- Đúng không, nó ở nhà mày chứ gì?
bạn đang xem “Cổ Cồn Trắng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Dạ.... Phượng khẽ gật đầu.
- Bây giờ đưa chúng tao về. Nói to một tiếng là xong đời đấy con ạ.
Phượng run rẩy mở cửa. Thái giằng lấy chùm chìa khóa, tự mở lấy. Cửa vừa mở xong, Thái rút súng ngắn lao vào... Một tên quét đèn pin, một tên bịt mồm Phượng. Nhưng trong nhà rỗng tuếch. Long đã chuồn từ bao giờ... Thái cầm mảnh giấy để trên bàn đọc và nghiến răng kèn kẹt.
- Mày giỏi lắm Long ạ? Đừng hòng thoát nổi tay tao?
Phượng ngồi dựa lưng vào tường nhà khóc tấm tức không biết là khóc vì mừng hay lo.
° ° °
Tất cả những việc xảy ra đó đã không lọt qua nổi mắt Long Xếch. Hắn ngồi ngay ngoài hành lang sát cửa nhà Tảo, nép dưới một chậu hoa giấy lớn và theo dõi từ lúc bọn Thái dẫn Phượng lên. Khi bọn chúng xuống và đi khuất, Long nắm chặt hai bàn tay vẻ đầy căm thù. Long lại chạy lên nhà. Phượng sững người và lao vào ôm chặt lấy Long:
- Ối giời ơi, sao anh thoát được? Anh tha thứ cho em. Chúng dọa tạt xít... em sợ quá!
- Nhưng làm sao chúng đoán được là em che chở cho anh nhỉ?
- Có con nào mở túi của em, thấy có thuốc, có bông băng... Chúng nó mách thằng Thái.
- Thằng Thái Voi, anh biết nó lắm. Nó còn lái xe cho lão Minh không?
- Em không rõ. Thằng này sợ lắm. Nó mà đến vũ trường, thích đứa nào là phải đi với nó ngay mà không bao giờ được một xu của nó. Nhiều khi nó chơi chán rồi gọi bạn nó đến... Còn nó lại ngồi xem. Lão Minh cũng vậy, bên ngoài đạo mạo như thế nhưng chuyên đến vũ trường. Có điều là không bao giờ lão ấy xuống sàn nhảy mà ở trên phòng riêng của giám đốc. Cứ nhìn trong ảnh, thích đứa nào là gọi lên. Nhưng được cái là lão ấy trả tiền nhiều lắm, nên đứa nào được gọi cũng mừng.
- Có lần nào hắn gọi em chưa?
- Chưa! Trong vũ trường, nhiều đứa trẻ và đẹp lắm, nhất là bọn trường múa. Loại như em quá đát rồi. Mấy ông cán bộ của tỉnh, hải quan cũng hay đi với lão Minh. Em nghe mấy đứa bạn đã đi ngủ với các lão ấy nói chuyện, toàn cán bộ to và quyền thế lắm. Nhưng ai cũng sợ ông Minh.
Long Xếch nghe và gật gù, hình thư gã dã nghi ra một kế gì đó.
° ° °
Lê Minh đến dự lễ khánh thành một nhà mẫu giáo do công ty Minh Đức bỏ toàn bộ tiền tài trợ 300 triệu. Đến dự lễ có nhiều quan chức của tỉnh, huyện, các ban ngành... Tường đi cùng với Lê Minh và anh rất ngạc nhiên khi Minh tỏ thái độ hết sức quý mến, trân trọng giới thiệu anh với một số quan chức. Minh nắm tay Tường rồi nói với Phó chủ tịch tỉnh, ông Lê Văn Chi:
- Đây sẽ là một thương gia sáng chói trên bầu trời tỉnh ta. Rồi anh xem, chỉ hai năm nữa thôi.
Tường nào có lạ gì ông Chi, phó chủ tịch tỉnh. Chính ông ta là người đã gây sức ép để anh phải bật ra khỏi chuyên án. Nhớ đến chuyện cũ, Tường không khỏi khó chịu nhưng anh vẫn tươi cười, nhũn nhặn và bày tỏ sự mong mỏi được Phó chủ tịch tỉnh giúp đỡ.
