Từng chút, từng chút một, những việc anh làm đều tác động đến cuộc sống của cô.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Châu Sinh Thần đều không hề thay đổi, không bao giờ nói những lời tình cảm nhưng lại khiến cô hiểu được rằng anh quan tâm đến cô.
Những ngày sau đó, Châu Sinh Thần lại bận rộn như trước. Đến trước ngày mừng thọ chín mươi của bà ngoại anh mới nghỉ ngơi một chút, quay về căn nhà họ sống. Vẫn chưa kịp thay quần áo, dường như Thời Nghi nghĩ ra điều gì đó: "Anh mệt không?"
"Cũng không quá mệt".
bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Chúng ta đi tàng thư lâu được không?"
"Tàng thư lâu?"
"Vâng". Thời Nghi đứng dậy khỏi sofa. "Còn nữa... có thể nhờ người chuẩn bị bút lông, không cần nghiên mực, loại thùng gỗ nhỏ nhỏ đựng mực là được rồi".
Châu Sinh Thần cảm thấy rất thú vị, liền sai người đi chuẩn bị.
Hai người thay quần áo đi tới tàng thư lâu. Ở đây ngày thường không có người đến, giờ đây chỉ có họ, mọi thứ mà Thời Nghi muốn đã được chuẩn bị xong, đặt cạnh giá sách. Cô bước tới, đặt lên tay vịn của thang gác, nhìn vào khe hở giữa các giá sách và những bức tường treo đầy tranh chữ, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Châu Sinh Thần cũng không làm phiền cô, anh bước đến, tiện tay cầm lên một cuốn sách gần nhất trên giá, mở ra một trang.
Anh xem sách, tựa đang chìm vào không gian nơi đây.
Tầm mắt của Thời Nghi chuyển từ bức tường và những giá sách sang anh, áo sơ mi trắng, quần dài xanh da trời, đeo kính màu bạc, áo khoác ngoài được anh vắt lên cầu thang gỗ cạnh giá sách.
Đã sắp hoàng hôn, nến trong phòng được thắp sáng.
Những vệt nắng còn sót lại bên ngoài cửa sổ, ánh sáng của ngọn nến, cả anh, trong mắt của cô hệt như một bức tranh thủy mặc. Đường nét phong cảnh mờ nhạt, bóng người lại được đầu bút lông tô đậm dần lên... Thời Nghi bước đến, giơ tay ôm eo Châu Sinh Thần, áp mặt vào lưng anh.
Tay anh nắm lấy tay cô: "Đã nghĩ ra muốn viết thế nào chưa?"
"Vâng".
"Tàng thư lâu này đã có hơn trăm năm rồi". Anh cười. "Em là người đầu tiên muốn lưu lại nét chữ của mình trên tường đấy".
"Làm sao anh biết em muốn viết lên tường?"
Anh không đáp.
Được rồi, ý đồ của cô đã rất rõ ràng.
Nơi này quả thực một hạt bụi cũng không có, cô lại muốn vẽ lên tường. Thời Nghi lấy bút đã được chuẩn bị sẵn, đứng trên thang gỗ, từng câu từng chữ, chép lại bài Thượng Lâm Phú mà cô đã thuộc lòng. Chiếc thùng nhỏ đựng mực treo ở góc thang dao động nhẹ nhàng theo mỗi cử động của cô.
Cô viết rất tập trung, Châu Sinh Thần cũng yên lặng đứng xem cô viết.
Từng dòng từng dòng rất trôi chảy, chỉ dừng lại ở một câu.
"Quên mất rồi à?" Châu Sinh Thần dường như rất vui vẻ, dịu dàng hỏi cô.
Côm mỉm cười, quay đầu lại nhìn anh.
Anh cười: "Nửa sau câu đó là: Mắt liếc hồn xiêu, tâm thần mê mẩn".
Cô sững người lại một giây, thật quá trùng hợp, trong lòng ngơ ngẩn khó bình tâm lại mà viết tiếp. Cô bước xuống thang, bỏ bút lông lại trên giá.
"Sao lại không viết nữa?" Châu Sinh Thần dựa vào một bên cửa sổ, nhìn ra sắc đêm bên ngoài.
