San Phong đứng dậy cùng cô :
bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Anh đưa em đi thì phải đưa em về chứ.
- Cảm ơn.
- Không có gì...
Suốt đường về không khí giữa hai người chẳng còn ồn ào như trước nữa...San Phong cũng rơi vào trạng thái trầm lặng, đôi mắt ưu tư nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt buồn bã tĩnh lặng ...
Tử Di hiểu được tâm trạng đó của San Phong nên cô cũng im lặng để cậu được bình tâm. Cô đưa mắt nhìn xang khuôn mặt anh tuấn "Xin lỗi, sẽ có người xứng đáng với anh hơn em...".
...
Sao tối nay uống mãi mà cậu vẫn không thấy say vậy...
- Thêm ly nữa đi.
Cậu gọi hết ly rượu này đến ly rượu khác...hình như càng uống cậu lại càng thấy tỉnh thì phải. Nỗi đau cứ mãi nhức trong tin thế này thì làm sao mà sống được đây...
San Phong gục mặt xuống bàn...Sao cô lại có thể từ chối cậu chứ, chẳng nhẽ cậu có điểm nào không tốt sao.
Lần đầu biết yêu đúng đắn một người phụ nữ thì đã bị thất tình thế này rồi...Hay đây là quả báo của những kẻ lăng nhăng...Đôi mắt ướt cố gắng kìm lại những giọt nước sắp trào ra...Cậu luôn yếu đuối như thế đối với những chuyện liên quan đến Tử Di. Sao cô lại có ảnh hưởng lớn đến cuộc đời cậu như vậy. 4 năm trước cô từ chối cậu...và 4 năm sau kết quả vẫn là vậy...Nụ cười chua chát bật ra trên môi...thật đau lòng.
Gía như anh không gặp em...
Gía như anh không nhìn thấy em...
Và giá như...em không có trên đời...thì cuộc sống anh có thể bình yêu hơn.
Cậu chán nản đứng dậy...lấy áo lững thững bước ra về...Có uống nữa, uống mãi cũng vậy thôi, ckhông thể nào xoa dịu nỗi đau đó...
...
Vẫn như thường ngày...thói quen của cô là ở nhà ngồi chờ cậu trên bàn cơm.
Thấy tiếng xe trong sân, Ngữ Yên ngạc nhiên khi hôm nay San Phog lại về sớm đến thế...chắc là cậu chưa ăn gì rồi.
Cô đưa tay sờ bên ngoài bát đĩa đựng đồ ăn...tất cả đều đã nguội cả rồi. Ngữ Yên đứng dậy bê tất cả thức ăn đinh đi hâm lại thì San Phong đã đi vào, hai người nhìn nhau...
San Phong cụp mi buồn bã, đi ngang qua Ngữ Yên mà không nói gì...
Cô nhíu mày thấy thái độ lạ của cậu...sao nhìn San Phong lại ảo não như vậy.
Cô quay đầu lại nhìn theo dáng đi thê lương, đầu cúi xuống...bước chân chầm chậm, bóng cậu đổ dài dưới sàn buồn bã...
Ngữ Yên đặt mọi thứ trên tay xuống bàn, cô nhẹ nhàng theo sau cậu đến khi vào phòng.
Đứng bên ngoài một lúc, cô mới dám đưa tay mở cửa bước vào trong...
Chỉ vừa chạm chân vào trong, bóng tối đã ập vào mắt cô, chỉ có ánh đèn mờ của chùm đèn phalê trên trần rọi quanh căn phòng rộng...
Cô từ từ bước vào trong, bước chân khựng lại khi nhìn San Phong đang ngồi dưới cuối giường...một chân xãi thẳng một chân co lên, tay chống lên che gương mặt đẹp...
Cô bước gần lại hơn...nhận thấy có điều gì đó rất lạ...Trong ánh đèn mờ ảo, cô nhận thấy được bờ vai cậu đang run thì phải...
Ngữ Yên lo lắng lên tiếng :
- Anh không sao chứ.
- 4 năm trước cũng vậy...4 năm sau vẫn là vậy...
Gịong nói chất chứa đầu ưu thương vang lên...như tiếng đàn bi ai trong không gian trầm lặng. Cậu đưa tay xuống gạt đi thứ chất lỏng đang có trên khuôn mặt anh tuấn, giọng nói phảng phất những nỗi đau...
Ngữ Yên ngồi xuống cạnh cậu...San Phong đang khóc...tim cô như muốn vỡ tung ra vậy.
- Có chuyện gì vậy?
- Tim tôi đau quá...- San Phong ngả đầu vào vai Ngữ Yên, giọng chán chường mệt mỏi.
Hơi giật mình trước hành động mĩ miều của San Phong nhưng rồi cô lại thả lỏng cho cậu dựa vào vai mình "
- Là vì Tử Di à.. –Ngữ Yên ngạc nhiên.
Cô cứ nghĩ một người hoàn hảo như San Phong mà lại có cô gái từ chối...
San Phong gật đầu buồn bã, hai mắt nhắm nghiền không muốn suy nghĩ gì đến chuyện đó nữa :
- Tôi muốn ngủ.
