Snack's 1967
Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 90 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 13

↓↓
− Sư phụ ơi, sư phụ, con về với người đây. Thảo muội ơi, nhị ca có quà tặng em đây ...


Giang Lâm hớn hở reo vui từ cổng võ đường chạy nhanh vào môn động. Bỗng tiếng vui reo tắt ngấm giữa chừng, gói quà trên tay rơi nhanh xuống đất, khi chàng nhìn thấy tấm phiến trắng buông dài, bài vị người quá cố đề chức vị chưởng môn nhân đời thứ bảy ...


− Trời, sư phụ ...


Giang Lâm hét lên, chạy nhanh đến bàn thờ khói nhang nghi ngút, chụp lấy bài vị đưa vào sát mắt để nhìn cho rõ, cầu mong sao mình bị chóa mắt vì ở ngoài nắng mới vào.

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


− Nhưng!


Chàng hét lớn rụng rời, ngã vật ra sau khi đọc thấy hai chữ Lâm Bình rõ nét:


− Sư phụ! Không, sư phụ không thể nào chết được.


Tiếng thét của chàng đã làm kinh động đến các môn đồ tập luyện gần nơi đó, họ chạy sang, xiết bao mừng rỡ khi nhìn thấy Giang Lâm.


− Trời, Giang huynh ...


Tại sao sư phụ mất?


Trong óc Giang Lâm bây giờ chỉ đọng lại bấy nhiêu nên tất cả cái mừng vui, hỏi han của sư đệ chàng chẳng màng để tâm.


− Các đệ hãy lui ra tiếp tục tập luyện, để huynh có chuyện nói với Giang huynh.


Châu Đạt lớn tiếng giải tán đám đông quây lấy Giang Lâm.


Đợi cho hàng sư đệ tan rồi, Giang Lâm mới quay sang hỏi Châu Đạt:


− Đại sư huynh đâu? Thảo Sương đâu? Sao bàn thờ sư phụ lại lặng lẽ thế này, kẻ thù nào dám đến đây?


Giang Lâm nghẹn ngào nói không thành tiếng.


Châu Đạt giả vờ cúi đầu buồn bã nghe Giang Lâm hỏi, trong óc chuẩn bị câu trả lời cho thật êm xuôi. Giang Lâm về thật bất ngờ nhưng vô tình lại giúp cho mưu định của hắn mau thành. Hắn cất giọng thê lương:


− Nhị ca ơi! Môn phái của mình dạo này lộn xộn lắm, sư phụ có bị ai đến để hạ thủ đâu, hơn nữa ai có đủ trình độ để đánh người bị thương chứ. Mà sư phụ bị kẻ hèn hạ lén đốt U môn động giữa lúc người đang đề công vận khí.


− Sư phụ bị chết thiêu ư?


Giang Lâm rùng mình hỏi lại:


− Thế lúc đó các ngươi ở đâu sao không liều mình xông vào để cứu sư phụ chứ.


Châu Đạt làm ra vẻ sợ hãi:


− Chuyện này xin nhị ca hỏi Hữu Lễ sẽ rõ hơn!


− Hữu Lễ, Hữu Lễ đâu?


Giang Lâm nôn nóng gọi lớn.


Vừa nhìn thấy mặt Giang Lâm, Hữu Lễ òa lên nức nở:


− Giang huynh đi đâu mà để xảy ra đến nỗi, nếu có huynh ở nhà thì chuyện đâu đến nỗi nào?


Lòng Giang Lâm nghi hoặc, chàng chụp mạnh cổ áo Hữu Lễ hỏi dồn dập:


− Sự thể như thế nào nói mau?


Hữu Lễ nói ngay không ấp úng:


− Đêm hôm đó vào lúc canh ba, đệ chợt thức dậy vì có tiếng động khả nghi ở phòng bên cạnh.


Giang Lâm chận lại:


− Phòng bên cạnh của người là ai?


− Phòng của đại sư ca.


− Đại sư ca à? Rồi sao nữa?


Giang Lâm buông tay hỏi tiếp.


− Đệ thoáng thấy ánh lửa bùng lên phía môn động.


Hữu Lễ sụt sịt khóc:


− Nhớ là sư phụ đang luyện công trong đó, đệ hoảng quá lao mình vào lửa đỏ toan cứu sư phụ, nhưng liền lập tức bị một người mặc đồ đỏ, bịt kín mặt mày vung chưởng đánh cho bất tỉnh rồi sau đó đệ không còn biết gì nữa cả.


Châu Đạt tiếp theo:


− Rồi tới đệ. Đang ngủ say sưa chợt nghe tiếng trống báo động, chẳng kịp mặc đồ, đệ lao người đến nơi đang phát hỏa thì thấy đại sư ca từ trong đám cháy bế thi hài sư phụ vọt ra, lúc đó người đã bị cháy thiêu gần hết nửa thân mình.


Giang Lâm không dằn được cơn nóng giận. Chàng nghiến răng kèn kẹt:


− Lúc mới phát hỏa Hồ Sơn ở đâu? Sao để đến lúc này mới chịu ra tay giải cứu chứ.


Còn Thảo Sương?


− Chuyện của nàng còn bi thảm hơn nhiều.


Hữu Lễ khóc nức nở làm Giang Lâm nghe trời đất tối sầm:


− Sao? Thảo muội cũng bị chết thiêu với phụ thân ư?


Châu Đạt lắc đầu:


− Không, chuyện này thì đệ biết rõ hơn ai hết, lợi dụng lòng tin của sư phụ, Hồ Sơn đã xin cưới Thảo Sương cho mình và ...


