:


− Ồi! Khải nhi con đã về.


Các khách thương buôn cũng ào ra vui mừng:


− Công tử đã về, thật là điều đáng mừng cho anh chị.


Sĩ Đại Đồng quay lại rạng rỡ:


− Cám ơn các bằng hữu đã có lời chúc mừng, công việc của chúng ta có thể tạm dừng nơi đây được rồi. Xin mời các bằng hữu ngày mai đến đây để cùng dùng một bữa tiệc nhỏ mừng cho Sĩ Khải đã trở lại bình yên.


Đám thương buôn lục tục ra về sau khi để lại những lời chúc mừng vui vẻ. Khi mọi người đã về hết, phu nhân mới ôm Sĩ Khải vào lòng hôn cuồng nhiệt lên trán con xem như thể chàng chỉ mới là cậu bé lên ba:


− Ôi, con yêu của mẹ, con đi đến tận nơi nào mà bây giờ mới về?


Sĩ Khải ngoẹo đầu với mẹ:


− Mẹ! Con vừa từ đoàn người bị lưu đày ở rừng Độc Ma trở lại đây.


− Trời!


Mẹ chàng hoảng hốt:


− Con đi lên chốn rừng thiêng nước độc ấy làm gì? Hèn gì mà con không xanh xao ốm yếu như vậy.


Mẹ chàng lại khóc sụt sùi làm cha chàng phải phì cười:


− Phu nhân! Con nó mới về. Hãy để cho nó vào tắm rửa, rồi kiếm cái gì cho nó bỏ bụng. Bà cứ ôm nó mà khóc như vầy, tôi e nó chết đói mất thôi.


Phu nhân kéo chàng đứng dậy hỏi rối rít:


− Sĩ Khải, con đói bụng lắm phải không? Mẹ đi lấy sữa tươi cho con uống nhé. Nói xong bà tất tả chạy đi ngay, Sĩ Khải bước lại gần cha cung kính:


− Phụ thân, người vẫn tráng kiện, con vui mừng biết bao khi được trông thấy song thân khỏe mạnh.


Cha chàng mỉm cười, vuốt râu không nói. Vẫn bản tính điềm tĩnh, ông không bao giờ tỏ ra thương con vồn vã, nhưng Sĩ Khải biết rằng cha rất thương mình, vì chàng đòi chi được nấy, hàng ngàn, hàng vạn, có khi nào cha chàng rầy la khi chàng rộng tay vung tiền như nước.


− Đây con, uống đi con, sữa nóng mẹ vừa bảo bọn chúng vắt từ con bò mà con yêu thích nhất ra đấy.


Mẹ chàng bưng ly sữa đến trước mặt chàng rồi tự tay kê vào môi chàng như chăm sóc cho một đứa bé, bàn tay còn lại của bà cứ vuốt mãi lên tóc chàng tặc lưỡi xót xa:


− Tội nghiệp con tôi, con ốm đi biết bao nhiêu.


Doanh Doanh vừa được lão bộc đưa vào khách sảnh, định bước vào diện kiến song thân của chàng thì bỗng sững lại trước cảnh tượng âu yếm nặng tình mẫu tử ấy.


Là con một, vốn được Dương viên ngoại cưng chiều nên Doanh Doanh cảm thấy tủi thân trước cảnh tượng mà nàng vĩnh viễn đã mất. Đột nhiên nàng nghe lòng thương nhớ mẹ cha vô hạn.


Cảnh ấm êm hạnh phúc như thế này thì chẳng bao giờ đến được với nàng nữa.


Dòng lệ tủi thân tuôn dài trên má, nàng quay lưng định chạy trốn thật xa cho thoát khỏi cảnh đau dạ xót lòng. Nhưng Sĩ Khải vừa uống xong ly sữa, ngẩng lên thoáng thấy bóng Doanh Doanh, chàng kêu lên mừng rỡ:


− Doanh muội, em chạy đi đâu vậy?


Rồi chàng chạy nhanh ra cửa, dìu nàng vào lòng an ủi:


− Doanh muội, em đừng buồn nữa, để đó rồi huynh tìm cách giúp cho muội mà.


Doanh Doanh không đáp, đưa tay quẹt mắt.


Cha chàng cất giọng trang nghiêm:


− Khải nhi? Cô gái nào vậy con?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Những ngày như thế

Những ngày như thế

Tự dưng, tất cả mọi chuyện khác trôi qua, nhẹ nhàng như gió, quan trọng là giờ tất

27-06-2016
Cánh cò trở về

Cánh cò trở về

Ở bến Lường, có vợ chồng lão Nguyên làm nghề chở đò ngang, cả hai tuổi đã ngoài

27-06-2016
Nữ tỳ và dê đực

Nữ tỳ và dê đực

Tỳ nữ này quả thật chưa từng trộm một hạt đậu mạch của chủ nhân, vì thế cô

28-06-2016
Ông nội

Ông nội

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Mẹ bảo:

27-06-2016
Tình bạn mùa đông

Tình bạn mùa đông

- Lạnh quá! - An xoa hai lòng bàn tay vào nhau rồi xuýt xoa. - Tớ không chịu nổi nữa

23-06-2016
Giấc mơ đêm

Giấc mơ đêm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Sao anh không gõ cửa?

Sao anh không gõ cửa?

Anh không chú ý đến đường phố có bao nhiêu người, anh chỉ mong cơn giận của em qua

26-06-2016

Snack's 1967