Ngữ Yên im lặng cho cậu ngả vào vai mình mà ngủ...
Nửa tíêng sau vẫn với tư thế đó...
Dù vai đã nhức lưng đã mỏi nhưng cô vẫn cố gồng mình để làm điểm tựa cho cậu...Đúng là chỉ có người phụ nữ mạnh mẽ như cô mới có thể làm được điều đó. Cô sợ nhúc nhích sẽ làm San phong giật mình tỉnh giấc nên dù có mỏi đến đâu vẫn cố ngồi im.
Có lẽ San Phong đang rất đau khổ nhưng thấy cậu như vậy Ngữ Yên còn đau hơn...Cô hiểu cái cảm giác yêu đơn phương một người là khổ đến mức nào...thật sự rất khổ tâm.
Ngữ Yên đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt San Phong...môi cô khẽ cười...chỉ cần vậy thôi...Chỉ cần cậu muốn, cô sẽ là điểm tựa cho cậu mãi mãi...bất cứ lúc nào.
"Chúc chồng ngủ ngon..."
......
- ...
- Cảm ơn, tôi không sao.
- ...
- Vâng, cho tôi gửi lời thăm đến bà chủ tịch.
...
- Tôi sẽ chú ý, cảm ơn anh.
- ...
- Vâng.
Tử Di tắt máy, mắt nhìn điện thoại mà đầu óc cứ mải suy nghĩ đi đâu..
Không biết chuyện của Tuyết Y ra sao rồi, mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết ổn thoá thì phải. Sao đầu óc cô mấy ngày hôm nay cứ nghĩ đến Tuyết Y thế không biết mặc dù đã cố gạt bỏ mọi hình ảnh của cậu ra khỏi tâm trí rồi mà vậy mà...
Những cử chỉ...nét mặt ưu thương của cậu vẫn cứ ám ảnh theo cô...khiến cô không thể tập trung vào công việc được...
Còn cả San Phong nữa..cô cũng không biết cậu có sao không nữa...muốn đến thăm nhưng sợ cậu vẫn chưa bình tâm lại được.
Cô thở dài não nề...mọi chuyện sao khó nghĩ đến vậy. Đau đầu quá.
...
- Đổng xự trưởng đâu...tôi muốn gặp ông ấy.
Ông Thịnh hoảng sợ trước đám chân tay của ông Đổng, mặt mày toát hết mồ hôi lạnh...
Tên đầu đinh cười khẩy :
- Ông nghĩ còn cơ hội để gặp xự trưởng à?
Ông Thịnh sợ hãi xua tay :
- Tôi...tôi chưa nói gì, tôi không có nói gì hết.
- Hừ...ông nghĩ còn ai tin ông không.- Hắn hất mặt cho hai tên đàn em đến.
Chúng bước lại bẻ ngoặt tay ông Thịnh ra sau chói tay chân lại...
- Tôi chưa nói gì hết...làm ơn tha cho tôi đi...tôi sẽ đi khỏi đây vĩnh viễn...
Ông vừa nói, vừa dẫy dụa nhưng vô ích, chúng toàn tên hộ pháp to uỳnh với sức già của ông thì làm sao mà chống cự cho nổi....
- Gỉai quyết nhanh rồi về.
Tên cầm đầu lạnh lùng buông một câu như sét đánh ngang tai ông Thịnh...
Miệng ông liên tục hét lên xin tha nhưng nơi thanh vắng đó thì làm gì có ai cơ chứ...
Chúng nhanh chóng nhét ông vào bao tải lớn mặc cho ông dẫy dụa rên la...chúng khênh ông ra đứng trước vực biển...
,,,
Nghe tin ông Thịnh mất tích, ông Đình vô cùng phẫn nộ...Khó khăn lắm mới có được tin tức hắn vậy mà...
- Các cậu làm ăn kiểu gì vậy...
- Xin lỗi chủ tịch...do...
- Do vì gì...- Ông Đình đạp bàn tức tối – Mau đi tìm bằng mọi gía phải bảo vệ được ông ta hiểu ckhông.
- Vâng thưa chủ tịch.
- Không tim được ông ta thì nghỉ việc luôn đi.
- Vâng..
Tên vệ sĩ cúi đầu tăm tắp dạ vâng khúm núm trước cơn phẫn nộ của chủ tử. Hắn liền cáo ra nhanh..
Đúng là cáo già nhanh tay thật...
Ông Đình biết chắc ông Đổng đã ra tay rồi...nếu như vậy thì mọi chuyện lại có chiều hướng xấu hơn.
Ông ngả người ra sau day day thái dương...Con ông nó sẽ ra sao nếu bị đổ cho tội mưu sát.
...
Ông Đổng ngồi vắt chân hình chữ ngũ, người hơi ngả về sau, hai tay chống lên batong nhìn người phụ nữ đối diện mình, nói :
- Bà Hà, bà không thấy sự ra đi của con gái mình là ẩn khúc sao.
Chương trước | Chương sau