− Và sao?


Giang Lâm nôn nóng.


− Và nàng vì muốn giữ trọn tình cùng với Giang huynh đã bỏ môn phái để tìm huynh. Không biết bây giờ nàng sống chết ra sao?


Châu Đạt khóc lớn làm Giang Lâm cũng phải khóc theo.


Đợi cho chàng dằn bớt cơn xúc cảm, Châu Đạt mới tiếp:


− Sư phụ vừa mới mất chưa kịp tẩm liệm, Hồ Sơn đã đứng ra bảo rằng mình chính là truyền nhân của sư phụ và hiện thời là chưởng môn nhân Thái Bình giáo.


− Láo!


Giang Lâm hét lớn:


− Kiếm linh còn ở trong tay ta, sao hắn dám lên ngôi chưởng môn nhân chứ?


Hữu Lễ hùa theo:


− Đúng vậy, lúc Hồ Sơn lên ghế chưởng môn đã bị một sức đối kháng mạnh mẻ của các đồ đệ, nhưng người bảo chính mắt mình trông thấy Giang huynh chết thảm nên ...


− Chết à?


Giang Lâm cười gằn:


− Hắn mong ta chết lắm sao?


Chàng cất lời mai mỉa:


− Chết để hắn cưới Thảo Sương, chết để hắn nắm quyền chưởng môn nhân. Không dễ dàng như vậy được đâu. Bình sinh Giang Lâm này không ham chức vị, nhưng cũng không để ai qua mắt được đâu. Hồ Sơn đâu? Ta phải gặp hắn để hỏi cho ra lẽ.


Hữu Lễ khúm núm chỉ tay ra phía vệ đường:


− Ngài tân chưởng môn đang đưa người đẹp đi ngoạn cảnh.


Vừa ngước nhìn, Giang Lâm bỗng lùi lại kêu lên bàng hoàng sửng sốt:


− Trời, Doanh Doanh, sao nàng lại có mặt ở đây?


Không yêu Doanh Doanh nhưng tim chàng vẫn nghe oặn thắt. Một nỗi ghen hờn vô cớ dâng lên làm tối mắt, chàng như một đứa bé con chỉ muốn chiếm hữu món đồ chơi lạ, thấy nó thuộc về người khác thì dạ không vui.


Nhìn diễn biến trên nét mặt của Giang Lâm, Châu Đạt mừng lắm, liền đến thỏ thẻ bên tai:


− Giang huynh, một số người cho rằng cái chết của sư phụ có nhiều điều mờ ám.


Họ đang chờ huynh về để làm sáng tỏ nguyên do.


Giang Lâm vẫn không rời mắt khỏi Doanh Doanh hỏi nhỏ:


− Nhưng ta biết làm gì để ...


Hữu Lễ chen vào:


− Gần đây có một viên quan tên là Đỗ Ngọc, người này có biệt tài phá án như Bao Công thuở trước. Nếu Giang huynh muốn, ta có thể nhờ người đến khai quật tử thi xét nghiệm.


Giang Lâm quay lại hét lớn:


− Ta không giao du với bọn quan quyền.


Châu Đạt nhỏ nhẹ thuyết phục:


− Giang huynh đừng nóng. Đâu phải quan quyền nào cũng xấu cả đâu. Hơn nữa đây là việc của mình, họ có tài sao mình không lợi dụng họ chứ. Giang huynh, cứ thử tiếp xúc với Đỗ Ngọc một lần. Đấy là một người rất dễ có cảm tình.


Giang Lâm có vẻ xiêu lòng nhưng gượng gạo chống chế:


− Nhưng liệu họ có chịu giúp mình không?


Thấy Giang Lâm bằng lòng, Châu Đạt mừng rỡ:


− Giúp đỡ nhau là việc phải làm của người quân tử.


Rồi hắn quay sang bảo Hữu Lễ:


− Đệ đi mời công tử Đỗ Ngọc đến đây ngay.


Hữu Lễ lật đật chạy đi liền.


Giang Lâm bảo Châu Đạt:


− Đệ lên nổi trống triệu tập tất cả đồ đệ Thái Bình giáo lại cho ta nói chuyện.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Tình yêu và bao thuốc

Tình yêu và bao thuốc

"- Em và thuốc lá, anh chọn ai? - Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không ngừng yêu

28-06-2016
Ngày mai em lên xe hoa

Ngày mai em lên xe hoa

Em đã lìa xa anh theo cách của em. Em đã lìa xa anh bằng cách chọn một thành phố khác, em

26-06-2016
Học trò đầu tiên

Học trò đầu tiên

Vào đại học được 2 tháng tôi tình nguyện dạy kèm tiếng Anh cho 4 học sinh lớp 6 ở

24-06-2016
Nhà mình có khách!

Nhà mình có khách!

Ở cái xóm nhỏ nơi nhà nó sống ba nó được mọi người kêu là người hào sảng nhất,

23-06-2016
Giọt nước mắt cám ơn

Giọt nước mắt cám ơn

"Bác tài, đây là lợi tức của yêu thương, xin bác nhận lấy. Cái vốn vô giá thì vĩnh

30-06-2016
Nhạc vỡ

Nhạc vỡ

(khotruyenhay.gq)"Thường thì người ta không tặng nhau những vật dễ vỡ vì họ sợ rằng

30-06-2016
Những mùa không ngủ

Những mùa không ngủ

Ai vì ai vì ai mà quay đều...Ai vì ai vì ai vì ai mà không ngủ được (1). *** 1. Xuân

23-06-2016