Bác sỹ nhìn thấy tôi mang bộ dáng này, đại khái thở dài an ủi: "Cố nén đau lòng vượt qua."
bạn đang xem “Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tôi không trả lời, chỉ cười một cái.
Hành động này của tôi làm cho vị bác sỹ giật mình.
Nhưng tôi không có rảnh để ý, tôi còn vội vàng đi an ủi con mèo nhỏ đang kinh sợ của tôi.
Vi Linh hẳn là cũng nghe thấy những lời bác sỹ nói, nhưng cô ấy vẫn giống như tượng đá, không nói không rằng. Tôi ngồi xuống trước mặt cô ấy, khoảng cách gần như vậy, tôi nhìn thấy một giọt lại một giọt nước mắt, thấp thoáng sau sợi tóc của cô ấy rơi xuống.
Tôi không tự giác nhíu mày: Không, cô ấy không nên vì Thác Ni mà khóc.
Nước mắt của cô ấy, làm cho tôi đau.
Tôi đưa tay, khiến cô ấy ngẩng đầu lên. Lớp trang điểm trên mặt bây giờ đã nhạt nhòa.
Tôi lau nước mắt cho cô ấy, hỏi: "Sao vậy?"
Cô ấy nắm chặt tay thành quyền, không nói lời nào. Tôi cầm lấy tay cô ấy, nó ở trong tay tôi run lên.
Tôi đè vai cô ấy xuống, hôn lên những dòng nước mắt đang chảy dài: "Tại sao lại ở cùng một chỗ với Thác Ni? Nghe nói tai nạn giao thông. Có bị thương hay không?"
"Em ..." Cô ấy cũng không tiếp tục nói gì.
Tôi biết, cô ấy sẽ không để tôi biết quan hệ thực sự giữa mình và Thác Ni.
Việc này, tôi cũng không cố chấp.
Người của tôi, lòng cũng đã là của tôi – Tôi không lo lắng cô ấy sẽ bỏ mà đi.
Còn bí mật này, tôi cho phép cô ấy chôn sâu tận đáy lòng.
Vi Linh trầm mặc thật lâu, lại mở miệng, câu đầu tiên nói chính là: "Em muốn vào nhìn ông ta ..."
Tôi nghĩ một lúc, gật đầu, đỡ cô ấy đứng lên, nhưng bác sỹ ngăn chúng tôi lại.
"Người chết vì tai nạn xe cô, hình dạng ..." Sắc mặt bác sỹ trắng nhợt, khó khăn dừng lại một chút mới tiếp tục nói: "... Hình dạng rất đáng sợ. Đề nghị mọi người không đi vào."
Nghe vậy, cô gái dựa vào cánh tay tôi đột nhiên run lên, ngay sau đó, cô ấy tránh khỏi tôi, giữ lấy cánh tay bác sỹ gào lên: "Không thể nào! Không thể nào ... làm sao có thể? Lúc ông ấy được các người đưa ra khỏi xe tôi còn nhìn thấy không có việc gì! Ông ấy vẫn còn nói với tôi một câu!!"
Giọng nói của cô ấy vang lên, thê lương vô cùng, dường như tất cả đau đớn tức giận trong lòng đều trút ra ngoài, tay kéo áo bác sỹ, mắt đỏ lên, một lần lại một lần lặp lại: "Ông ta còn ... còn nói với tôi!! Là các người ... các người ...!"
Nghe thấy cô ấy lặp lại câu nói kia, tức khắc, trong lòng tôi có một chút nghi hoặc trỗi dậy."
Nhưng tôi không hề bận tâm nhiều, chạy nhanh đến kéo cô ấy ra.
Cô ấy trong lòng tôi giãy dụa như con thú bị dồn đến đường cùng, cũng không khóc, chỉ tức giận, như tìm được nơi trút giận, sống chết hướng về phía bác sỹ.
Hai tay tôi giữ chặt cô ấy, không cho cô ấy đạp lung tung, hung hăng ghé vào sườn mặt cô ấy lớn tiếng: "Bình tĩnh một chút!!!"
Cô ấy nháy mắt giật mình, ánh mắt sững lại, không tiếp tục làm loạn, trở về bộ dáng vô hồn như lúc trước.
*****
Trên mặt Vi Linh có vết thương nhỏ, chân tay cũng có, may mà không nghiêm trọng, khử trùng, băng bó một chút liền rời đi khỏi bệnh viện.
