XtGem Forum catalog
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 40 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 17 - Trăng sáng cố hương

↓↓

Thời Nghi bị thức giấc, phát hiện ra trên người họ chỉ có một tấm chăn mỏng nên hơi lạnh. Cô đưa tay sờ lên lưng anh, áo đắp lên, nhưng vẫn để lộ một khoảng lưng trần. Có lẽ do trước khi ngủ anh sợ cô bị lạnh nên đã nhường gần như tất cả chăn đắp cho cô, để mình thiếu chăn, lại lười không lên giường, vì thế kéo áo đắp.

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhiều lúc, anh thật sự là một người không quá cẩn thận, ngược lại hơi có chút tùy tiện.


Người lạnh thế này cơ mà, lẽ nào lại không cảm thấy rét?


Thời Nghi nhẹ nhàng ủ ấm cho anh, khẽ gọi tên anh.


Anh mơ màng trả lời, rồi dường như đã tỉnh táo hơn một chút, mới hỏi lại cô: "Em bị lạnh nên tỉnh à?"


"Vâng".


"Lúc nãy thấy em ngủ nên cũng không gọi em dậy". Châu Sinh Thần nhìn thấy mình đang ở dưới giường, bế cô lên, kéo áo cho cô, rồi lại ôm vào lòng, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.


Bàn tay ấm nóng của Thời Nghi quàng qua tấm lưng lạnh ngắt của anh, khe khẽ vuốt nhẹ.


Rồi cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.


Tiệc mừng thọ được tổ chức vào tối hôm đó, bà ngoại đã đến biệt thự.


Bà ngoại rất thích nghe kịch, lầu nghe kịch trong biệt thự rất lâu chưa dùng đến đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.


Đèn sáng rực rỡ khắp nơi.


Lúc họ đến, lầu nghe kịch cũng đã ngồi kín chỗ. Đại sảnh lầu một cứ ba người một bàn, phân thành ba mươi tư bàn, ngẩng đầu lên nhìn có thể nhìn thấy cả rèm của lầu hai và lầu ba, mờ mờ ảo ảo.


Cảnh tượng thế này rất giống với Trung Quốc thời xưa.


Những người đang ngồi bất kể già trẻ, nam giới đều ăn vận kiểu Trung Quốc, nữ giới ăn mặc sườn xám. Lầu một phần lớn vai vế đều nhỏ hơn Châu Sinh Thần, tất cả đứng dậy chào, Châu Sinh Thần chỉ khẽ gật đầu cười nhưng không dừng bước.


Thời Nghi rất bất ngờ khi nhìn thấy Đỗ Phong và người nữa đang ngồi ở một góc của đại sảnh.


Châu Sinh Thần nhận ra vẻ mặt ngạc nhiên của cô, cũng nhìn về hướng đó: "Họ phải luôn giám sát Châu Văn Xuyên, một bước cũng không rời".


Thời Nghi có chút phân vân, hỏi anh: "Thân phận thật sự của Đỗ Phong, anh đã biết từ trước rồi phải không?"


Anh gật đầu: "Từ khi anh ta xuất hiện bên cạnh bạn em, anh đã biết rồi".


"Châu Văn Xuyên...". Cô muốn hỏi rằng anh ta muốn làm gì.


Anh hiểu ra vấn đề, giải thích đơn giản với cô: "Trước khi tuyên án chính thức, anh sẽ sắp xếp cho nó một lối thoát an toàn, nhưng không thể rời khỏi đây, bằng không thì không ai cứu được nó nữa. Như thế này, đối với nó, với tất cả mọi người đều là kết cục tốt nhất rồi".


Hai người bước lên cầu thang lầu hai.


Lầu hai được sắp xếp cho các bậc cao niên, anh và cô dừng bước, khẽ chào hỏi mọi người. Những vị này lúc cô đến dinh thự lần đầu tiên đã từng gặp, nhưng địa vị lúc đó và bây giờ hoàn toàn không giống nhau nữa.


Phía dưới giờ đây thật sự rất náo nhiệt, khác hẳn với sự yên tĩnh trên lầu ba.


Trong không gian rộng lớn, ngoài cô gái dâng trà tiếp nước chỉ có lác đác vài ba người, đều là những người trạc tuổi Châu Sinh Thần.


Thậm chí một việc lớn như thế này chú của Châu Sinh Thần cũng không xuất hiện.


Nhà họ Châu Sinh, lúc chuyển giao lại toàn bộ gia nghiệp đều hết sức kín tiếng, người tiền nhiệm cũng rút lui nhanh đến không ngờ.


Thời Nghi không biết Châu Sinh Thần làm thế nào tiếp nhận nhà họ Châu Sinh từ tay người chú đã nắm quyền lực nhiều năm trong toàn bộ mối quan hệ rắc rối này... Nhưng cô nghĩ, anh sinh ra đã được mang họ Châu Sinh, đến năm ba mươi tuổi chưa gặp phải bất kì "sự cố bất ngờ" nào, cũng đủ để nói rằng anh chính là một người thừa kế phù hợp.


Bà ngoại đã ngồi vào chỗ của mình sau tấm rèm che, đợi xem kịch.


