bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Buổi trưa hôm đó, do đang dở việc, ông Trịnh Vỹ nhờ cậu Thế Anh qua nhà bà Thùy Dung lấy dùm ông chùm chìa khóa ông bỏ quên trong xe.
Cậu Thế Anh đi ngay! Đi được nửa đường thì gặp cô Hoàng Lan đi học về. Thấy cậu Thế Anh, cô Hoàng Lan cười hỏi:
“Anh đi đâu vậy?”
“À, bác Vỹ nhờ anh đến nhà bà Thùy Dung lấy chùm chìa khóa.”
“Anh đi một mình không được đâu.”
“Sao thế Hoàng Lan?”
“Nói ra dài dòng lắm! Nếu anh muốn đi thì cho cả em đi theo nữa. Như thế em mới an tâm.”
“Ừm. Mình cùng đi với nhau cũng được.”
Hai cô cậu ấy gọi cửa nhà bà Thùy Dung. Vừa trông thấy họ bà ta đã lớn tiếng hỏi:
“Bọn mày đến đây làm gì?”
“Dạ, bác Vỹ nhờ cháu vào lấy hộ bác ấy chùm chìa khóa.”
Cậu Thế Anh trả lời lịch sự.
“Hừ, vào lấy nhanh cho tao, rồi biến.”
Hai cô cậu ấy cứ thế vào nhà; có biết đâu bà Thùy Dung đã có âm mưu từ trước chỉ chờ có cơ hội là thực hiện ngay.
Bà ta đợi cho hai cô, cậu ấy vào nhà mới lén lút chốt cổng lại. Rồi lẻn ra sau nhà mở cửa cho con Rott - con chó dữ tợn nhất từ trước đến giờ bà được biết.
- Hả? Con Rott mà bà Thùy Dung định thả ra cắn anh Nguyên đó sao?
- Con đó là Rott con, cô Ngọc Diệp à! Con hồi đó là Rott cha.
- Đừng nói là...
Khôi Nguyên chau đôi mày, anh ấy đang tưởng tượng cái cảnh rùng rợn đã xảy ra cách đây 20 năm về trước.
- Thật là độc ác. Mụ điên đó đã xịt con chó cắn cô Hoàng Lan. Mụ căm ghét cô Hoàng Lan đến tận xương tủy.
Cũng may cô ấy nhờ có cậu Thế Anh.
Khi thấy con quái vật chồm tới định cắn xé cô Hoàng Lan, cậu ấy đã bất chấp nguy hiểm đẩy cô Hoàng Lan ra, rồi lao vào ôm chặt lấy con Rott vật xuống nền đất, tay cậu ấy đấm túi bụi vào đầu con chó dại.
Con Rott đó là thứ quái vật bẩm sinh, nó cào cấu, cắn xé cậu Thế Anh tơi tả.
Cô Hoàng Lan khóc lóc, la hét. Van xin bà Thùy Dung:
“O hãy nói nó dừng lại đi! Con van o mà...van o mà. Hu hu hu.”
Bà Thùy Dung thích thú cười nói:
“Để nó xé xác xong thằng đó, là đến phiên mày đấy!”
Nhưng bà ấy đã tính sót nước. Con Rott không phải là kẻ bất bại. Trước bản năng sinh tồn dẻo dai và lì lợm, của cậu Thế Anh - một con người bằng xương bằng thịt nặng không quá 60 cân, đã đánh cho con chó hung dữ - công cụ của bà Thùy Dung - bị mù một con mắt. Con Rott ăng ẳng bỏ chạy lấy mạng.
Cậu Thế Anh khi đó đã bầm dập, nhưng vẫn gắng sức đứng thẳng dậy, chỉ tay vào mặt bà Thùy Dung cảnh cáo:
“Lần này là nó, lần sau sẽ là bà, nếu còn dám đụng đến một sợi tóc của Hoàng Lan.”