Hành động lúc trước, tôi nhắc nhở Vương Thư Duy, nếu Vi Linh ở trên xe, tất cả hủy bỏ.
Tôi gọi điện cho cô ấy, cũng là vì không cho cô ấy lên xe Thác Ni.
Tôi cũng đã nghĩ đến, vạn nhất, cô ấy cùng Thác Ni ngồi chung xe, như vậy chứng minh cô ấy đã chấp nhận người cha này. Nếu quả thật là thế, tôi có thể bỏ qua cho Thác Ni.
Tôi biết, sự do dự này sẽ làm hại chính mình.
Nhưng cô gái tên Lâm Vi Linh này chính là sự mâu thuẫn duy nhất trong lòng tôi. Tôi không thể làm cho mình không bị ảnh hưởng bởi cô ấy.
May mà, tất cả cũng không nằm ngoài bàn tay của tôi.
Tôi luôn luôn là người nắm quyền chủ động: Hồ - Khiên – Dư.
Giầy của Vi Linh không thể tiếp tục đi, tôi bế cô ấy lên xe. Cơ thể cô ấy toàn bộ dựa vào tôi, đầu gối lên vai thôi, bộ dáng thuận theo.
Cơ thể cô ấy luôn lạnh, giờ phút này, lại càng thêm băng giá.
Cô ấy còn chưa phục hồi lại tinh thần sau vụ tai nạn đó.
Tôi nhìn thấy vết thương khắp cánh tay cô ấy, hẳn là cố gắng kéo Thác Ni từ trong xe ra ngoài.
Tôi đặt cô ấy ở ghế phụ, day day huyệt thái dương cho cô ấy, đang chuẩn bị đóng cửa xe, thấy cô ấy vẫn bất động, chỉ có thể một lần nữa mở cửa, giúp cô ấy cài dây an toàn.
Đột nhiên cô ấy hoảng sợ, đè lấy tay tôi, cởi dây an toàn, nhìn tôi khẩn cầu: "Em không muốn ... em không muốn ngồi xe ..." Tay cô ấy đặt trên tay tôi, run lên sợ hãi.
Tôi dừng lại một lát, lùi về phía sau từng bước, cô ấy nhanh chóng chạy ra khỏi xe.
Lúc này là giữa trưa, mặt trời nóng bỏng trên đỉnh đầu, cô ấy lại đi chân trần trên mặt đường bỏng rát.
Lần thứ hai tôi ở trước mặt một người khác khom người: "Đi lên, anh cõng em."
Vi Linh một lần nữa ôm lấy cô tôi.
"Về nhà của anh, ngủ một giấc, cái gì cũng đừng suy nghĩ."
Nghe thấy nói về nhà của tôi, cô ấy như muốn giãy dụa, ở trên lưng tôi không chịu an phận.
Tôi giữ chặt cô ấy: "Là nhà mới, không phải Hồ gia."
Lúc này cô ấy mới dịu xuống.
Từ sau khi kết hôn cùng Diêu Lộ Tây, tôi chuyển ra khỏi nhà. Sau đó, không ở khách sạn của Hằng Thịnh thì ở bệnh viện. Mấy ngày nay phóng viên săn đuổi, cũng không thể ở lại Hằng Thịnh, chỉ có thể đến ở cùng Vi Linh.
Cũng trong thời gian này, tôi đã phái người đi sửa sang lại khu biệt thự ở Sentosa Cove.
Bây giờ có thể dùng luôn, không cần chờ.
Vi Linh rất nhẹ, cũng không áp sát vào tôi, nhưng nhiệt độ bên ngoài rất cao, chỉ trong chốc lát mồ hôi tôi tuôn ra như tắm.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận sâu sắc được, mùa hè Singapore nóng thế nào.
Con đường bên ngoài bệnh viện có biển chỉ dẫn. Trạm xe điện gần nhất cách bệnh viện chắc hẳn không xa. Trên lưng không hề có động tĩnh, tôi không khỏi lo lắng quay đầu nhìn.
Vi Linh mệt mỏi nhắm mắt lại giống một đứa trẻ. Tôi chỉ hy vọng cô ấy là một đứa trẻ, giống như bây giờ, không quá mức tự cho mình là thông minh.
Nhưng không thể phủ nhận, ban đầu hấp dẫn tôi chính là sự "thông minh đến ngốc nghếch" này.