Bất giác trời đã tối hẳn, từ đây có thể nhìn thấy tòa dinh thự phía xa, đèn đóm sáng rực, bắt đầu nhộn nhịp chuẩn bị cho lễ đại thọ của bà ngoại. Nhà họ Châu Sinh rất xem trọng chuyện này nên đã chuẩn bị xong từ rất sớm, tối nay bắt đầu chơi bài thâu đêm và một vài trò chơi cũ.
Ba ngày ba đêm, ngày mai là tiệc chính mừng thọ.
Tàng thư lâu mặc dù nằm ở vị trí khá khuất nhưng vẫn có thể nghe thấy thấp thoáng âm thanh từ xa vọng lại.
Châu Sinh Thần đang nghĩ có nên cho người mang thức ăn tới hay không, Thời Nghi đã lẳng lặng thổi tắt tất cả nến, bước lại gần. Tay cô từ eo vuốt dần lên ngực rồi dừng lại ở cúc áo thứ hai của anh.
Lòng bàn tay rất ấm, người của cô cũng hơi nóng, đứng áp vào anh.
Môi cô khẽ chạm vào anh.
Cô muốn anh.
"Thời Nghi?"
"Vâng". Cô cắn khẽ vào xương quai xanh của anh, hệt như một con mèo nhỏ.
Châu Sinh Thần tiện tay đóng cửa sổ lại, ôm lấy cô, để cô dựa vào anh: "Ở đây hơi lạnh".
"Vâng". Cô rút vạt áo của Châu Sinh Thần, luồn vào trong áo anh.
Thật sự là lạnh, là tay cô lạnh, hay người anh nóng.
Sợ làm Thời Nghi lạnh, anh chỉ đặt tay lên áo ngoài, chạm vào ngực cô. Rồi nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn cô.
Xung quanh yên lặng, tối thẫm.
Cửa sổ đã đóng, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt và đường nét gương mặt của anh.
Cô khe khẽ thở, cảm thấy tay của anh qua lớp áo, lưu luyến mãi trên cơ thể mình.
Đầu tiên là cô chủ động, về sau anh hoàn toàn không chịu sự điều khiển của cô. Châu Sinh Thần vừa cởi quần áo của Thời Nghi, vừa tập trung nghe động tĩnh trong tàng thư lâu. Quần áo của cô cởi ra quá nửa, anh lại lấy áo của mình lót dưới người cô, hai người hòa làm một. Thời Nghi cắn môi, nhắm mắt, tựa lưng vào cửa sổ, ôm lấy anh.
Chóp mũi của anh cọ vào cằm cô, rồi đến xương quai xanh.
Cánh tay ôm lấy cô, khiến cho áo của cô không rơi xuống hết.
Cô và anh hôn nhau, rồi lại tách ra.
Những âm thanh ồn ào, đều ở bên kia lớp cửa kính cửa sổ.
"Đời người như mộng, vui được là bao?" Giọng của anh vang lên bên tai cô. "Duy chỉ Thời Nghi, là anh mong cầu...".
Cô bủn rủn, nép vào người anh, dịu dàng hôn anh.
Ngay ở đây, ngay lúc này đây, người mà cô hết lòng yêu chính là anh, người trước mắt cô đây.
...
Hai người chỉnh trang lại quần áo rồi xuống lầu. Châu Sinh Thần vắt chiếc áo nhàu nhĩ trên cánh tay, không có biểu lộ nào khác, dường như vừa rồi chỉ ở trên lầu đọc sách mà thôi... Nhưng nến tắt lâu như vậy, người dưới lầu chẳng lẽ lại không biết họ làm gì hay sao, nhưng cũng như anh, tất cả giữ một vẻ mặt hết sức bình thản.
Chỉ có Thời Nghi, ánh mắt vẫn còn ướt, sáng lấp lánh.
Châu Sinh Thần đưa cô đến sòng bạc tư nhân hoạt động không kể ngày đêm. Bước vào dãy hành lang gấp khúc đều là thờ từ rồng bay phượng múa, Thời Nghi nhận ra không ít những "thơ ca gió trăng" mà anh thích, không khỏi bật cười.
