- Tôi không ngờ một cảnh sát điều tra, thời gian hỏi cung phạm nhân nhiều hơn sống với vợ mà lại có nhận xét về rượu tinh tế và ấn tượng đến như vậy.
bạn đang xem “Cổ Cồn Trắng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Lê Minh rót rượu ra hai chiếc chén hạt mít:
- Rượu nào phải dùng ly đó. Rượu cuốc lủi quê ta mà uống ly Tây, khập khiễng lắm.
Minh rót rượu rất thong thả rồi lại mở tủ lấy ra một lọ thủy tinh màu nâu, nút thủy tinh mài. Minh đổ lạc rang húng líu trong chai ra đĩa rồi nâng ly:
- Mời anh, chúc anh may mắn.
Hai người uống rượu như những người giàu. Họ nhâm nhi từng ngụm nhỏ, từ tốn bỏ từng viên lạc vào miệng.
- Tối nay, tôi có hẹn ăn cơm với một người, mà anh ta ngày xưa từng là bạn học với anh ở trường đại học Cảnh Sát.
- Ai vậy?
- Phùng Lân.
- A! Phùng Lân, Lân Trắm. Bây giờ ở Hải quan tỉnh, phòng Kiểm hóa phải không?
- Không, làm Đội trưởng Đội chống buôn lậu cảng Tân Phú từ cuối năm ngoái. Anh đi luôn với bọn tôi cho vui.
- Hai anh ăn cơm chắc có công chuyện...?
- Không, chả có gì cả. Nói thực là tôi đang lo cho nó lên thay thằng cha Trưởng phòng chống buôn lậu. Tay Cục trưởng thì lại không ưa Phùng Lân lắm. Hôm nọ, cũng đã đánh bài ngửa: Hoặc là ông về hưu, hay chuyển về làm chuyên viên cao cấp của Tổng cục, hoặc bỏ phiếu cho thằng Lân. Cuối cùng thì ông ta cũng phải chấp nhận. Tôi cũng đã kể về anh cho Lân nghe. Nó rất mừng khi được gặp anh. Mà này, tại sao tỉnh mình bé như bàn tay, anh và Lân lại không chơi với nhau?
- Có gì đâu, học xong, Lân về cảnh sát kinh tế. Khi hải quan thiếu người, đặt vấn đề với Công an tỉnh, thế là điều sang... Thế là từ đó mỗi đứa một ngả. Nghe nói năm vừa rồi, đội của Lân bắt mấy vụ buôn lậu lớn lắm. Hồi đó đi học, môn điều tra hình sự Lân học giỏi lắm. Một số vụ án buôn lậu bên Hải quan đưa sang, đội án kinh tế làm thế nào, tôi không rõ.
- Thôi, tối nay đi ăn cơm với chúng tôi. Anh sẽ còn phải dựa vào Phùng Lân nhiều.
° ° °
Trong một căn nhà tập thể chỉ rộng hơn chục mét nằm trên tầng tư của một khu nhà lắp ghép 5 tầng. Long Xếch nằm trên giường. Một cô gái trẻ, tóc nhuộm vàng hoe, có nét mặt khá đẹp đang cẩn thận dùng nước ôxy già lau vết thương cho Long rồi rắc thuốc kháng sinh, đặt gạc lên và băng lại. Người con gái đó là Phượng, một cave chuyên nghiệp ở vũ trường Đêm Màu Hồng. Phượng và Long mới biết nhau không lâu. Trong thời gian Long làm cho tên Thái, có tiền, thỉnh thoảng lại theo thằng Quỳ, Thái đến vũ trường. Chả hiểu "cái duyên ông trời xe, cái que ông trời buộc" thế nào mà Phượng đã mê Long thực sự ngay từ hôm gặp đầu tiên. Còn Long, mặc dù cũng đã chung đụng với biết bao nhiêu con gái, trong đó không ít những cô đang ở tuổi "ô mai mơ", nhưng cũng không hiểu sao lại yêu Phượng rất chân thành. Phượng quê ở mỏ Hà Tu - nhà ở ngay dưới chân đèo Bụt, trên đường Hòn Gai - Cẩm Phả. Bố cô là thợ lái máy xúc EKG vào loại có tiếng tăm nhất ở các khu mỏ lộ thiên, còn mẹ thì làm ở văn phòng công ty.