Ngồi cạnh bà là mẹ Châu Sinh Thần và Đồng Giai Nhân, hai người đang cười khẽ và nói chuyện rất sôi nổi với bà. Trong không khí vui vẻ như thế này, hoàn toàn không thể nhận ra rằng Đồng Giai Nhân và Châu Văn Xuyên đã không còn quan hệ gì nữa.


Nhìn cảnh này, dường như Đồng Giai Nhân vẫn tỏ ra là một người cháu dâu hiền lành hiểu chuyện và rất được bà yêu quý.


Lúc họ đến, những cô gái tới châm trà đều cất tiếng chào cậu cả.


Bà ngoại nghe thấy bèn quay đầu lại, từ sau tấm màn đưa tay ra vẫy Thời Nghi: "Thời Nghi à, lại đây".


Châu Sinh Thần khẽ cười, ra hiệu cho cô bước tới.


Thời Nghi vén tấm màn, tới ngồi trước mặt bà.


"Chị tới đây ngồi đi". Đồng Giai Nhân xoa cái bụng đang nhô lên của mình, khẽ nói. "Ở đây không khí không tốt lắm, em muốn ra ngoài một chút". Cô vừa nói, vừa cười đứng dậy.


Mặc dù cô không nói gì, nhưng tất cả mọi người đều hiểu sau ngày hôm nay, Đồng Giai Nhân và nhà họ Châu Sinh sẽ không còn quan hệ gì nữa.


Thời Nghi ngồi sau tấm rèm che, chỉ kịp nhìn thấy một cô gái đỡ Đồng Giai Nhân, bước ngang qua Châu Văn Xuyên, ánh mắt họ thậm chí còn không giao nhau...


Những người sau tấm rèm, từng cử chỉ hành động, điệu bộ từng nét cười đều như đang đóng một vở kịch hoàn hảo. Rất hòa hợp, hệt như chưa bao giờ lục đục tranh giành một mất một còn, tựa như Văn Hạnh chỉ đi xa chữa bệnh, không kịp về mừng thọ; tựa như Đồng Giai Nhân và Châu Văn Xuyên vẫn là một cặp vợ chồng hòa thuận...


Điều đặc biệt duy nhất là, bên cạnh Châu Văn Xuyên còn có hai người nữa, nhìn có vẻ như là hai người tùy tùng của cậu hai, rõ ràng là hạn chế sự tự do của anh ta. Để bà ngoại không biết chuyện, Châu Văn Xuyên buộc phải xuất hiện, có lẽ đây cũng là lần cuối anh ta xuất hiện vì được yêu cầu.


Thời Nghi bần thần một lúc, lát sau nhận ra Tiểu Nhân đã yên vị trước mặt Châu Sinh Thần.


Cậu chậm rãi cầm một quân cờ trắng lên, kẹp giữa hai ngón tay, Tiểu Nhân khẽ gọi một tiếng anh cả, anh cười.


"Ngồi xuống đây, Thời Nghi".


Bà ngoại nắm khẽ lấy tay cô, khiến cho cô tập trung trở lại.


Cô lắc đầu: "Không cần đâu ạ, thế này được rồi". Cô quỳ một chân xuống để nói chuyện thoải mái với bà ngoại, bà cười khẽ nói: "Cháu và Văn Hạnh rất giống nhau, lúc nói chuyện với bà đều thích ngồi trước mặt bà". Bà nói, còn vỗ vỗ nhẹ vào xương bánh chè. "Lúc nó còn nhỏ, còn thích nằm đây...".


Thời Nghi cũng cười khẽ, "vâng" một tiếng.


Dưới lầu cũng dần dần yên tĩnh, vở kịch đã mở màn.


Thời Nghi nghe không hiểu lắm, cảm thấy rất mới mẻ, vở kịch này tiết tấu giai điệu đều rất hay. Bà ngoại rất thích thú, nghe đến mê mẩn, liên tục khen ngợi.


Cô cũng hưởng ứng, thỉnh thoảng lại nhìn Châu Sinh Thần phía sau tấm rèm.


Anh khẽ cười, nhìn Tiểu Nhân.


Cảm giác này rất quen thuộc.


Cũng giống như cái nhìn trìu mến mà anh dành cho Văn Hạnh.


Vở kịch đã kết thúc, bà ngoại tán dương không ngớt.


Cô khẽ thở dài, cảm thấy chân đã bắt đầu tê.


"Nhìn cháu kìa, toàn nhìn ra ngoài thôi". Bà ngoại cười, nói. "Ở cạnh bà già này xem trọn cả vở kịch, thật sự là đã làm khó cháu rồi, ra ngoài đi dạo thôi". Bà ngoại vỗ nhẹ vào tay cô, nhìn xuống chuỗi vòng mười tám hạt trên cổ tay cô, sau khi sững lại một lúc, lại khẽ thở dài: "Dòng chính nhà họ Châu Sinh, cháu mới xứng với vị trí của cháu dâu trưởng, tốt quá rồi... tốt quá rồi...".


Dường như bà ngoại đang chìm đắm vào thế giới của riêng mình.


