Pair of Vintage Old School Fru
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 144 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 17 - Trăng sáng cố hương

↓↓

Sau khi tất cả những người không liên quan rời khỏi, Châu Sinh Thần không nói một lời, đặt khẩu súng của mình xuống, ném ra sau tấm rèm. Khẩu súng rơi đúng dưới chân Châu Văn Xuyên, anh ta rất dễ dàng dùng chân chặn lại, hất khẩu súng lên rơi đúng vào tay phải của mình.

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Châu Văn Xuyên không hề do dự, cầm lấy súng, lên đạn và chĩa thẳng vào Châu Sinh Thần.


"Mày còn muốn gì nữa?" Châu Sinh Thần lặng lẽ nhìn anh ta.


Châu Văn Xuyên cười: "Muốn anh phải chết".


"Sau đó, mày sẽ tiếp quản nhà họ Châu Sinh sao?"


Châu Sinh Thần vẫn chầm chậm nói, đoạn vẫy tay ra hiệu, tất cả mọi người đều không dám cử động.


Thậm chí để Châu Văn Xuyên không làm khó Thời Nghi, tất cả những yếu điểm trên cơ thể anh đều lộ ra hết, đối diện với mũi súng của Châu Văn Xuyên.


"Nhà họ Châu Sinh này, chỉ có anh và cô ta là người ngoài". Giọng của Châu Văn Xuyên vẫn rất gần, có chút mỉa mai khiến người ta rùng mình kinh sợ. "Tôi là anh ruột của Tiểu Nhân, là con trai duy nhất của mẹ. Anh chết thì tôi sống".


Lời nói điên cuồng mà rợn người.


Tất cả bí mật không còn che giấu được nữa.


Châu Sinh Thần là con ruột duy nhất của bố. Sau khi mẹ ruột anh qua đời, bà Châu đã nuôi dưỡng anh gần ba mươi năm, để báo đáp ân tình của bố Châu Sinh Thần. Khi biết thân thế của Châu Văn Xuyên và Châu Văn Hạnh anh đã giữ im lặng.


Thật đáng tiếc, lòng người khó đoán.


Thứ anh nhận được, vĩnh viễn là sự lạnh nhạt.


"Bỏ cô ấy ra".


"Châu Sinh Thần". Châu Văn Xuyên ngắt lời anh. "Không được tránh, nếu anh tránh, cô ta sẽ chết. Bước về phía tôi".


Châu Văn Xuyên biết, lúc này hắn có thể nổ súng.


Nhưng hắn ta không tin, hắn ta sợ mình sẽ bắn trượt, càng sợ Châu Sinh Thần trong giây phút sinh tử này sẽ né được viên đạn của hắn ta.


Hắn ta muốn Châu Sinh Thần tiến lại gần hơn nữa.


Tiến lại gần hơn có muốn né cũng không thể né được, thế mới không xảy ra sai sót.


"Mày chú ý con dao của mày đấy". Châu Sinh Thần nói. "Cô ấy chết, mày nhất định cũng sẽ phải chết, tao chết, mày may ra còn cơ hội sống". Anh không hề do dự, chầm chậm bước lại phía tấm rèm đang khẽ lay động.


"Bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được nổ súng". Anh nói với tất cả mọi người.


Tiến lại càng lúc càng gần.


Chỉ còn cách khoảng mười bước nữa thôi, khoảng cách này không thể tránh được nữa, một phát súng thôi có thể trúng vào chỗ hiểm.


Dưới lầu bỗng nổ ra tiếng reo hò, vở kịch trên lầu càng lúc càng gay cấn.


Không ai chú ý đến vở kịch thật sự trên tầng ba.


Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy lan can thấp phía trước và bóng của cậu hai.


Thời Nghi nghe thấy tiếng của Châu Sinh Thần, liều mạng cố gắng hét lên.


Nước mắt cứ lã chã rơi, yết hầu vốn bị lưỡi dao ép không thể nói được.


"Thời Nghi, đừng nói gì cả".


Châu Sinh Thần khẽ nói, cố gắng an ủi cô.


Mắt nhòe đi, nghe cũng không rõ nữa, cô gần như nghẹt thở. Những chuỗi hình ảnh cứ chạy qua trong tâm trí, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô không biết anh đã đến gần hay chưa, đã tránh được họng súng của Châu Văn Xuyên hay chưa... Thời Nghi hoàn toàn tuyệt vọng, nỗi buồn ấy cứ trào ra mãi trong lòng cô...


Tiếng bóp cò súng vang lên.


Cô vô cùng sợ hãi, nắm chặt tay Châu Văn Xuyên, xô cả người anh ta về phía lan can.


Cô muốn anh được sống.


Dù cho bản thân có phải chết.


Hai tiếng súng vang lên liên tiếp.


Quá bất ngờ, Châu Văn Xuyên bị mất đà, cùng Thời Nghi rơi từ trên lan can xuống.


