The Soda Pop
Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc

Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 42
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc - Chap 32 - Do dự

↓↓

Tôi ôm đầu, che lỗ tai, không thể nghe, không dám nghe.

bạn đang xem “Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Lâm Vi Linh!" Hồ Khiên Dư đột nhiên lo lắng gọi tôi một tiếng, ngay sau đó, hắn tiến đến trước mặt tôi, ngồi xuống, kéo hai tay tôi ra, nâng mặt tôi lên.


Tầm mắt hắn nôn nóng nhìn tôi, sau đó thở phào một hơi.


"Thật sợ em cũng điên rồi ..." Hắn bùi ngùi thở dài. Nói xong nâng tôi đứng dậy, kéo đi.


Tôi nghĩ đến Lộ Tây, không chịu bước: "Em không thể đi!"


"Em phải đi."


"Không!"


"Em có biết hay không nếu em ở đây thêm một giây, anh sợ em cũng trở nên giống Lộ Tây?"


Tôi vẫn như trước không chịu rời, bất đắc di Hồ Khiên Dư phải cậy mạnh, tôi bị hắn kéo đến cuối hành lang.


Hắn đang chuẩn bị xuống lầu, lúc này, ở dưới một người đi lên.


Là Vương Thư Duy.


Vương Thư Duy nhìn thấy Hồ Khiên Dư, cung kính chào một tiếng: "Hồ tổng."


Trong nháy mắt nhìn thấy Vương Thư Duy, tầm mắt tôi dừng lại.


Suy nghĩ trở về hiện trường tai nạn, tôi giật mình nhận ra, lúc ấy, ba chữ trong miệng Thác Ni kia, đúng là:


Vương - Thư - Duy...


Hồ Khiên Dư:


Vi Linh nhìn thấy Vương Thư Duy, phản ứng có chút khác thường. Cô ấy thẳng tắp theo dõi cậu ta, mắt sáng lên như nhận ra gì đó.


Tôi nắm vai cô ấy hỏi: "Sao vậy?"


Trong phút chốc cô ấy phục hồi tinh thần lại, nhưng ánh mắt vẫn khác thường: "Không ... không có việc gì."


Không thể nào! Cô gái này không giỏi che dấu cảm xúc, cái gì cũng đều biểu hiện trên mặt.


Nhất định có vấn đề.


Bộ dáng này của cô ấy, tôi không khỏi lo lắng, lúc đó cô ấy hét lên với bác sĩ, nói trước khi Thác Ni vào phòng phẫu thuật nói với cô ấy cái gì đó.


Hay là ...


Vương Thư Duy nhất định cũng nhận thấy điều gì đó, nhất thời không mở miệng.


Tôi hít sâu một hơi, hướng Vi Linh miễn cưỡng cười: "Đi thôi, anh đưa em đi ăn tối trước. Đợi chút nữa em muốn về nhà hay ở đây ..." Tôi dừng một chút, "... Tùy em."


Vi Linh vẫn như trước nhìn Vương Thư Duy, dường như không cam lòng.


Tôi cũng chỉ có thể ở trước mặt cô ấy nói với Vương Thư Duy: "Cậu ở đây, nếu có chuyện gì chờ tôi trở lại nói sau."


Nghe tôi nói như vậy, Vi Linh mới chịu cất bước để tôi kéo đi.


"Em không muốn ăn."


Cô ấy tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn đi theo tôi vào nhà ăn ăn cơm.


Cả bữa tối, không khí cũng không tốt. Sau khi gọi đồ ăn xong, tôi ra bên ngoài gọi điện thoại.


Cho Vương Thư Duy.


Yêu cầu cậu ta lập tức rời khỏi bệnh biện, thời gian tới cũng không cần đến Hằng Thịnh làm.


"Muốn tôi biến mất một thời gian?" Cậu ta rất thông minh, đã đoán được những gì tôi muốn nói.


Tôi đơn giản bổ sung: "Tốt nhất rời khỏi Singapore. Khi nào trở về tôi sẽ báo cho cậu."


Cậu ta không hỏi nguyên nhân, thoải mái đồng ý: "Được."


Sau đó tôi cúp điện, trở về căn phòng áp lực kia.


Tôi tắt điện thoại vì không muốn bị quấy rầy, nhưng đối mặt với cô gái thất hồn lạc phách này không có lúc nào cảm xúc của tôi không bị nhiễu loạn.


Vi Linh khẩu vị rất kém, đồ ăn đưa lên gắp mấy gắp rồi không hề nhúc nhích. Tôi cũng không muốn ăn, miễn cưỡng mấy miếng cũng buông dao nĩa, ngẩng đầu lên chỉ thấy cô ấy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tôi.


Ánh mắt của cô ấy rất sâu, ánh sáng nơi này không yếu, nhưng tôi nhất thời không thể nhìn thấy.


Tôi lau khóe miệng: "Muốn hỏi cái gì?"


"Vấn đề này nên là em hỏi. Anh không có chuyện gì muốn hỏi em?" Trong lời nói của cô ấy, ý tứ hàm xúc rất rõ ràng, ngược lại làm tôi không thể trả lời.


Tôi nhún nhún vai: "Không có gì."


Cô ấy khẽ cắn môi truy vấn: "Anh không hỏi em, hôm nay tại sao đi cùng Thác Ni?"


Tôi lắc đầu.


Sau đó, suy nghĩ một lát, tôi bổ sung: "Anh tò mò là một việc khác. Thác Ni chết dường như có đả kích rất lớn với em."


Tôi không hỏi như vậy cô ấy sẽ không chịu yên tĩnh lại.