Câu nói vừa rồi, cô nghe không hiểu lắm.


Đang muốn suy nghĩ thêm thì mẹ Châu Sinh Thần đã chạm vào tay cô: "Thời Nghi, bà ngoại muốn đi nghỉ rồi".


Giọng bà rất bình thản, thậm chí có chút lạnh lùng.


Cô gật đầu: "Dạ".


Cô đứng dậy, vì chân hơi tê nên đứng sau tấm màn nghỉ vài giây.


"Mẹ...". Châu Văn Xuyên bước ra ngoài tấm rèm, khẽ nói, "con muốn nói với bà ngoại mấy câu".


Dường như mẹ anh cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ "ừ" một tiếng.


Không gian ở đây hoàn toàn không lớn, dùng để xem kịch nên chỉ có thể đặt được bốn chiếc ghế gỗ. Châu Văn Xuyên vén màn bước vào, hai người đi cùng vẫn ở lại, đứng đợi phía bên ngoài tấm rèm, thật sự là một tấc cũng không rời...


Thời Nghi muốn tránh Châu Văn Xuyên nên đứng dậy vén màn lên.


Trong khoảnh khắc đó, cổ tay bỗng bị nắm chặt.


Châu Sinh Thần lập tức đứng dậy nhưng rồi khựng lại.


Anh nhìn thấy một con dao sáng loáng phía sau lưng Thời Nghi.


Châu Văn Xuyên đã bị tước súng từ lâu, làm sao có con dao này trong tay? Anh thực sự không còn thời gian để suy nghĩ.


Châu Văn Xuyên cười khẽ, nói vào tai cô: "Chị dâu".


Thời Nghi cứng người.


Hai người đứng quá gần.


Cô có thể nghe thấy tim mình đập thình thịch, cũng như tiếng thở gấp gáp của Châu Văn Xuyên...


Mẹ của họ đứng quay lưng lại, nhanh chóng nhận ra sự lạ, quay đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy: "Tiểu Xuyên...".


Châu Văn Xuyên cầm dao tiến lên một bước, dùng khẩu hình nói với mẹ: "Con bây giờ sẽ là đứa con trai duy nhất của mẹ".


Châu Văn Xuyên khẽ cười, mẹ Châu Sinh Thần khẽ nhíu mày: "Con không thể...".


"Con có thể".


"Tiểu Nhân, bà ngoại mệt rồi". Châu Sinh Thần mở lời, nói với Tiểu Nhân đang nhìn chằm chặp Châu Văn Xuyên với ánh mắt lạnh lùng. "Em đưa bà ngoại xuống lầu đi".


Anh hiểu, Châu Văn Xuyên hành động như thế này thật sự đã đến bước đường cùng.


Châu Sinh Thần vỗ nhẹ vào vai Tiểu Nhân.


Cuối cùng Tiểu Nhân cũng chịu rời đi, lặng lẽ bước tới sau tấm rèm, nói: "Bà ngoại, chúng ta đi nghỉ thôi được không?"


"Ừ, Tiểu Nhân à". Bà ngoại cười nói. "Được thôi được thôi... Đi nghỉ nào...".


Dường như bà thật sự đã mệt, chầm chậm đứng lên, được mẹ Châu Sinh Thần và Tiểu Nhân dìu bước chầm chậm về phía cầu thang. Ở đó đã có người đợi sẵn, cẩn thận đỡ bà xuống lầu.


Ở trong này chỉ còn sự yên tĩnh đến rợn người.


Chỉ còn tiếng người đang nói chuyện phiếm lẫn trong tiếng đàn sáo ở tầng dưới.


Từng cử chỉ hành động của bà ngoại đều giống như một cảnh phim quay chậm.


Đến khi thật sự đã rời khỏi bà vẫn không nhận ra người phía sau lưng mình đã cầm súng, lên đạn, ngắm thẳng vào Châu Văn Xuyên.


Nhưng Châu Văn Xuyên không hề mảy may lưu tâm.


Con dao từ giữa lưng Thời Nghi chuyển lên kề sát vào gáy cô: "Cảm phiền anh cả, đưa súng của anh cho tôi".


Châu Văn Xuyên cười nhìn Châu Sinh Thần.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Vì nó là bạn cháu

Vì nó là bạn cháu

Audio - "Tôi nghe câu chuyện này ở Việt Nam và người ta bảo đó là sự thật. Tôi không

01-07-2016
Chiếc cầu

Chiếc cầu

(khotruyenhay.gq) Không biết ông nói gì mà kể từ giờ phút đó bố mẹ không trò chuyện,

28-06-2016
Số phận

Số phận

(khotruyenhay.gq) Tôi nấu xong và đã thu xếp mang ra bàn ngồi chờ anh về... Nhưng sao anh đi

01-07-2016
Hoàng "tư bản"

Hoàng "tư bản"

(khotruyenhay.gq) "- Đánh cho chết cái con đĩ chó giựt chồng người ta đi. Mới nứt mắt

24-06-2016
Bản chất

Bản chất

Nhìn thấy một bác Hổ đang ngủ say, bên cạnh bác là một ả Rắn, Thỏ ta mới nghĩ

24-06-2016