- Thưa anh, khi nào rỗi, mời anh qua văn phòng công ty. Chúng tôi mong được nghe ý kiến chỉ đạo của anh.
Sau chương trình ca nhạc chào mừng của các cháu mẫu giáo là lễ cắt băng khánh thành nhà mẫu giáo. Minh phát biểu ngắn gọn:
- Thưa các anh lãnh đạo, thưa các bạn. Với tấm lòng của một người con quê hương tôi chỉ mong tỉnh ta ngày càng giàu đẹp. Mấy năm qua, được sự quan tâm chỉ đạo và tạo điều kiện cho các hoạt động thương mại của lãnh đạo tỉnh và các ngành các cấp, công ty chúng tôi đã có bước phát triển vượt bậc. Tôi xin nói thật, năm ngoái, riêng thuế doanh thu, thuế lợi tức, chúng tôi đã nộp hơn 2 tỉ... Chính vì vậy, chúng tôi mong được đóng góp phần nhỏ bé vào các hoạt động xã hội từ thiện. Sau khi xây dựng xong trường mẫu giáo này, chúng tôi dự định cùng bệnh viện tỉnh xây dựng một trung tâm dưỡng lão, và đối tượng ưu tiên là các Bà mẹ Việt Nam Anh hùng, các cụ thuộc diện gia đình chính sách...
Nghe Lê Minh nói, Tường chợt thấy bàng hoàng. Lạ thật đấy, một người dám bỏ ra hàng trăm triệu để xây nhà trẻ, từng nuôi hơn một chục Bà mẹ Việt Nam Anh hùng, từng dành cả khu đất hơn một ngàn mét để làm nơi nuôi dưỡng trẻ em bị thiểu năng... lẽ nào lại có thể là một tên tội phạm nguy hiểm. Giá như có một sự nhầm lẫn nào đó trong các báo cáo của cơ sở về Lê Minh thì hay biết bao... Lúc đó, anh có thể xách chai rượu đến nhà ông ta và bộc bạch tấm lòng mình. Nhưng cái ý nghĩ đầy vẻ lãng mạn đó nhanh chóng qua đi, Tường buộc phải quay trở lại với những suy tính lạnh lùng vốn có của nghề điều tra. Nếu Lê Minh là tên tội phạm nguy hiểm thì rõ ràng đây là một loại tội phạm mới mà chỉ nảy sinh trong vài năm gần đây. Đó là loại tội phạm khoác áo "lương thiện" và có bộ mặt khả ái. Trên thế giới, người ta gọi đó là tội phạm "cổ cồn trắng". Những tên "cổ cồn trắng" đó có thể là một chính khách, có thể là một nhà bác học, có thể là một doanh nhân... chính vì vậy, nhìn ra bộ mặt thật của chúng không phải là đơn giản. Nghĩ vậy, tự nhiên anh thấy có chút gì đó thỏa mãn vì được cấp trên tin tưởng giao nhiệm vụ đấu tranh với tên "cổ cồn trắng" này.
° ° °
Tường biết rất rõ là Minh chưa tin anh vì vậy anh rất cảnh giác. Sau khi Đức cho người sang sửa phòng khách, Tường cẩn thận kiểm tra lại. Anh kiểm tra phía sau các bức tranh, các lọ hoa... và cuối cùng, anh tìm thấy một máy ghi âm thu phát sóng trong chiếc đôn để ngay ở bộ ghế giả cổ.