Quả nhiên, cô ấy trầm mặc xuống.


Tôi tiếp tục: "Tại sao? Em dường như rất để ý đến vị cấp trên này"


Sau khi cô ấy gặp qua Vương Thư Duy vừa rồi, cảm xúc vẫn có vấn đề. Xem ra, cô ấy muốn từ miệng tôi khai thác ra thông tin gì đó.


Có lẽ, trước khi chết Thác Ni đã nói với cô ấy cái gì. Nhưng trước mắt, hẳn là vẫn chưa dính dáng đến tôi.


Có thể thấy được, cô ấy đang bị áp lực. Một lúc lâu sau, cô ấy cúi đầu, ngập ngừng nói: "Tai nạn như vậy xảy ra ... tận mắt chứng kiến tất cả, chỉ thấy ... thật tàn khốc."


Thấy bộ dáng cô ấy, lòng tôi thắt lại. Tôi biết bức cô ấy trả lời câu hỏi này thật tàn nhẫn, không khác gì rạch vào miệng vết thươngg.


Chờ khoảng thời gian này qua đi, nhất định cô ấy sẽ hồi phục như cũ.


Tôi tự an ủi bản thân như vậy, trong lòng cũng dễ chịu đi ít nhiều, cúi người đến đem đĩa thức ăn của cô ấy lại, cắt tảng thịt bò thật nhỏ, sau đó trả lại: "Chuyện không thoải mái mau chóng quên đi. Bây giờ ăn không được cũng cố một chút."


Cô ấy vẫn không chịu ăn, tôi chỉ có thể xiên một miếng đưa đến bên miệng cô ấy.


Vi Linh rốt cuộc cười, tuy rằng nụ cười vẫn miễn cưỡng như trước.


Há miệng, ngậm miếng thịt bò.


Vi Linh của tôi rất kiên cường, không phải sao?


Vi Linh bị tôi ép, ăn nhiều một chút, sau đó trở về bệnh viện.


Cô ấy rất lo lắng cho Lộ Tây, việc này tôi đã dự đoán từ trước. Nhưng cô ấy vội vã như vậy còn có nguyên nhân và bởi Vương Thư Duy.


Khi chúng tôi trở lại, tất nhiên Vương Thư Duy đã rời đi


Nhưng chờ chúng tôi là những vị khách không mời mà đến khác.


"Vivi Lin?" Những người này, nhắm vào Vi Linh.


Tôi ngăn họ lại: "Có chuyện gì?"


Người này xuất trình giấy chứng nhận: "Chúng tôi ở đội cảnh sát điều tra, nghi ngờ Lâm tiểu thư có liên quan đến cái chết của ông Tony, quốc tịch Singapore ..."


*****


Đây là lần thứ hai tôi đến cục cảnh sát trong tháng này. Lần này, là tôi đưa Lâm Vi Linh đến.


Đội cảnh sát điều tra, đại danh này mời chúng tôi đến uống café.


Tôi ở bên ngoài chờ.


Vương Thư Duy làm việc rất chu đáo, vị trợ lý mới tiếp nhận nhiệm vụ của cậu ta đã được bổ nhiệm, lúc này kịp thời mang những văn kiện tôi cần xử lý trực tiếp đến cục cảnh sát.


Trong nháy mắt tôi xem xong, lật trang cuối cùng kí tên rồi trả lại cho trợ lý.


Tôi day day mi tâm, xem thời gian: Từ lúc Vi Linh vào phòng thẩm phấn đến giờ đã hai tiếng trôi qua.


Đợi một lát sau cô ấy mới đi ra.


Tôi nghiêng đầu nói với trợ lý: "Hai chén café."


"Được, Hồ tổng." Nói xong, cậu ta rời đi, tôi đứng dậy đi đến phía Vi Linh.


Tôi không mở miệng, vấn đề đầu tiên Vi Linh nói là: "Em chỉ có thể nói cho anh, phần lơn di sản Thác Ni đều để lại cho em. Giữa trưa hôm nay ông ấy kí tên trên di chúc, ngay sau đó phát sinh tai nạn, vì vậy cảnh sát nghi ngờ em. Những việc khác ... tạm thời em không muốn nói."


Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, nhưng tôi vẫn phải hỏi một vấn đề: "Em có thể gặp phiền toái hay không?"


Cô ấy lắc đầu.


Tôi yên lòng.


Nếu chuyện này liên lụy đến cô ấy lại là một rắc rối lớn.


Tôi phải đảm bảo trăm phần trăm cô ấy không bị ảnh hưởng gì.


"Bây giờ có thể đi chưa?"


"Ừm" giọng nói cô ấy mệt mỏi.


Tôi đỡ lấy thắt lưng cô ấy, "Đi thôi."


Cô ấy lại ngăn tay tôi lại, cong khóe miệng giống như trấn an: "Yên tâm, em không yếu đuối như vậy."


Đây mời là Lâm Vi Linh tôi biết!


Nhiều ngày trôi qua, lần đầu tiên tôi mỉm cười xúc động.


Tôi cùng Vi Linh hướng ra phía ngoài, trợ lý bưng hai chén café đến.


Tôi nhận lấy hai chiếc chén, một đưa cho Vi Linh, một đưa lên chính môi mình.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Làm ơn

Làm ơn

Nhà cải cách giáo dục VVebster từng cho rằng nhân cách của mỗi con người được thề

01-07-2016
Ngược

Ngược

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Mọi người nói

24-06-2016
Mẹ ơi, ba đâu?

Mẹ ơi, ba đâu?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Ngồi

27-06-2016
Quên đi.

Quên đi.

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Cuộc

25-06-2016