Tôi còn nhớ rõ khi đó cô ấy xuất hiện ở đại sảnh Hằng Thịnh, mặt cúi xuống mong cho tôi không chú ý đến. Cô ấy không biết rằng, mặc dù tôi đứng nói chuyện trước mặt hai nhân viên lễ tân, nhưng từng tiếng hít thở của cô ấy đều đập vào tai tôi, rõ ràng vô cùng.
Sau đó, tôi quay đầu nhìn bóng dáng cô ấy rời đi.
Cô ấy vĩnh viễn không biết rằng, một thân âu phục, bước chân vội vã trốn tránh của mình động lòng người đến cỡ nào.
Chưa bao giờ có một người có thể làm tôi xúc động như vậy.
Nhìn bóng dáng cô ấy biến mất, tôi ở trong lòng nói: Lâm Vi Linh, trò chơi của chúng ta, bây giờ mới chính thức bắt đầu ...
Thời gian còn nhiều ...
*****
Tôi không thể đi ra bằng cổng chính. Lúc này bên ngoài bệnh viện đã có rất nhiều phóng viên chặn đường.
Tai nạn xảy ra một giờ, paparazzi đã chạy đến án ngữ mỗi góc ở cổng bệnh viện.
Xe cộ cũng không thông.
Tôi vừa xuất hiện, lập tức có phóng viên tinh mắt nhận ra, hô lên một tiếng, dẫn cả một người mang ống kính lao tới vây quanh.
Ban ngày, ánh đèn flash chiếu vào mà làm người ta không mở được mắt.
Vi Linh lúc này cũng trượt xuống.
Trước những ngòi bút giết người này, thanh danh của tôi đã sớm bị vày xéo chẳng ra gì, nhưng Vi Linh thì không thể bị lộ mặt, nếu bộ dáng lúc này của cô ấy bị chụp được, không biết giới truyền thông sẽ viết ra những cái gì.
Tôi nhanh chóng xoay người, cởi áo khoác che lấy cô ấy, kéo trở về.
Chúng tôi vất vả đi ra khỏi cửa sau.
Không thể tiếp tục đi bộ, tôi bắt một chiếc taxi. Cô ấy không muốn ngồi cũng không còn cách nào khác. Tôi ôm cô ấy tiến vào, nhanh chóng bảo lái xe khởi động, chỉ sợ cô ấy chạy thoát.
Cô ấy đối với việc đi xe thực sự sợ hãi.
Xem ra tôi đã đánh giá quá cao năng lực thừa nhận của cô ấy.
Xe chạy đến Sentosa Cove, xuống xe, chung quanh đều là khu biệt thự, cũng yên tĩnh hơn rất nhiều
Về nhà, tôi đưa cô ấy lên phòng ngủ, sau đó vào phòng tắm pha nước.
Nước ấm vừa vặn, kêu cô ấy vào tắm rửa.
Cô ấy ngay cả quần áo cũng không thể cởi, ngây ngô đứng ở nơi đó. Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể giúp cô ấy, sau đó đưa cô ấy ngồi vào bồn tắm.
Tắm xong, tôi ướt nhẹp một trận.
Cuối cùng cô ấy ngu ngơ đi vào giấc ngủ. Tôi ngồi đầu giường, sau đó chờ cô ấy ngủ say mới đi ra.
Nội dung di chúc hôm nay Vi Linh kí, hiện tại điều duy nhất tôi có thể xác định là Vương Thư Duy chính là người thi hành.
Còn lại, nội dung sửa đổi, ngay cả Vương Thư Duy cũng không biết.
Tôi phải tìm người đi điều tra.
Lái xe gây tai nạn kia cũng tạm thời phải xuất ngoại né tránh.
Mặt khác ở Hằng Thịnh cũng còn rất nhiều việc chờ tôi đến xử lý.
Lịch trình gặp mặt tổng giám đốc ngân hàng Hoa Kỳ ở Singapore hôm nay cũng phải hủy bỏ.
Tôi vốn tưởng rằng chuyện này chỉ cần một chiều là có thể giải quyết, thời gian có lẽ vẫn dư dả. Nhưng tôi không ngờ được Vi Linh lại chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra tai nạn.
Chuyện này, trước kia tôi đã từng nhắc nhở Vương Thư Duy: Không được hành động trước mặt Vi Linh, nhưng cậu ta lại làm trái lời tôi.
Chương trước | Chương sau