Anh chợt nhớ đến chiếc ôtô. Như vậy chắc chắn Lê Minh cũng sẽ gài máy nghe trộm. Anh biết rất rõ tính năng của những loại máy nghe trộm đang bán lén lút trên thị trường ở một nước. Nói chung đó là những loại thiết bị đơn giản, thô kệch và dễ bị dò ra, chắc chắn chẳng có cơ quan an ninh, tình báo nào lại sử dụng những loại cổ lỗ sĩ ấy cả. Tường ra nổ máy xe, mở nhạc, rồi mang một chiếc đài bán dẫn đi xung quanh xe và dò sóng. Quả nhiên, anh bắt được tiếng nhạc phát ra từ trong xe. Tường bật cười thành tiếng và gọi Thái lái xe ôtô chở anh đi đến vũ trường Đêm Màu Hồng. Trên xe, anh hỏi Thái:
- Ở công ty Minh Đức, chắc có nhiều người giỏi kỹ thuật viễn thông lắm?
- Không có đâu anh. Công ty này có làm gì đến viễn thông đâu.
- Theo cậu thì giờ này ông Minh có nhà không.
Thái liếc nhìn đồng hồ trên xe thấy đã hơn 10 giờ đêm, bèn nói:
- Có lẽ ông ấy ở nhà..
- Cậu có số điện thoại di động của ông ấy chứ?
- Dạ có.
- Đọc cho tôi.
Tường lấy máy điện thoại đi động và bấm số theo lời Thái.
- Alô? Xin lỗi có phải anh Minh không ạ... Vâng, em Tường đây! À, muốn hỏi ông anh tý chút thôi. Cái máy thu phát... à, máy nghe trộm mà anh cho lắp trong xe ôtô, chất lượng phát sóng tốt không? Sao... Không nên như thế. Anh làm như vậy, mất hết cả những suy nghĩ tốt đẹp của em về anh. Thôi, rất cảm ơn anh giúp đỡ, nhưng phải cảnh giác với nhau đến như vậy thì thà không có còn hơn. Ngày mai, anh bảo đứa nào đến gỡ hộ nốt chiếc máy nghe để trong chiếc đèn tường ra nhé.
Nói rồi Tường cúp máy. Anh bảo Thái:
- Cậu dừng xe lại, cho tôi xuống đây. Cảm ơn cậu mấy ngày vừa qua. Tuy nhiên tôi không muốn đi một chiếc xe mà nhỡ có đánh rắm to cũng lại phải lọt vào tai người khác.
Thái tỏ vẻ ngơ ngác:
- Em... em không hiểu ai lắp vào xe? Thôi, có gì anh bớt giận.
- Tôi chỉ ngạc nhiên là ông Minh cũng học đòi sử dụng biện pháp kỹ thuật hạ đẳng như vậy.
Xe đến vũ trường Đêm Màu Hồng và dừng lại. Tường xuống xe, anh vẫy tay bảo Thái đi. Thái vội gọi điên thoại về báo cho Minh và báo cáo giám đốc vũ trường.
Giám đốc khách sạn Excellent kiêm giám đốc vũ trường Đêm Màu Hồng đang ngồi coi video, một bộ phim đầy hình ảnh mát mẻ thì có chuông điện thoại:
- Ông Tâm đấy à. Đang làm gì đấy...? Lại ôm gái hay xem phim sex? Này, bảo quân của ông theo dõi thật chặt thằng mới vào... Thằng cha Tường chứ còn ai nữa. Kiếm cho nó một con bé bốc lửa. Nếu dụ được thằng ấy đi, tôi sẽ có thưởng.
Tường vào vũ trường, anh đến ngay quầy bán rượu và gọi một chai Hennessy nhỏ, lặng lẽ uống một mình, mắt lơ đãng nhìn theo những cô gái đang nhảy điên loạn. Nhìn gã đầu trò, có mái tóc nhuộm đỏ và cắt như một chiếc mào gà đang gào hét, nhảy như một kẻ lên cơn co giật... Tường có cảm giác như đã gặp gã này ở đâu. Nhưng nghĩ mãi mà không tài nào nhớ nổi. Một cô gái ăn mặc kín đáo, lịch sự đến gần:
- Anh đi một mình, cho phép em làm quen được không?
Tường chỉ tay vào chiếc ghế trống bên cạnh rồi hỏi:
- Em uống gì?
- Cho em một ly nước cam... Sao anh đi có một mình?
- Cũng có lúc nên đi một mình..
