Bà Hà nhìn người đàn ông lạ bệ vệ trước mặt, nhắc đến con lại buồn hơn, chỉ có một đứa vậy mà cũng...
bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Số nó mệnh yểu chết sớm thì tôi biết làm gì hơn nữa đây. Mà...- Bà nhíu mày nhìn ông – Ông là...
- Gọi tôi là xự trưởng được rồi. – Ông ngưng một lát rồi tiếp -Vậy bà khkông muốn cho kẻ hại con gái mình phải đền tội à...- Đáy mắt ông ta ánh lên sự tà độc nhìn bà.
Bà Hà cúi đầu lặng thinh. Ông Đổng tiếp :
- Chỉ cần bà lên tiếng kiện nó, tôi sẽ giúp bà tất cả các chi phí để cho nó phải đền tội với con gái bà.
Vốn hiền lành, bà Hà chẳng nghĩ gì đến chuyện báo thù hay báo hận gì cả...vả lại bà cũng chưa biết sự thật thì làm sao mà buộc tội cậu trai đó được. Dù Tuyết Y không đến thăm viếng con bà nhưng cậu cũng đã có lòng giúp gia đình một khoản tiền trong lúc khốn đốn...
Bà cắn môi bối rối nhìn ông :
- Ý ông là...
Ông Đình cười nhạt :
- Nó cũng đã làm hại con gái tôi không còn mặt mũi nhìn người khác, và cả con bà nữa...mà tôi nghe nói cô Mĩ Chi đó còn đang mang thai với hắn...Hừ...đúng là không có tính người mới làm ra chuyện đó..
- Ông muốn nhân chuyện này trả hận cho con gái mình – Bà chau mày.
Hiền nhưng bà không hề ngu dại...mọi chuyện phải biết trước biết sau, không thể nghe lời người khác xúi dục được, như vậy rất dễ dẫn đến sai lầm nghiêm trọng. Như con bà...
- Bà thông minh lắm...- Ông Hà cười sảng khoải – Chỉ cần bà làm đơn kiện nó, xong mọi chuyện tôi sẽ đưa vợ chồng bà ra nước ngoài sống để tiện chữa bệnh cho ông nhà và đương nhiên kèm theo một tài khoản để bà và gia đình sống qua ngày
Đây đúng là một điều kiện quá tốt...Nhớ đến ngoài chồng suốt ngày bệnh hoạn của mình...Hai tay bà xoắc chặt lại bối rối. Một cơ hội tốt như vậy thì làm sao nỡ từ chối cho nổi...Bà cắn môi suy nghĩ đắn đo rồi nhìn ông Thịnh...
...
- Hàn thiếu, đây là kết quả xét nghiệm.
Nhìn phong bì chứa cả một sự thật bên trong...cậu đưa tay cầm nó, lòng hồi hộp khó tả...
Chầm chậm cậu đưa tay mở nó ra...Đến Qúach giám đứng bên cạnh cũng phải nín thở theo.
Reng...reng...
Đúng vào giờ phút này lại có địên thoại cơ chứ.
Cậu để nó xuống bàn, nhấc máy :
- ...
- Vâng tôi đây.
- ...
- Được, vậy chiều nay đi ạ.
- ...
- Vâng.
Cậu tắt máy, lại tiếp tục cầm phong bì lên mở ra xem...
Qúach giám cũng ghé mắt lại nhìn...
Khoé miệng Tuyết Y nở nụ cười mãn nguyện...Vậy là đúng rồi...
Qúach giám nhìn nụ cười hạnh phúc hiếm hoi trên môi Tuyết Y, cậu cũng thấy nhẹ nhõm.
Đúng là cái kết có hậu...Nếu đứa trẻ là con Tuyết Y thì chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn. Tử Di dù có hận ghét cậu đến đâu cũng sẽ tha thứ vì đứa con thôi.
Tuyết Y quay xang nhìn Qúach giám, môi cừoi không ngớt, phấn khích đến nỗi nói to khác xa phong thái nho nhã nhỏ nhẹ thường ngày:
- Cậu có thấy không...nó đúng là con tôi...
- Vâng.. – Qúach gíam cười cúi đầu.
- Cảm ơn em...- Tuyết Y ngả người ra sau , tâm hồn thật thanh thản. Ngoài trời thật trong lành.
Tất cả không còn quan trọng nữa rồi...cậu đã có những thứ mình muốn, cái tài sản kếch xù của ông Đình cậu cũng chẳng cần nữa rồi...vì bây giờ cậu biết mình đã có một gia đình nhỏ bé bên cạnh...tất cả những toan tính từ xưa đến giờ bỗng chốc trở thành hư vô...Chưa bao giờ cậu lại có cảm giác nhẹ nhõm thanh thản đến vậy...
...
Hai ánh mắt nhìn nhau kẻ bối rối, người đau tim.
Thoáng qua giây phút nhói lòng khi thấy Tử Di đi cùng với người đàn ông hôm nào đó...Cậu kiềm chế không bước đến gần họ, đôi mắt trầm tĩnh nhìn cô, khoé môi khẽ cười thay lời chào rồi quay mặt đi chỗ khác để khỏi phải nhìn để đau tim nữa...
Cứ chỉ đó của cậu khiến Tử Di thấy mình như kẻ có tội vậy...Cô cũng quay mặt đi chỗ khác. Phải cứng rắn lên để sống thôi.
- Em dùng gì – Níck nhìn cô khẽ cười.
- Gì cũng được.
Níck gấp menu lại gọi bồi bàn gọi hai xuất.
Tử Di lên tiếng hỏi :
- Bà chủ tịch đã bớt đau chưa?
- Cũng đỡ rồi..- Níck cười nhẹ nhìn cô.- Chuyện bên L.E em giải quyết xong rồi chứ.
- Ổn rồi.
Mắt Tử Di thỉnh thoảng vẫn liếc về phía chỗ Tuyết Y...chắc cậu có hẹn với ai nên mới đến đây như vậy.
Chương trước | Chương sau