Con mụ điên sợ xanh máu mặt, từ đó không còn dám lén phén, hay có mưu đồ xấu xa gì với cô Hoàng Lan nữa.
- Phải vậy chứ!
Mình thốt lên. Rất nể phục lòng can đảm phi thường của Thế Anh. Và hả hê khi bà Thùy Dung bị một vố đau.
- Nhưng lần đó cậu Thế Anh cũng bị thương rất nặng. Phải nằm bệnh viện điều trị gần một tháng mới khỏi.
Bà Hiền nhớ lại chuyện cũ, lòng bà cũng se thắt lại vì thấy thương và tội cho Thế Anh. Lại càng căm phẫn trước tâm địa độc ác của bà Thùy Dung.
- Bà có biết lý do nào bà Thùy Dung lại ghét cô Hoàng Lan vậy không?
Khôi Nguyên tiếp tục lần tìm manh mối.
- Bà nghĩ là do cô Hoàng Lan đã dành hết tình thương của ông Trịnh Vỹ trước đây vốn là dành cho bà ta. Kể từ ngày ông Trịnh Vỹ lấy vợ, vợ mất sớm, thêm cảnh gà trống nuôi con, ông ấy rất thương cô Hoàng Lan. Bao nhiêu tình yêu thương dành cho vợ nay chuyển hết sang cô con gái xinh đẹp như hoa. Thực ra, không phải ông Trịnh Vỹ yêu con mà bỏ em. Tất cả đều là do đầu óc bệnh hoạn của bà Thùy Dung mà ra; bà ta ích kỷ một cách rất nhỏ nhen ti tiện, kết hợp với sự độc ác tàn nhẫn của một kẻ mắc bệnh tâm thần.
- Sau sự việc đó, chắc ông Trịnh Vỹ rất biết ơn cậu Thế Anh bà nhỉ!
Mình nói.
- Tất nhiên rồi. Ông ấy từ đầu đã rất yêu mến cậu ấy; nay lại thêm chuyện bảo vệ cô Hoàng Lan mà không ngại nguy hiểm đến tính mạng của mình, lại thấy rõ hơn được nhân phẩm cao quý của cậu Thế Anh.
Nhưng...
Cuộc đời thật quái quỷ, không phải lúc nào cũng xuôi theo chiều gió. Tâm tính của con người cũng chẳng khác gì "quê hương hai mùa mưa nắng".
Đó là lần đầu tiên bà thực sự không hài lòng về cách ứng xử của ông Trịnh Vỹ.
Dù có quan tâm đến con gái mình nhiều lắm đi nữa, thì ông ấy cũng không nên làm vậy.
Bà Hiền lắc đầu, thở ra ngán ngẩm.
- Không lẽ ông Trịnh Vỹ lại mắng cậu Thế Anh vì dắt theo cô Hoàng Lan xuống nhà bà Thùy Dung ạ? - Mình tò mò.
- Không phải vậy đâu cô Ngọc Diệp. Đó là chuyện xảy ra sau hai tháng kể từ ngày cậu Thế Anh vật lộn với con Rott để bảo vệ che chở cho cô Hoàng Lan.
Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu như cô Hoàng Lan không vì hành động quả cảm đó của cậu Thế Anh mà đâm ra có “tình cảm sâu đậm” với cậu ấy.
Hai cô cậu ấy thời gian trước đã rất mến nhau rồi. Nay mối quan hệ tình cảm lại tiến thêm một bước lớn. Họ thường xuyên lén ông Trịnh Vỹ và bà Thủy Tiên để hẹn hò với nhau. Cô cậu ấy thường vào rừng hái nấm; rời khỏi nhà đem theo sách vở lên đồi thông reo học bài; đi câu cá; leo núi, lội suối, xem phim ở rạp, đi nghe nhạc... thôi thì đủ các kiểu hẹn hò lãng mạn.
Chương trước | Chương sau