Người ta kể rằng, ông đã từng biểu diễn cho các chuyên gia Liên Xô xem một màn độc đáo là dùng gầu máy xúc để đóng lại một bao diêm. Chiếc gầu máy xúc EKG dung tích gần 7 mét khối nặng hơn ba tấn. Cửa mở gầu bằng thép dầy 15cm...vậy mà ông điều khiển được cửa mở gầu từ từ... từ từ nhích từng phân để đóng lại bao diêm Thống Nhất đã được mở sẵn vào thời bao cấp. Hai vợ chồng công nhân đã nghèo lại đẻ vô tội vạ - sáu đứa con, bốn gái hai trai - vì thế quanh năm đói ăn. Là thợ lái máy xúc được ăn tiêu chuẩn 24kg gạo một tháng, nhưng khi xuống nhà ăn tập thể để ăn cơm giữa ca, bao giờ ông cũng chi ăn một nửa cơm, còn lại gói cơm, tí cá kho hay đậu phụ kho mang về cho các con. Rồi ông đổ bệnh nạng và chết khi mới hơn năm chục tuổi. Trước lúc mất, ông dặn các con rằng hãy đi xa khỏi đất mỏ và đừng đứa nào làm nghề thợ lò.
Thế là năm năm sau khi ông mất, vào thời điểm quan hệ Việt-Trung ấm dần, vợ ông bán nhà chạy lên Móng Cái làm nghề buôn tiền. Đến khi khá giả liền mua đất xây khách sạn. Năm chị em sống quanh khu Móng Cái cũng bằng nghề đi buôn. Riêng Phượng, vì có dáng người cao ráo, có khuôn mặt ưa nhìn và nước da lại trắng nên theo một người bạn lên Hà Nội làm nghề uốn tóc. Nhưng cũng chỉ được dăm tháng là Phượng chuyển nghề đi làm vũ nữ, dĩ nhiên là kiêm gái gọi. Mặc dù lăn lóc ở chốn ăn chơi đàng điếm và chung chạ với đủ hạng người nhưng Phượng vẫn chưa mất đi cái nét chân chất của một cô gái vùng than. Còn Long, hắn cũng chưa một hẳn cái chất nhà quê của mình... Có lẽ vì vậy mà hai người đã tìm thấy ở nhau sự đồng cảm. Từ hôm Long bị bắt, Phượng cứ bàng hoàng và trong thâm tâm, cô không thể nào tin được Long dám giết người. Cô đi lễ bái ở hàng chục chùa lớn bé cầu cho Long tai qua nạn khỏi.
Chính vì vậy, khi thấy tiếng gõ cửa lúc trời còn đang mờ tối, cô đã đoán ngay là Long.
Phượng âu yếm:
- Anh còn may mắn lắm, vết thương không bị nhiễm trùng. Quả là anh có sức khỏe vô biên.
- Em phải nhớ đừng có mua ở hiệu thuốc nào nhiều. Phải thay đổi liên tục.
- Em nhớ. Hiệu này em mua nước ôxy già, hiệu khác em mua bông, hiệu khác nữa em mua kháng sinh...
- Em giỏi lắm. Sau lần này, có lẽ em trở thành bác sĩ được rồi.
- Có gì đâu, cứ theo sách mà làm.
Phượng đưa cho Long xem cuốn Cách Chăm Sóc Vết Thuơng Ngoại Khoa. Long chợt hỏi:
- Anh ở đây được mấy ngày rồi?
- Năm ngày.
- Chà, lâu nhỉ. Mấy hôm nữa thì cắt chỉ được?
- Có lẽ hai, ba ngày nữa.
- Bây giờ em xem gần đây, có nhà nào tử tế, thuê đổi chỗ đi. Em phải biết tính mạng của anh đang bị đe dọa từng giờ. Công an đi lùng anh thì rõ rồi, nhưng công an không nguy hiểm bằng mấy thằng bạn anh. Nhất là thằng Thái, thằng Quỳ. Anh tin là chúng nó sẽ lần ra chỗ này chỉ nay mai thôi.
- Em giữ kín lắm.
