"Tại sao anh lại làm khoa học, thật sự vì không biết làm gì mới chọn đại hay sao?"
bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Lối viết của Liễu Công Quyền quá nghiêm túc, có hợp với thiệp mời đính hôn không?"
"Vậy đeo nhẫn xong... có cần hôn vợ chưa cưới không?"
"Chỉ cần anh để em ở bên anh, em sẽ tin anh vô điều kiện...".
"Em mệt rồi... Anh nắm tay em đi tiếp, được không?"
"Châu Sinh Thần... Anh và vợ ngủ cùng trên một chiếc giường, có làm khó anh không?"
"Em xin lỗi... em thật sự chưa bao giờ gặp một cuộc đấu súng cả...".
"Vì thế... em sẽ không hợp với anh, đúng không?"
"Ngoài việc sợ em xảy ra chuyện, còn một nguyên nhân khác, là vì... nhớ em?"
"Nếu em chết trước, sẽ quấy rầy anh một thời gian, kiếp sau... em sẽ đền bù lại cho anh".
"Nhất định anh nghĩ sai rồi, Châu Sinh Thần, anh hiểu sai ý em rồi.
"Em đang nghĩ rằng, đợi đến khi anh làm xong mọi việc, hằng ngày anh chỉ cần đi nghiên cứu ngôi sao Kim kia của anh, còn lại đều giao cho em. Em sẽ nấu cơm, pha trà, sắp xếp mọi việc ổn thỏa để anh không mệt mỏi, không khổ đau, không phải về ngôi nhà lạnh lẽo không ánh đèn, em sẽ là chỗ dựa cho anh...".
Có ánh nắng xuyên qua cửa sổ, tràn vào phòng.
Ánh nắng rơi lên người Thời Nghi.
Dường như không hề có chút đau đớn nào, cô chỉ đang nhắm mắt, hệt như dáng vẻ của cô nằm cạnh anh mỗi khi anh tỉnh dậy lúc tờ mờ sáng. Không màng đến những phiền muộn bên ngoài, đến cả lúc ngủ đều yên bình như vậy.
Cô cứ nằm yên lặng như vậy mãi.
"Thập Nhất, người lát nữa bước lên đài cao kia, chính là sư phụ sau này của em đó". Khi Tam ca bế lên, nàng bị bọc kín, chỉ có hai mắt nhìn được ra ngoài khe khẽ cựa mình, có chút xao động.
Đôi mắt sáng lấp lánh đó chỉ nhìn chăm chăm ra phía ngoài thành.
Từ đây chỉ có thể nhìn thấy chân trời đã hửng sáng, dần dần chiếm chỗ của màn đêm, hòa thành một màu xanh nhạt.
Trên đài cao không một bóng người, chỉ có những lá cờ lớn tung bay trong gió.
Nàng cảm thấy tay mình lạnh nhưng vẫn tiếp tục bám vào tường thành, nếu không Tam ca sẽ không bế nàng nữa... Nếu không phải tiếng tăm của vị sư phụ này quá lớn, chắc chắn nàng sẽ không cùng Tam ca chỉ mang theo bốn tùy tùng trốn ra ngoài, chỉ để nhìn thấy vị Tiểu Nam Thần Vương mà ba tháng nữa sẽ gặp mặt này.
Châu Sinh Thần.
Nghe thật nho nhã cao quý, thật giống một người đọc rất nhiều thi thư.
Người nên là một vị vương gia, ở trong thư phòng, mi thanh mục tú, dáng vẻ cao lớn.
Nhưng lại không phải...
Đại quân mười vạn người phía ngoài thành, một thân phong trần, lặng lẽ đứng đó, nhìn xa nơi đây hệt như một vùng đất tĩnh lặng. Từ xa có mấy con tuấn mã đi đến, nam nhân cưỡi ngựa đi đầu không nhìn rõ diện mạo, chỉ nhìn thấy một thân y phục trắng thực khiến cho người ta chói mắt.
"Đến rồi đến rồi, Thập Nhất". Tam ca kêu lên. "Tiểu nha đầu, đừng lộn xộn nữa".
Người trên lưng ngựa đến trước đài cao, đột ngột thắng cương. Đoạn xuống ngựa, bước từng bước lên đài không một bóng người.