Không ai biết lúc đó trên tầng ba thật sự đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng súng, nhìn thấy cậu hai và Thời Nghi rơi từ trên lầu cao xuống làm bộ bàn ghế vỡ tan. Trong nháy mắt, tất cả đều im lặng.


May mắn thay chú Lâm vẫn đang đứng dưới lầu, ngay lập tức chạy tới nhìn Thời Nghi và Châu Văn Xuyên.


"Chú Lâm". Châu Sinh Nhân từ phía đông nam của tầng một bước vội đến. Một cậu bé mười mấy tuổi, mà vẻ mặt còn bình tĩnh hơn mọi người rất nhiều. "Chú lên lầu đi, chuyện dưới này cứ để cho cháu".


Cậu cũng không nói trên lầu xảy ra chuyện gì.


Súng của anh cả là súng giảm thanh, cậu không biết có phải Châu Văn Xuyên đã bóp cò hay không.


Nhưng cậu nghe thấy hai tiếng súng rất rõ ràng, ngoại trừ khẩu súng của cậu ra... Cậu hướng ánh nhìn về phía Đỗ Phong, khẩu súng của anh ta vẫn đang cầm trong tay. Không ngờ trong thời điểm quan trọng ấy, lại có người khác ra tay.


Cả nhà họ Châu Sinh náo loạn. Cùng lúc đưa Châu Sinh Thần và Thời Nghi đi cấp cứu và chính thức xác nhận cái chết của Châu Văn Xuyên. Mọi biến cố đều xảy đến quá bất ngờ, cả tòa biệt thự sáng đèn thâu đêm, không phải là vì mừng thọ mà là vì một chuỗi những sự việc ngoài ý muốn.


Tất cả mọi người, bao gồm bà Châu, chú Châu Sinh Hành, thậm chí là cả Châu Sinh Nhân đều không được phép tới gần người đang cấp cứu.


Người chú mãi đến sau nửa đêm mới xuất hiện, vội vã cho người lo liệu hậu sự cho Châu Văn Xuyên, cho thân tín bên mình đưa bà Châu xuống biệt thự dưới núi.


Bà Châu giờ đây như người mất hồn, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.


Châu Văn Xuyên bị trúng hai phát đạn, bất luận là phát súng của Châu Sinh Nhân có bắn trúng vào chỗ hiểm hay không thì cũng không thay đổi được sự thật là cậu đã nổ súng.


Trong xe, Châu Sinh Nhân ngồi phía trước.


Châu Sinh Hành đóng kính cách âm, khẽ thở dài: "Uyển, tôi không biết nên khuyên em thế nào".


Bà Châu hai mắt còn đỏ hoe, ngước lên nhìn ông ta: "Con trai tôi, hai đứa con trai tôi... Nếu anh không khăng khăng giúp Văn Xuyên, nó sẽ không liều mạng như thế...".


"Mười năm nữa, Châu Sinh Thần sẽ trao lại quyền lực nhà họ Châu Sinh cho Tiểu Nhân, như thế sẽ là kết cục đẹp nhất".


"Văn Xuyên cũng là con anh...". Bà Châu nghẹn ngào không nói nên lời. "Nó cũng là con của anh mà...".


Châu Sinh Hành khẽ nhắm mắt, không dám nhìn bà Châu nữa: "Có lẽ tất cả mọi người đều biết thân thế của Văn Hạnh, Văn Xuyên rồi, tôi cũng không thể không thừa nhận được, em ở nhà họ Châu Sinh bao nhiêu năm như thế lẽ nào lại không hiểu? Anh cả cho dù không cam lòng đến thế nào cũng muốn lấy em về nhà cho đứa con đầu tiên của anh ấy, đứa con mà anh ấy yêu nhất, một người mẹ danh chính ngôn thuận, bởi thế chỉ có em là phù hợp".


Năm đó, Uyển Nương mang theo lời đồn "chưa có chồng mà đã có con" được gả vào nhà họ Châu Sinh, chỉ để cho cậu cả vừa bị sinh thiếu tháng, vừa bị mất mẹ, Châu Sinh Thần, có được một người mẹ danh chính ngôn thuận. Mà Châu Sinh Hành và Uyển Nương quen nhau từ thuở thiếu thời, nhưng rồi phải chia tay nhau vì nhà họ Châu Sinh. Sau này sớm chiều bên nhau, không kìm lòng được mà bà đã mang thai cặp song sinh kia...


Nhân quả tuần hoàn.


Không có những "nhân" ngày hôm đó, làm sao có "quả" của ngày hôm nay?


Nếu không phải vì muốn thanh lý sạch sẽ những chuyện đen tối trong nhà, Châu Sinh Hành đã không đích thân ra lệnh cho người truy sát mẹ của Tiểu Nhân trên du thuyền mười năm trước, mẹ của Tiểu Nhân sao phải uống thuốc độc tự sát?