- Đàn ông, tuổi như anh mà đến vũ trường một mình thì rõ ràng là có sự buồn phiền trong lòng.
- Đến đây để tìm lại thời thanh xuân của mình... Này, thằng tóc đỏ kia, nó tên là gì?
- Em sẽ giúp anh tìm lại tuổi trẻ được không? Nó là thằng Thanh, biệt hiệu là Thanh Tóc Đỏ hay là Thanh Phò, Thanh Ớ...
- Nó nhảy đẹp quá.
- Cũng thường thôi, nhưng nó uống thuốc lắc nên nhảy như điên. Ngừng nhảy là chịu không nổi. Nếu anh muốn, em sẽ nhảy cho anh xem. Tất nhiên là không phải ở đây đâu?
Tường gật gù ra vẻ hiểu ý. Anh đảo mắt nhìn quanh và bắt gặp ánh mắt của một gã đầu trọc đang ngồi uống rượu với hai cô gái cách chỗ anh chỉ ba mét. Linh cảm của một người từng làm điều tra lâu năm cho anh biết là anh đang bị theo dõi chặt chẽ. Anh quay lại cô gái và giúi vào tay cô tấm danh thiếp:
- Thỉnh thoảng hãy gọi điện cho anh. Chúng mình sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau.
- Thế còn đêm nay? À, anh vừa hỏi thằng Thanh, ngày xưa nó đã bị đi tù về tội chăn gái đấy.
Nghe cô gái nói như vậy, một tia chớp lóe lêu trong đầu Tường. Anh chợt nhớ ra đó chính là đứa trẻ mà cách đây gần chục năm, anh đã cứu nó trong một lần bị đắm thuyền trên bến đò Quan ở Nam Định. Nó không biết bơi... uống nước đã no kềnh bụng may mà Tường vớt lên được. Sau đó, cha mẹ nó đến xin Tường cho nhận làm em nuôi. Tường thấy thằng bé lanh lợi cũng có ý mến. Anh hỏi ý bố, ông khuyên: "Nếu có duyên thì sẽ tự nên anh nên em. Đã nhận nó làm em nuôi thì phải có trách nhiệm với nó, còn nhận mà để gọi là trả ơn thì nhận làm gì?" Tường nghe lời bố, bèn từ chối. Quả nhiên, chỉ vài tháng sau thì không bao giờ thấy mặt Thanh nữa. Tường quàng tay qua vai cô gái:
- Em trông như sinh viên.
- Vâng, em là sinh viên trường đại học Ngoại Ngữ. Ngày đi học, tối đến đây... kiếm thêm tiền học và có đồng phụ giúp bố mẹ ở quê. Em nói thế có khi anh không tin vì... các anh nghe chán bọn con gái kể lể hoàn cảnh éo le, số phận lâm ly bi đát... nếu mình có duyên, sẽ có lúc gặp lại.
- Ở đây em có nghe nói cô nào tên là Phượng, Phượng Vàng ấy?
- Có, nó mới có khách gọi lên phòng rồi.
- Nhớ gọi điện cho anh nhé. Giờ anh phải về.
Tường nhét vào tay cô gái tờ 50.000 Đ rồi với vẻ rất dân chơi, anh ôm hôn cô gái ngay tại quầy. Cô gái tiễn Tường ra khỏi vũ trường, vừa quay lại thì gã đầu trọc lừ lừ tiến đến:
- Không câu được à?
- Ối dào, đang chán đời, nhưng lại sợ vợ...
- Sao về sớm thế?
- Cũng không phải dân chơi chuyên nghiệp. Nó có hỏi ai không?
Cô gái lắc đầu, nói dối:
- Chỉ hỏi em quê quán, thu nhập và khen thằng Thanh Gà Trống nhảy đẹp.
° ° °
Tường về nhà. Từ hôm thành lập công ty, thường anh phải ăn ngủ tại đó. Lúc đầu vợ anh cũng vài lần gọi điện bảo anh về ăn cơm, nhưng khi thấy anh lấy cớ bận, chị cũng thôi luôn. Hôm nay anh về là cũng muốn đón con bé Thảo đến ở. Liên là người rất nhạy cảm, chị đoán ngay ra ý định của Tường, tuy nhiên chị vẫn bình thản như không:
- Công việc của anh thế nào rồi. Em nghe nói ông Minh giúp đỡ ghê lắm hả?
- Cũng được. May mắn là kiếm được mấy hợp đồng lớn. Đủ việc làm từ nay đến cuối năm. Còn mấy cửa hàng bán lẻ cũng tiêu thụ được chút ít, đủ lấy thu bù chi.
- Ông Cheng cũng khen Lê Minh lắm. Nếu mà đợt bầu cử Hội đồng nhân dân tỉnh khóa tới này, ông ấy trúng cử, không khéo làm Phó chủ tịch tỉnh như chơi.
- Làm gì có chuyện hoang đường như vậy.
- Anh không hiểu quyền lực của Lê Minh rồi. Vừa rồi, người ta nói nhiều về gã Năm Cam là trùm nọ, trùm kia và cứ làm như hắn sắp đảo chính đến nơi... Loại Năm Cam, trông thấy cảnh sát khu vực là còn phải cười từ xa; phải lo lắng tìm cách mua chuộc, hối lộ với mấy anh cảnh sát, với mấy ông quan chức chính quyền, vì dù thế nào thì hắn cũng chỉ là gã tổ chức cờ bạc, đâm thuê chém mướn. Nhưng với Lê Minh, anh ta có thể nửa đêm gọi Chủ tịch, Phó chủ tịch đến nhà; có thể yêu cầu thay cả Giám đốc Sở, Ty, Chủ tịch cấp quận, huyện... Anh có biết chuyện tay Hà Xồm, Tổng giám đốc Tổng công ty Xây dựng số 3 không? Từ một gã bán thịt lợn ở chợ, văn hóa khá hơn mù chữ một ít, lại còn có tiền án, tiền sự nữa, vậy mà ông ta dựng nó lên làm Tổng giám đốc một doanh nghiệp nhà nước. Và dĩ nhiên, không có hợp đồng kinh tế nào mà không có bàn tay của Lê Minh. Nhưng thế chưa ghê, đến khi hắn tham nhũng, phá cả một dự án của chính phủ cho vùng cao, gây thiệt hại hàng chục tỷ đồng, bị bắt mà khi xét xử chỉ bị án hai chục năm tù. Và không phải ai cũng biết Tòa án, Viện kiểm sát đã xử theo ý của Minh.
- Sao em biết về Minh nhiều thế? Mà làm sao ông ta lại có thể làm được như vậy?
- Cả tỉnh biết Minh, trên Trung ương cũng khối người biết... Nhưng hình như chỉ có công an nhà các anh là không hay, hoặc biết mà không dám nói. Ern mà làm giám đốc công an tỉnh, loại như Minh em cho vào tù từ lâu rồi. Lê Minh thao túng được quan chức của tỉnh là bởi vì hắn có tiền, hắn có quan hệ.
Tường cười:
- Chà chà, em hiểu Lê Minh quá kỹ. Đến giờ anh mới được nghe thông tin về ông ta đấy. Nhưng anh hỏi em, chứng cứ phạm tội của Minh đâu?
Liên đắc ý:
- Muốn có chứng cứ thì phải đi tìm... Vấn đề là có ai dám đứng ra chỉ huy cuộc đi tìm đó không?
Tuy nhiên, Lê Minh khó có thể sống lâu được.
- Sao vậy?
- Chính quyền này không bao giờ cho phép một người vừa buôn chính trị, vừa buôn tiền như Lê Minh tồn tại. Trên Bộ Công an, đang lập hồ sơ về ông ta đấy.
Tường kinh ngạc thực sự, tuy nhiên anh vẫn cố bình thản và cười:
- Làm sao mà em biết Bộ Công an lập hồ sơ về hắn? Công an làm án mà đến em cũng biết thì còn gọi gì là bí mật nữa. Thế sao ông Cheng vẫn hợp tác với Minh và còn định lập liên doanh?
Chương trước | Chương sau