Hừng đông xé rách màn đêm, ba quân đều xuất hiện chỉnh tề. Những cột khói báo nguy ở biên cảnh cuồn cuộn bay lên, cát vàng cuốn lên tới trời.
Ngài đứng trên đài cao, vung tay lên, bảy mươi vạn quân rào rào quỳ xuống trước mặt, đồng loạt hô to. Tiếng hô vang rền, như xé tan bụi cát, xuyên qua sương mù, vọng vào tai nàng... Có người lấy tay bịt tai nàng.
Đây chính là Châu Sinh Thần, là Tiểu Nam Thần Vương đứng trên vạn người, nắm trong tay hơn bảy mươi vạn đại quân.
Là "mắt liếc hồn xiêu"? Hay là "tâm thần mê mẩn"?
Một nữ nhân mới sáu, bảy tuổi như nàng hoàn toàn không hiểu những thứ này, chỉ bị những thứ nhìn thấy trước mắt làm cho kinh sợ. Hai tay bám chặt vào tường thành, tim đập như trống trận.
Trời sáng rất nhanh.
Tiểu công tử Thanh Hà Thôi Thị tất nhiên biết nơi đây không thể thường xuyên lui tới, thấy trời đã sáng rõ vội đập khẽ vào bàn tay nhỏ bé của Thập Nhất, leo xuống khỏi tường thành theo một hướng khác. Thập Nhất nhỏ người, bước chân cũng nhỏ, lại vì không muốn rời đi nên càng bước chậm hơn.
"Trời ơi, tiểu tổ tông của huynh". Tam ca than bế nàng lên: "Ta mới chỉ mười hai tuổi, muội cũng gần bảy tuổi rồi, sao còn muốn ta bế muội thế này chứ...".
Nàng ôm cổ, cọ nhẹ vào mặt Tam ca, cười khe khẽ.
Tam ca thương muội muội này nhất, nhìn thấy nàng như vậy lại mềm lòng, cũng không ca thán nữa, bế nàng bước tiếp. Thanh Hà Thôi Thị chỉ có Thập Nhất là nữ tử lại sớm được đính ước với Thái tử trở thành Thái tử phi, quả thực là hòn ngọc quý, so với Tam ca, vốn là con do thiếp thất sinh ra, đương nhiên được coi trọng hơn rất nhiều.
Nếu phụ thân phát hiện họ trốn mất, chắc chắn sẽ bị xử theo gia pháp.
Tam ca bước đi thật nhanh, Thập Nhất sợ ca ca mình bị lạnh, lấy tay ôm chặt lấy ca ca.
Hai người trong vòng vây của bốn hộ vệ, xuống khỏi tường thành không gặp trở ngại gì, nhưng chưa bước ra được hai bước đã bị chặn lại...
Thập Nhất sợ hãi chớp mắt nhìn Tam ca.
"Không phải sợ, có Tam ca ở đây". Tam ca vỗ vỗ vào lưng nàng.
Có mười mấy con ngựa đang đến gần, là chiến mã vừa từ sa trường trở về, có vẻ như đã rất mệt.
Thập Nhất bám chặt vào vạt áo của Tam ca, ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên ngựa. Hai người tháp tùng phía sau, tay cầm dây cương, lưng hướng về phía mặt trời, chăm chú nhìn hai đứa trẻ chỉ cao bằng một nửa họ.
Đôi mắt đen thẫm lướt qua bốn hộ vệ, lặng lẽ nhìn vào mắt nàng.
Thập Nhất cũng nhìn lại người đàn ông đó, bốn bề im lặng... im lặng tới nỗi dường như chỉ còn tiếng tim đập của nàng.
Rượu say lại ngả trên ghềnh đá, mặc sức ta hát tràn. Một bình rượu, một con ngựa, trên thế gian này được như vương có mấy người?
Nếu không phải có em, ngài chắc chắn sẽ là bậc quân vương đứng trên đài cao kia.
Đời người như mộng, vui được là bao.
Nếu biết trước nhân quả, ngài chắc chắn sẽ hối hận vì đã thu nhận em làm đệ tử...
Chương trước | Chương sau