San Phong ngồi rong xe chờ đến giờ nghỉ trưa của côngty Tử Di...
Lòng hồi hộp như cậu trai mới lớn sắp đi tỏ tình vậy...
- Tử Di à...thật ra 4 năm trước anh đã muốn cưới em rồi...
Cậu thở hắt ra "Như vậy thì sỗ sàng quá ". San Phong lắc đầu tìm cách khác.
bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cậu nhoẻn miệng cười :
- Tử Di, thật ra anh và Ngữ Yên chỉ là vợ chồng giả thôi...Người anh muốn...
"Không được, như thế thì vô duyên quá...". Cậu chắt lưỡi chẹp miệng, mặt bí xị...rồi lại nở nụ cười nhìn mình trong gương "
- Tử Di à...chúng ta có thể làm lại từ đầu không?
"Cũng không được nữa, đã bắt đầu đâu mà làm lại...".
- Tử DI à, ...
Cộc...cộc...
- Ừ ơi...
San Phong giật mình quay xang người vừa gõ lên kính xe....Hai mắt cậu mở lớn. miệng nuốt khan...đưa tay lên vuốt mặt "xong rồi...mất hết cả hình tượng...". Tử Di đứng ngoài không hiểu gì, cô nhìn cậu..
" Mở cửa..."
San Phong chẹp miệng, cậu mở cửa ra...miệng cười ngay :
- Em...nhìn...
- Em chưa nhìn thấy gì chưa.
- Chưa – Tử Di lắc đầu cười.
Xong...xong biểu hiện như vậy chắc chắn là rồi...
Cậu cố nở nụ cười...:
- Vậy à...Ừ, em cùng dùng cơm trưa với anh nhé.
- Cũng được.
- Ừ.
...
- Thưa xự trưởng, ông Thịnh hiện không có ở chỗ đó.
Mắt ông Đổng trợn lên nhìn người đnag khúm núm trước mặt :
- Cái gì, mới sáng sớm hắn đi đâu được. Tôi bảo cậu theo dõi làm gì...
- Xin lỗi xự trưởng...tại...tôi ngủ quên trên xe nên...
Rầm...
Ông Đổng bực dọc đạp mạnh tay lên bàn quát :
- Làm ăn như vậy à...có chuyện gì xảy ra liệu mày có chịu trách nhiệm được không.
- Xin lỗi ngài...tôi...
Hắn cúi đầu khom người xin lỗi liên tục.
- Còn không mau tìm ra hắn. Không thấy thì đừng trách tao...hừ...
Đã có tuổi mà cứ phải lên huyết áp thế này chắc ông đai sớm mất thôi. Ông cố hạ hoả ngồi xuống thở mạnh.
- Vâng tôi sẽ đi ngay.
Hai chữ lo lắng hiện rõ lên mặt ông Đổng...hai tay cầm vào đầu batong thở mệt....Lần trước có người đã báo Tuyết Y đến tìm ông Thịnh nhưng hắn vẫn chưa khai ra điều gì gây bất lợi cho ông...lần đấy là vậy nhưng chưa chắc lần sau hắn còn kín tiếng nữa vì con người Tuyết Y cũng lắm thủ xảo để khiến người khác lo sợ mà nói ra.
Tự nhiên ông Đổng thấy linh cảm không may đến cho mình...Chỉ có một cách làm ông không lo lắng gì nữa thôi...
Ông nhanh tay lấy máy bàn, ấn ấn số...
- Nếu tìm được hắn thì hãy làm cho hắn im miệng vĩnh viễn.
...
- Chúng ta lại gặp rồi...
Tuyết Y xoay người trên chiếc ghế da quay đầu lại nhìn thẳng người đối dịên...miệng cậu đính kèm nụ cười nhàn nhã chẳng có vẻ gì lo âu về chuyện đang dây dưa đến mình.
Ông Thịnh nuốt khan nhìn cậu :
- Hàn thiếu gọi tôi đến đây có chuyện gì?
- Ông ngồi xuống đi – Tuyết Y hất mặt về chiếc ghế đối diện chuẩn bị sẵn/
Ông Thịnh từ chối :
- Cậu nói nhanh đi tôi còn có cviệc cần làm.
- Cứ ngồi đi – Gịong nói mạnh mẽ như mệnh lệnh khiến ông Thịnh không thẻ mở mồm từ chối nữa.
