Nói rồi, Tảo giúi vào tay bà mấy trăm ngàn. Bà cụ sờ sờ từng tờ giấy bạc:
bạn đang xem “Cổ Cồn Trắng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Chết chửa sao anh cho nhiều tiền thế này? Xin cảm ơn anh. Thế thằng Long đang ở đâu?
- Dạ, nó đang đi làm tận Sài Gòn. Anh em chúng con vẫn nói chuyện với nhau qua điện thoại.
- Tội nghiệp thằng bé. Nó khổ từ nhỏ... nó đẻ ra bị cả họ hắt hủi, bố thì không nhận con, bà không nhận cháu. Nhà chồng tôi bảo cả dòng giống này có ai mắt xếch đâu mà nảy nòi ra nó. Khổ nỗi ở làng tôi ngày ấy lại có ông phó chủ nhiệm mắt xếch, mà tôi thì tham gia đội hát chèo... Thế là bị nghi ngờ. Nhưng giời có mắt, nó lại là đứa thương tôi nhất.
Thấy bà cụ nghẹn giọng, Tảo vội nói:
- Thôi bà nhắc chuyện cũ làm gì. Mắt mới mổ... Bà nằm viện mấy ngày?
- Bác sĩ bảo tôi phải ở một tuần. Người ta chỉ ba ngày là ra viện thôi. Thế anh Lựu với chị ấy có lên thăm bà không?
- Nào thấy mặt chúng nó. Thằng Lựu thì sợ vợ như sợ cọp. Muốn cho mẹ một đồng cũng phải giấu. Còn con vợ, nó lo chạy chợ... bỏ buổi chợ, nó tiếc đến cả tháng. Cũng may là có các anh các chị ở Sở Y tế, họ chu đáo lắm.
Đúng lúc đó thì Huyền mang phở về.
- Chào anh. Tôi là cán bộ Sở Y tế được giao cho chăm sóc cụ. Anh là... là cháu cụ à?
- Dạ không... Tôi... tôi là...
- Chị Huyền à, đấy là anh bạn thằng Long nhà tôi. Nghe tin tôi mổ mắt, anh ấy đến thăm và cho khối tiền đây.
- Anh là bạn của Long à, lâu nay có gặp nó không?
- Không, tôi nghe tin bà vào viện nên đến thăm.
- Anh ấy nói là vẫn gọi điện nói chuyện với nó đấy. Thời buổi thích thế đấy, xa tít mà vẫn nói chuyện với nhau.
Có chuông điện thoại di động, cô gái nhìn số và nhận ra điện thoại của Đức:
- A lô, anh à. Bảo người đến thay ca cho em đi.
Giọng của Đức:
- Có ai đến không?
- Có! Đến ngay, để em còn về đi họp.
Nghe Huyền nói, đức hiểu là có chuyện. Anh vội hỏi:
- Đang ở đấy à?
- Vâng. Em hẹn rồi. Không thể nhỡ được.
Nói rồi cô gái cúp máy. Cô bảo Tảo:
- Thế này anh nhé. Tôi nhờ anh cho cụ ăn phở hộ tôi. Mấy phút nữa, có người đến thay ca trực. Tôi phải về cơ quan họp gấp. Anh giúp được chứ?
- Vâng, chị cứ đi. Tôi cho cụ ăn xong rồi về cũng được.
Cô gái đi xuống nhà nhưng nấp ở một vị trí kín đáo theo dõi và gọi điện thoại:
- Anh Đức, đến ngay đây, thêm người nữa. Tên này là bạn của Long Xếch. Hẳn Long Xếch sai nó đến... Em đang nhờ nó cho bà cụ ăn, tuy nhiên anh ta chỉ muốn chạy ngay.
Trong phòng bệnh, Tảo xé phở cho bà cụ ăn nhưng trong lòng nóng như lửa đốt chỉ muốn chuồn ngay khỏi nơi đây. Nhưng thật may, bà ăn được vài thìa rồi nhăn mặt:
- Tôi đắng miệng quá, chả muốn ăn gì. Anh cứ để đấy, khi nào đói tôi ăn.
Tảo mừng quá:
- Thế con để đây cho bà nhé. Thôi, con xin phép bà, con phải về. Bà nghỉ nhé.
- Vâng, chào anh. à, thế anh tên là gì nhỉ?
- Con là Tại. Chào bà ạ.
Tảo bịa tên khác rồi vội chạy xuống nhà. Đặng Huyền trông thấy liền lẳng lặng đi theo. Tảo lấy xe máy phóng về nhà. Cô vội vẫy một chiếc xe ôm:
- Anh chạy theo chiếc xe kia.
- Gớm, rình chồng đi với gái à?
- Đúng thế. Đừng để lộ, có thưởng đấy.
Tảo chạy xe rất nhanh. Huyền vừa theo dõi vừa điện thoại di động:.
- Vâng... em đang bám theo. Xe Dream II, biển số là 29-0013. Anh ta mặc áo màu xanh thẫm, đi dép lê, mũ bảo hiểm Amoro màu mận chín. Xe hắn chạy về phía khu tập thể nhà lắp ghép trong ngõ Hàng Chiếu.
Tảo về đến nhà. Long mừng rú lên:
- Anh có gặp mẹ em không?
- Có. Cụ khỏe lắm. Có một con bé ở Sở Y tế trông cụ. Nhưng tao nghi lắm...?
- Nghi cái gì?
- Nó có cái mắt khiếp lắm. Cứ như mắt công an, nhìn tao sắc như dao.
Long mím môi suy nghi rồi nói quyết đoán:
- Bây giờ anh lại lên xe chạy lung tung, để ý xem có ai theo dõi không. Nếu có chuyện gì, cứ khai là có đứa bạn nào của em đến nhắn vào viện... thế thôi.
- Ừ tao đi. Mày cẩn thận nhé.
- Cứ yên tâm đi. Em sẽ có cách.
° ° °
Tảo lên xe đi và lại bị Huyền bám theo. Lần này có thêm Đức và Tâm đi một xe phân khối lớn. Tảo phát hiện ra, hắn tăng tốc và luồn lách vào những ngõ nhỏ. Đức lao theo. Xe chạy đuổi nhau trong ngõ, dân tình chạy dạt ra, chửi bới om sòm. Phải công nhận là Tảo chạy xe giỏi. Mấy lần hắn suýt thoát khỏi Đức. Trong khi đó, ở nhà Long Xếch lại khóa cửa và chuồn ra một quán cà phê đối diện với khu tập thể.
Khi đuổi đến đường lớn, Đức tăng tốc và không khó khăn lắm, anh đã ép Tảo vào vệ đường. Tâm ngồi sau vọt sang, đè sấp Tảo xuống. Thấy người bắt mình là cảnh sát, Tảo khai hết sự thật. Họ dẫn Tảo về nhà. Một tốp đặc nhiệm bốn người được điều đến. Tảo thật thà:
- Để em mở cửa... nó có súng đấy!
Khi anh em ập vào nhà, Long Xếch đã biến mất. Không ai có thể ngờ rằng chỉ cách đó hơn trăm mét, Long Xếch ngồi uống cà phê và nhìn cảnh công an vây bắt mình với nụ cười khoái chí.
Chương trước | Chương sau