Snack's 1967
Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 102 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 15 - Chỉ còn lại nửa lớp cầu vồng

↓↓
Châu Sinh, tên chỉ có một chữ Thần.


Châu Sinh, Thần.


Châu Sinh, Thần.


Cách năm sống thác đôi nơi, thấy đâu hồn phách vãng lai giấc nồng[1].

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


[1] Nguyên văn: Du du sinh tử biệt kinh niên. Hồn phách bất tằng lai nhập mộng (悠悠生死別經年, 魂魄不曾來入夢.) trích trong Trường hận ca của Bạch Cư Dị, bản dịch của Tản Đà. (HĐ)


Bên ngoài thuyền, mưa vẫn rả rích trời không có gió.


Trong thuyền, bóng trên mành trúc đổ dài bất tận, khe khẽ lay động, đôi tình nhân ở phía bên kia cũng sợ làm phiền họ nên không lớn tiếng nói chuyện. Vì thế chỉ có cô nghe thấy anh, và anh cũng chỉ nghe thấy cô.


Thời Nghi khẽ gọi anh: "Tục danh của công tử... tiểu nữ đã từng nghe".


Mắt anh trong suốt, nhìn cô: "Nghe thấy ở đâu vậy?"


Cô dường như rất nghiêm túc: "Công tử tiếng tăm vang dội, là nghe từ mọi người thôi".


"Tôi?" Anh cười. "Họ nói những gì vậy?"


Thời Nghi nhìn vào mắt anh. "Rượu say lại ngả trên ghềnh đá, mặc sức ta hát tràn. Một bình rượu, một con ngựa, trên thế gian này được như vương có mấy người?"


Châu Sinh Thần im lặng một lát, ngẫm nghĩ từng lời cô nói.


Anh nghĩ mình đã đoán ra người cô muốn nói đến: "Em rất thích vị Tiểu Nam Thần Vương đó?"


"Anh biết sao?"


"Anh biết". Anh nói với cô. "Ông cũng nằm trong gia phả dòng họ Châu Sinh, tên của anh là lấy theo tên của ông".


"Đúng vậy...". Cô bừng tỉnh. "Tiểu Nhân đã từng nói với em. Người đó trong gia phả gia tộc anh, những ghi chép lại nhiều hơn dân gian được bao nhiêu?"


"Chỉ vài câu".


"Vậy còn vị Thái tử phi kia thì sao?"


"Con gái Thôi Thị?"


Tên húy của con gái vốn rất khó để ghi chép lại. Còn như trường hợp "con gái của Thôi Thị" bởi vì thân phận tôn quý, cho nên mới có hậu đãi.


"Ồ, vậy cô ấy có được ghi lại không?" Cô gặng hỏi


Châu Sinh Thần nghĩ ngợi một lúc, rồi lắc đầu nói: "Không có".


Âm dương cách biệt lâu rồi. Ngoài cô, thật sự sẽ không còn người nào nhớ lại nữa.


Thời Nghi bỗng ngẩn ngơ.


Chiếc thuyền khẽ lắc lư, chủ thuyền nói rằng có lẽ sẽ mưa suốt đêm, vẫn nên cố gắng cập bờ để khách kịp quay về. Thuyền rời khỏi tán cây cổ thụ, men theo đường cũ quay lại bờ. Đi ra khỏi chỗ trú mưa, có không ít nước mưa bắn vào thuyền do không còn vật cản nữa, Châu Sinh Thần thuận tay cởi áo ngoài ra choàng lên chân cô.


Quần của anh chẳng mấy chốc đều ướt cả.


Trước tối nay thời tiết vẫn còn đang nóng ẩm như mùa hạ, vì trận mưa đã thật sự chuyển sang thu.


Thời Nghi chỉ bị ướt ống quần và giày đã cảm thấy lạnh không chịu được.