Tuyết Y gật đầu hài lòng, cậu bắt đầu đi vào vấn đề :
- Tôi cũng không muốn làm mất thời gian của ông nữa
Cậu quẳng tờ chi phiếu có con số khá lớn so với nền tài chính đang lạm phát bây giờ lên bàn.
Ông Thịnh chau mày nhìn Tuyết Y :
- Cậu muốn gì?
- Tôi biết...những năm qua ông đã làm gì và cả con số chính xác ông kiêm được từ những chuyện đó...
Vừa nghe thế thoi. Mặt ông Thịnh đã tái lại sợ sệt cảnh giác nhìn Tuyết Y.
Cậu ngừng một lát rồi lại tiếp :
- Đương nhiên...tôi sẽ im lặng nếu như ông chịu nói ra người đứng sau sai khiến mình làm việc đó.
Ông Thịnh cười như khóc :
- Cậu nói gì tôi không hiểu.
- Không hiểu hay không muốn hiểu – Môi dưới cậu hơi trễ xuống cuời như chế giễu – Còn cả vợ ông đang bên Pháp nữa...- Tuyết Y bỏ lửng câu nói. – Người đó có thể làm gì thì tôi cũng có thể làm điều đó. Thậm chí có thể tồi – tệ - hơn.
Từng chữ của cậu nhấn mạnh dăn đe, sắc mặt ông Thịnh thay đổi nhanh chóng..Thời tiết đã se lạnh, vậy mà lòng bàn tay bần chân ông ướt đãm mồ hôi...trên trán mũi cả quanh vành miệng cũng có mồ hôi trộm nữa.
- Cậu muốn gì...
- ...
...
Suốt cả bữa ăn, San Phong chẳng hề ăn gì cả, cậu chỉ mải nhìn Tử Di rồi nghĩ cách mở lời để tỏ lòng với cô mà mãi chẳng ra gì cả...
- Tử Di này...
- Sao anh – Tử Di ngước mắt nhìn cậu, miệng khẽ cười.
Nhìn nụ cười của Tử Di, cậu lại không dám mở mồm :
- Không có gì.
Cậu lại cúi đầu nhìn xuống chiếc lắc cầm dưới bàn chiếc hộp đang cầm trong tay/
- Anh sao vậy?
San Phong lắc đầu :
- Không sao.
Tử Di nhíu mày nghiêng nghiêng đầu nhìn San Phong :
- Hình như anh có chuyện muốn nói với em thì phải?
- Anh...- San Phong ngập ngừng
- Anh nói đi – Tử Di nhẹ giọng.
Chưa bao giờ cậu lại rơi vào trạng thái ngượng ngập thế này...sao trước cô lúc nào cậu cũng yếu đuối thế này.
Hai hàng mày chau lại, miệng khẽ mí rồi đột nhiên...nhìn sâu vao ánh mắt Tử Di :
- Em có thể cho anh 1 cơ hội không?
Tử Di cười nhẹ, cô thở phào nhẹ nhõm, tưởng San Phong gặp chuỵên gì khó nói ai ngờ...
- Em xin lỗi San Phong, chuyện đó giữa chúng ta không thể được, em không muốn anh phải thiệt thòi vì em là người đã có con rồi. Chị Ngữ Yên có thể thay em được mà.
- Nhưng anh không có tình cảm với cô ấy – San Phong nhìn cô buồn buồn – Anh chấp nhận tất cả miễn sao có em bên cạnh là đủ rồi.
Tử Di lắc đầu cười :
- Em chỉ coi anh là người anh tốt chứ chưa hề có tình cảm nam nữ....với ...
- Đủ rồi – San Phong không đủ can đảm nghe nữa, lòng đau mà miệng phải gượng cười – Coi như anh chưa nói chuyện gì nhé.
Tử Di gật đầu, tháy San Phong như vậy cô cũng có vui hơn được đâu. Từ chối ngay là cách tốt nhất để giúp San Phong hiểu rõ được tình cảm từ hai phía, như vậy cậu sẽ không còn đặt hi vọng vào cô nữa dù cho sau khi cô từ chối tình cảm giữa hai bên không được như trước nữa thì cô vẫn sẽ chấp nhận. Như thế sẽ tốt hơn cho San Phong.
Tử Di đưa mắt nhìn lên đồng hồ, cô khẽ cười nói :
- Đến giờ làm rồi, em về côngty trước nhé.
Chương trước | Chương sau