Mười năm nữa đem cơ nghiệp nhà họ Châu Sinh giao cho Tiểu Nhân, âu cũng là để bù đắp.


Cuộc đời này ai mà không mắc sai lầm, nhưng có mấy người trả được hết những món nợ ân tình mà mình đã vay.


Đến đêm thì Châu Sinh Thần tỉnh lại.


Anh không bị trúng đạn vào chỗ hiểm, chỉ là cánh tay, nói cách khác vốn đã vào chỗ hiểm nhưng viên đạn bị Thời Nghi ngăn cản nên trượt đi. Bên cạnh đang có người kiểm tra cho anh.


Châu Sinh Thần muốn ngồi dậy, tất cả các bác sĩ đều rất hoảng hốt nhưng lại không dám cản anh.


Chú Lâm bước vào, Châu Sinh Thần dùng cánh tay còn lành lặn chống người dậy: "Thời Nghi đang ở đâu?"


Chú Lâm chỉ trầm ngâm không nói gì.


"Thời Nghi đang ở đâu?" Anh chụp lấy cánh tay chú Lâm.


Trong một thoáng vết thương nứt toác ra, máu thấm từ trong lớp vải băng tràn ra ngoài.


"Cô Thời Nghi... giờ vẫn chưa tỉnh lại".


Tay vẫn nắm chặt chú Lâm, anh nhắm mắt, rồi tung chăn đắp trên người ra, xuống giường. Có vị bác sĩ muốn ngăn anh liền bị chú Lâm đưa tay cản lại. Chú Lâm đẩy cửa, dìu Châu Sinh Thần đi về phía phòng của Thời Nghi, vì đề phòng lại có chuyện xảy ra nên tất cả nhân viên y tá đều được cử tới đây, phòng của cô giờ đã trở thành phòng bệnh.


Anh bước tới cửa, bỗng dừng bước.


Cơn đau ở cánh tay chẳng thể sánh với những sợ hãi đau khổ trong anh lúc này.


Hết lần này đến lần khác.


Anh không bảo vệ được cô.


Anh chống tay lên cửa, dần dần co chặt thành nắm đấm, nước mắt tràn mi.


Chú Lâm và người ở hành lang đều không dám lên tiếng, chỉ nhìn anh gục đầu vào cánh tay. Rất lâu sau vẫn cứ đứng như vậy, dựa vào cửa mà không dám vào.


Bỗng nhiên, trong phòng có tiếng nói:


"Ngón tay cô ấy có phải đang cử động không...".


Châu Sinh Thần vội vã đẩy cửa vào, tất cả các bác sĩ trong phòng đều dừng lại quay đầu nhìn về phía anh.


Còn anh, chỉ nhìn người đang nằm trên giường.


Máy điện tâm đồ vẫn đang chạy... rất ổn định, chầm chậm làm tan đi những lo lắng cuồn cuộn chảy trong huyết quản của anh.


Châu Sinh Thần nhớ kỹ từng lời cô nói, mỗi một câu như khắc vào trong tim anh. Giờ đây người ấy đang ngủ, và dường như chỉ một lát nữa thôi cô ấy sẽ tỉnh dậy và nói chuyện với anh.


Cô đối với anh, vĩnh viễn cẩn thận, chỉ sợ có thể mất đi bất cứ lúc nào...


...


"Đợi tôi với, tôi muốn nói chuyện với anh...".


"Em thật sự rất hiếu kỳ, phòng nghiên cứu trông như thế nào, nếu tiện có thể đưa em đi tham quan được không...".


"Anh có tin vào kiếp trước không? Em có lẽ có thể nhìn thấy kiếp trước của anh...".


"Dáng vẻ ngày hôm nay của anh, cảm thấy thật xứng với tên anh. Châu Sinh Thần, có thể khiến cho người ta cảm thấy, chính là cái dáng vẻ này".


"Có cảm tình... là có thể đính hôn sao?"


"Mẹ anh... thích con gái ăn mặc thế nào?"


"Lên nhà em ngồi một chút nhé? Em muốn... làm cho anh một ít thuốc giải cảm".

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Truyện Khuynh Nhiên Tự Hỉ của tác giả Giả Oán Chúc kể về một mối tình cạnh tranh

22-07-2016 62 chương
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Biển gọi tên anh

Biển gọi tên anh

Cậu mong rằng một ngày nào đó, biển sẽ gọi tên cậu, và rồi trái tim cậu lại

23-06-2016
Cậu bạn đặc biệt

Cậu bạn đặc biệt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Bí mật được giữ kín

Bí mật được giữ kín

- Đáng lẽ ra anh phải nói với con là không mang đủ tiền cho con uống nước ngọt chứ.

24-06-2016
Để anh yêu em lần nữa

Để anh yêu em lần nữa

Anh có thể làm gì? Giải thích với cô rằng tất cả những thứ kia chỉ là hiểu nhầm,

23-06-2016
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương