Mình thở dài, tâm trạng buồn rũ.
bạn đang xem “Vong Hoàng Lan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Cô lãng mạn quá rồi đấy Ngọc Diệp.
Khôi Nguyên có ý chê bai mình.
- Không phải sao? Anh cũng vậy mà nói tôi.
Mình tức quá, vặn lại ảnh.
- Tôi chỉ tập trung vào những thông tin cần thiết cho việc điều tra thôi.
Khôi Nguyên tự biện hộ cho ảnh.
- Thôi đi, đừng có ở đó mà ngụy trang cho bộ mặt đa tình của anh nữa.
- Tôi mà đa tình nỗi gì, vớ vẩn!
- Không nói với anh nữa, tôi vào bếp đây! Tối nay cho anh nhịn luôn.
Mình hầm hầm.
- Không sao, tối nay tôi sẽ ra ngoài ăn, chúc cô ở lại một mình trong căn nhà “ma quái” này ăn uống ngon miệng.
Khôi Nguyên còn cố tình nhấn mạnh hai từ “ma quái” để hù dọa mình.
- Anh... thật quá đáng mà!
Mình tức nghẹn họng.
Khôi Nguyên trông thấy bộ dạng đó của mình, ảnh có vẻ thích thú lắm, tuy không cười nhưng ánh mắt đó đã lộ rõ sự đắc ý.
---
Buổi tối đến, mình và anh ấy ở chung phòng. Không còn cách nào khác, tụi mình phải tiếp tục cuộc điều tra.
Chừng nào mà Khôi Nguyên chưa tìm ra được những gì anh ấy muốn trong căn nhà này, chừng đó anh ấy còn chưa chịu rời đi.
Mình rất sợ những cơn ác mộng, và linh tính đã mách bảo cho Ngọc Diệp, tuyệt đối không được ở một mình trong căn phòng ấy. Sự cố bị bóng đè tối hôm đó, làm mình ý thức được rõ ràng hơn, mức độ nghiêm trọng sự việc.
Đêm hôm qua, mình đã tưởng là cầm chắc cái chết trong tay. Mình đã nghe nói rất nhiều về những cơn đột quỵ, những cái chết bất đắc kỳ tử... và mình thật sự lo lắng.
- Cô yên tâm đi, tôi sẽ không rời khỏi cô nửa bước, nên đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa!
Khôi Nguyên nói để mình an tâm, khi anh ấy quan sát thấy những biểu hiện trên khuôn mặt lo âu của Ngọc Diệp.
- Tôi rất sợ đêm nay lại gặp ác mộng nữa. Anh không biết tôi đã bàng hoàng như thế nào đâu, từ bé đến giờ tôi chưa gặp phải sự cố nào khủng khiếp như vậy.
- Ngọc Diệp, cô quên lời tôi nói rồi sao? Đứng trước bất kỳ biến cố nào cô cũng tuyệt đối không được run sợ. Vì khi run sợ cô sẽ bị đánh ngã, cô sẽ làm buổi điểm tâm cho tinh thần suy nhược trước những thực tế không đến mức nghiêm trọng như cô nghĩ. Khối óc và tư duy của cô sẽ quyết định phần lớn cuộc đời hay số phận của cô, vậy nên hãy can đảm lên.
Khôi Nguyên ra sức động viên, khuyên nhủ mình.
- Anh nói giống như anh hai của tôi vậy đó.
Mình mỉm cười. Ngọc Diệp đã rất vui khi anh ấy biết quan tâm đến mình, những lúc mình cần nhất. Khôi Nguyên thật là thú vị, tuyệt vời!
- Ngoài anh hai của cô ra, cô không còn người thân nào nữa sao?
- Tôi còn có một người dì nữa, nhưng anh em tôi đã không có cơ hội để gặp dì Lan. Mẹ tôi kể, dì Lan bị ông bà ngoại từ bỏ. Dì ấy bỏ nhà ra đi và không bao giờ quay trở lại. Tôi và anh hai đã thử tìm kiếm nhưng vô ích.
- Ngọc Diệp, cô hãy nói thật cảm nhận của mình cho tôi biết nhé! Cô thấy tình yêu giữa cô Hoàng Lan và Thế Anh có điều gì đó khác lạ không?
Khôi Nguyên bỗng nhiên hỏi mình chuyện tình yêu giữa hai người ấy.
- Có. Tôi không thể lý giải được vì sao, nhưng rõ là tôi có cảm nhận như vậy.
- Về phần cô Hoàng Lan, cô có còn sợ cô ấy như trước kia nữa không?
- Không, trái lại lúc này tôi rất thương cô ấy. Và đặc biệt tôi rất sợ bà Thùy Dung. Nhưng tại sao anh lại hỏi tôi những điều đó?
Mình tò mò hỏi Khôi Nguyên.
- À, tôi chỉ muốn biết về cảm nhận của cô thôi. Dù sao cô cũng là phụ nữ, cô sẽ có những cái nhìn khác với một người đàn ông như tôi. Mặc dù cô rất là ngốc, nhưng không phải lúc nào cũng vậy...
Ảnh dùng chất giọng trầm ấm rót vào đôi tai nhạy cảm của mình.
- Ơ, tôi ngốc hồi nào? Chẳng phải anh thường nói tôi thông mình còn gì!
- Tôi nói nhầm...nói nhầm, cô hơi bị đãng trí mới đúng chứ nhỉ!
Khôi Nguyên còn cố tình trêu chọc mình.
- Đánh chết anh bây giờ, tôi còn chưa xử "cái tội của anh" đâu đấy nhé! - Mình nhìn xoáy vào mắt Khôi Nguyên.
Khoảnh khắc đó tụi mình lặng nhìn nhau, bỗng có một âm thanh ghê rợn vang lên cắt ngang giây phút đẹp lạ lùng ấy.
Mình níu lấy cánh tay Khôi Nguyên, nói run run:
- Anh... anh có... có nghe thấy tiếng gì không?
Khôi Nguyên lắng tai nghe lại từng chuỗi âm thanh kinh dị.
- Có, tôi có nghe Ngọc Diệp à! Nghe rất rõ.
- Trời ơi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Không thể ở lại đây được nữa. - Mình hốt hoảng.
- Ngọc Diệp cô ở lại, để tôi đi xem chuyện gì đang xảy ra ngoài kia?
Khôi Nguyên đứng lên định rời đi.
Mình nắm níu tay anh ấy.
- Khôi Nguyên, đừng bỏ tôi ở lại đây, hãy cho tôi theo anh.
Ánh mắt của mình nhìn như van xin.
- Được rồi, hãy theo tôi!
Tụi mình cầm theo một cái đèn pin, khẩn trương xuống tầng trệt,
Để xem điều gì đang diễn ra ngoài màn đêm tĩnh mịch?
Lúc đó là 11h 35 phút.
Chương trước | Chương sau