- Thế này nhé. Hôm nay, em phải đi khách thật muộn. Tốt nhất là gạ được thằng nào đó, ngủ với nó đến sáng mai. Mấy hôm vừa rồi, em chuồn sớm sợ chúng nghi.
- Nhìn thấy anh thế này em còn bụng dạ nào mà gặp ai nữa. Nhưng thôi, hôm nay, có một gã giám đốc mới ở Sài Gòn ra, hẹn em... Nhưng mà em đi lâu, để anh thế này thì không được.
- Đừng lo, anh đi lại được rồi, ăn uống tốt. Em cứ đi đi. Ở vũ trường có mấy người biết em ở đây?
- Cũng dăm ba đứa.
- Mụ chủ có biết kkông?
- Không biết... À, có một lần em nói, nhưng thưa bao giờ bà ấy đến đây cả.
Long Xếch bặm môi suy nghĩ, rồi tặc lưỡi:
- Thôi được, mai sẽ tính.
Phượng dịu dàng lau mặt cho Long:
- Anh chóng khỏe rồi anh em mình trốn đi thật xa. Vào Đắk Lắk, Gia Lai... mua một mảnh vườn, làm lụng nuôi nhau. Em sợ nghề này lắm rồi. Từ ngày vào vũ trường, kiếm cũng được. Em có sổ tiết kiệm hơn trăm triệu đấy. Vào trong đó, em sẽ đẻ cho anh hai đứa. Bố là Long, mẹ là Phượng thì hai đứa sẽ là Quy và Lân... cho đủ tứ linh.
Long cười sằng sặc:
- Em lãng mạn như nhà văn. Nếu có đẻ được con thì anh đặt tên là thằng Tỷ, thằng Triệu... cho có nhiều tiền. Em tắt hết đèn, khóa trái cửa lại. Để cho anh một chìa khóa...
- Em để cho anh một chùm xơ-cua. Trong tủ còn nhiều tiền đấy. Nếu muốn đi chơi ở đâu thì lấy mà đi.
- Đi đâu được nữa? Anh bây giờ chỉ còn một nơi ẩn nấp, đó là trong lòng em.
Câu nói sáo ấy không ngờ làm Phượng cảm động. Cô ôm lấy Long và nước mắt tự dưng ứa ra. Long thì thào:
- Thôi mà em, đừng khóc nữa. Anh hứa với em, khi nào anh khỏe, chúng mình sẽ đi khỏi đây.
Phượng rời khỏi vòng tay Long, tắt đèn, khóa trái cửa lồi xuống cầu thang. Long Xếch rất cảnh giác, hắn dòm qua khe cửa trông xuống đường và chợt giật mình khi thấy có hai gã thanh niên đứng dưới gốc cây bên đường. Khi thấy Phượng dắt chiếc xe Spacy ra đường, một tên cứ nhìn trộm. Khi Phượng vừa đi khuất, một gã thanh niên chạy lên nhà. Hắn gọi:
- Long ơi! Phượng ơi!
Trong nhà, Long Xếch nằm im không nói. Gã bên ngoài khẽ khàng gọi:
- Long ơi, tao đây! Hải Chùa đây.
Long Xếch vẫn nằm im thin thít và mỉm cười ranh mãnh. Bên ngoài, gã tự xưng là Hải Chùa lẩm bẩm gì đó rồi bỏ đi. Nhưng xuống cầu thang được nửa chừng gã quay lại và áp tai vào cửa nghe ngóng. Trong nhà, Long Xếch đã ngồi dậy nhìn qua khe cửa sổ... một lúc lâu mà không thấy gã kia xuống. Long liếc ra cửa gật gù cười, ra vẻ quá hiểu cái trò láu cá của gã kia.
Đến khi thấy hai gã lên xe đi hẳn, Long Xếch liền châm một ngọn nến nhỏ rồi mở tủ của Phượng, lấy ra một gói tiền khá lớn. Hắn tháo dây buộc, xẻ lấy nửa số tiền đó rồi mặc quần áo... Xong đâu đó, hắn lấy bút kẻ mắt của Phượng, viết vào mặt sau một tờ lịch xé ra: "Tao biết chúng mày sẽ đến đây. Rồi chúng mày phải trả giá." Hắn ghi ngày, giờ, ký tên cẩn thận. Hắn đi ra rồi khóa cửa lại, đi xuống tầng hai và gõ cửa một căn phòng bên số lẻ. Đó là nhà của Tảo, một người làm nghề chạy xe ôm.