Tất nhiên Châu Sinh Thần nhận ra cô nhìn thấy cái gì, khẽ cong ngón tay gõ nhẹ vào trán cô.
Hai người tiến sâu vào trong. Cả không gian rộng lớn đều có rèm che chia thành từng khu, bốn phía đều có bàn đánh bạc. Có tiếng kêu thét, tiếng đặt tiền, còn cả vô số tiếng những con xúc xắc lăn lên xuống trong đĩa sứ Thanh Hoa.
Dưới những tấm mành che, thấp thoáng toàn là người.
Đến mừng thọ sớm đều là bạn bè bằng hữu họ hàng nội ngoại, mọi người đều biết chẳng bao lâu nữa Châu Sinh Thần sẽ tiếp quản nhà họ Châu Sinh, đến chào hỏi đều có phần kính trọng. Châu Sinh Thần đi ngang qua, Thời Nghi cũng đi cạnh anh, ngó nghiêng cảnh tượng chưa bao giờ nhìn thấy này.
Cũng chẳng trách Châu Văn Xuyên cứ nhắm tới vị trí này, vốn là cậu hai nhà họ Châu Sinh, điều anh ta thiếu không phải là tiền tài, mà là... một thân phận như thế này, được nể trọng như thế này.
Châu Sinh Thần lướt qua một vòng rồi cùng cô trở về phòng mình.
Thời Nghi thực sự đã thấm mệt, nằm bò trên giường cạnh cửa sổ, lười biếng nhìn anh thay đồ. Anh quay lưng về phía cô, có thể thấy lờ mờ trên lưng hai vết cào dài, là vết tích của cô, Thời Nghi thoáng đỏ mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt cô áp vào tấm thảm lông cáo, rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mơ màng thiêm thiếp.
Trên bụng bỗng ấm áp, anh quàng tay qua ôm lấy cô, cúi xuống nhìn: "Em buồn ngủ à?"
"Vâng".
Cô bỗng nhớ ra chữ trên tường vẫn chưa chép xong, vừa hay dừng ở đúng câu đó, không hiểu sao lòng lại thấy không yên. Châu Sinh Thần nhận ra, cô bèn đem chuyện đó nói với anh, anh cũng không bận lòng: "Đợi đến tối mai, anh sẽ đưa em đến đó".
"Được ạ...".
"Thời Nghi?" Anh như đang suy nghĩ điều gì đó. "Em có muốn có con không?"
"Muốn ạ". Có một đứa con của anh, chắc cô sẽ ôm nó cả ngày không nỡ đặt xuống.
Châu Sinh Thần trầm ngâm một lúc: "Em muốn có mấy đứa?"
"Dạ? Việc này...".
"Em muốn có con trai hay con gái?" Anh tiếp tục hỏi.
"Việc này có thể chọn lựa được sao...".
"Có chứ. Nếu có yêu cầu đặc biệt". Châu Sinh Thần cười. "Ví dụ như thích sinh đôi, sinh ba? Giới tính của con? Việc này đều có thể thực hiện được".
"Thật sao?"
Anh cười, không nói gì.
"Khoa học thật vĩ đại...". Cô bắt đầu không mở nổi mắt ra được nữa.
Anh giúp cô cởi quần dài và đắp chăn cho cô.
Thời Nghi lại duỗi người thiêm thiếp ngủ, cảm thấy tay của anh dưới tấm chăn, lần từ bụng cô xuống đùi, bắp chân, rồi đến gót chân, bàn chân. Cô thấy hơi buồn nhưng cũng không tránh ra, anh thả lỏng, nằm xuống cạnh cô.
Cánh tay đặt trên người cô, khẽ vuốt ve chầm chậm.
Cô đang buồn ngủ, lại bị anh trêu chọc có chút khó chịu, khẽ cựa mình: "Em buồn ngủ rồi...".
"Ngủ thôi".
"... Anh cứ thế, em không ngủ nổi".
Anh thấp giọng nói: "Đợi đến lúc em ngủ say, anh sẽ lại trêu em".
...
Cô bị anh quấy, lại cùng anh thêm một lần nữa.
Đến nửa đêm, trời bắt đầu mưa.
Mưa rất to, đập vào cửa sổ.
Chương trước | Chương sau