Tảo thấy Long, anh ta há hốc mồm, không nói được câu nào.
- Anh Tảo, anh sợ quá à? Thôi được, em không làm phiền anh lâu đâu.
Tảo lúng túng:
- Chú vào nhà đi.
Long vào nhà, người đàn ông vội vàng khép cửa lại. Long hỏi ngay:
- Chị và cháu đi đâu?
- Cho con về quê hai ngày rồi.
- Bao giờ thì ra?
- Chắc phải chờ giỗ ông cụ xong. Bốn ngày nữa...
- Anh biết tình cảnh của em rồi chứ?
- Có anh đọc báo, xem TV, biết chuyện của chú. Giỏi thật đấy. Mấy ngày vừa rồi, chú ở đâu?
- Em trốn ở nhà bạn. Bọn chúng nó đang đi lùng em.
- Nhưng sự thể thế nào, chú cho anh biết.
Long Xếch uống ngụm nước nhỏ rồi nói:
- Em sẽ kể cho anh nghe sau. Bây giờ em muốn anh nói thật. Em có thể ở nhờ nhà anh ba ngày cắt chỉ vết mổ xong là em biến, có được không?
- Được. Chú cứ tin anh. Ngày xưa, khi anh hoạn nạn, chú đã vào bệnh viện Bạch Mai bán máu, lấy tiền nuôi anh. Ơn ấy, sống để dạ chết mang đi, anh chưa có dịp trả ơn...
- Anh đừng nhắc chuyện cũ nữa. Thôi được rồi, anh cho em ở nhờ vài ba ngày. Hằng ngày anh cứ chạy xe ôm như bình thường, không phải lo gì cho em cả. Chỉ có điều anh nên đi qua lại nhiều khu vực nhà lão Lê Minh, xem có gì lạ không.
- Lão Minh, giám đốc công ty Minh Đức?
- Phải. Quân của lão ấy nợ em nhiều lắm.
- Bao nhiêu?
- Không phải tiền mà là nợ máu. Anh cố kiếm cho em một chỗ khác và cầm số tiền này mua cho em một khẩu súng, thêm được vài quả lựu đạn càng tốt. Nhớ phải bí mật đấy.
- Súng bây giờ hơi khó kiếm. Anh sẽ cố. Cắt chỉ xong, chú ra ngoại thành ở có được không?
- Anh có chỗ à?
- Anh có chơi với một ông già đang trông hồ cá. Ở đấy hay lắm, có rừng cây xung quanh, có nhà giữa hồ, lại có hệ thống hầm hào của bộ đội mới tập trận tháng trước để lại.
- Anh cứ chuẩn bị đi. Quan trọng nhất là khẩu súng, càng sớm càng tốt.
° ° °
Trong vũ trường Đêm Màu Hồng, Phượng đang ôm riết lấy một người đàn ông ở ghế thì có một cô đến rỉ tai nói điều gì đó. Phượng hôn lên má người đàn ông rồi đi ra. Thái, lái xe mới cho Tường, cùng hai gã đàn ông ban nãy đến gõ của... Thái hỏi:
- Phượng à, em biết thằng Long trốn ở đâu, cho bọn anh biết với. Đang muốn gửi cho nó ít tiền.
- Long Xếch á? Lâu rồi em không gặp. Nghe nói mới vượt trại...
- Nó yêu em nhất, thế nào chả phải dựa vào em?
Phượng nhìn Thái dò hỏi:
- Em không biết. Anh lạ gì tình yêu bọn em...
Thái giở mặt:
- Con đĩ, mày định lừa bố mày à. Mấy hôm vừa rồi, mua nước ôxy già, mua gientamixin rồi băng, rồi gạc... về cho ai? Muốn giữ cái mặt mỹ miều này để kiếm tiền thì nói... bằng không, tao cho một xơ-ranh a-xít.
Một tên đưa ống xơ-ranh ra. Phượng run lẩy bẩy...
Chương trước | Chương sau