Anh vào trong xe lấy ô ra che cho cô, đi qua đi lại một lúc, đến áo sơ mi cũng ướt. Sau khi hai người vào xe, anh lấy từ trong cốp ra hai chiếc quần thể thao và áo sơ mi, đưa một cái quần cho cô: "Hơi rộng một chút, thay vào trước đi". Cũng may lúc đó cũng đã muộn, bãi đỗ xe không còn ai nữa.


"Vâng". Cô nhận lấy, chầm chậm cởi quần dài và giày ra.


Lại mặc đồ của anh vào, không chỉ hơi rộng mà còn rất dài nữa...


Cô nhìn xuống chân, giẫm lên ống quần, hoàn toàn không cần phải đi giày nữa.


Cô thở dài một hơi: "Hôm nay em mới phát hiện ra, chân anh dài hơn chân em bao nhiêu".


Châu Sinh Thần cảm thấy rất thú vị, nhìn cô chăm chú.


Anh cầm một chiếc áo sơ mi sạch, đắp lên chân cô, tay chạm vào chân cô thấy rất lạnh liền hỏi: "Em lạnh lắm phải không?"


"Có một chút thôi ạ". Thời Nghi nói giọng mũi nghèn nghẹt.


Anh nắm lấy hai chân cô đặt vào lòng mình, khẽ xoa nhẹ chân cô.


Thời Nghi có chút bất ngờ nhưng vẫn để anh làm.


Từ trước đến giờ Châu Sinh Thần không giỏi nói những lời thể hiện tình cảm, nhưng những lúc hai người ở chung, anh lại tình cờ làm một số việc khiến cô cảm nhận được tình cảm của anh rất rõ ràng. Không mạnh mẽ sục sôi nhưng tình cảm của anh lại như những giọt mưa chậm rãi thấm dần vào đất.


Nhờ có điều hòa trong xe và cả động tác của anh, chân cô dần dần ấm lại.


Thời Nghi cựa quậy chân mình. Anh ngước lên nhìn cô: "Em ấm hơn rồi à?"


"Vâng". Cô giục anh: "Anh mau thay đồ đi".


Cô rút chân lại, cầm quần áo từ ghế sau đưa cho anh.


Châu Sinh Thần thay sơ mi và quần dài, đợi anh mặc xong, cô cầm lấy quần áo ướt đặt lại ghế sau, bỗng thấy anh dựa sát vào mình. Hơi thở ấm nóng, ý thức mơ hồ, cô cũng nghiêng đầu, chạm vào môi anh.


Hai người hôn nhau trong yên lặng.


Cơ thể từ lạnh cóng lại chuyển dần sang nóng nực, những ngón tay của cô xuyên qua lớp áo sơ mi, chạm vào ngực anh.


Rồi đột ngột nhận ra đây là bãi đỗ xe.


Cô đẩy anh ra, khẽ nói: "Về nhà đã".


Châu Sinh Thần hôn lên mặt cô, chỉ nói được, đến lúc này mới cài lại hết cúc áo.


Xe rời khỏi bãi đỗ, anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Đợi đến khi ấn định ngày kết hôn, sẽ sắp xếp để mẹ anh và bố mẹ em dùng bữa nhé?" Thời Nghi sững lại trong chốc lát, nhìn anh đầy bất ngờ, niềm vui ánh lên trong mắt cô: "Thật không ạ?"


Anh cười: "Thật mà".


Hôn lễ của hai người vẫn chưa thực sự ấn định, đây là suy nghĩ của Thời Nghi.


Cô muốn sau khi Văn Hạnh phẫu thuật mới tổ chức hôn lễ. Dù sao từ trước đến giờ, tâm trí của Châu Sinh Thần phần lớn đều hướng về Văn Hạnh và cô cũng không khác gì anh. Nhưng, cô lại khẳng định với bố mẹ rằng đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, cô tin Châu Sinh Thần, đã đặt bà Vương làm lễ phục cũng đồng nghĩa với việc việc trong gia tộc của anh, anh đã nắm chắc trong tay.


Hôm ấy Thời Nghi ở trong phòng thu âm làm việc, mà vừa may phòng thu âm lại nằm cùng tòa nhà với đài truyền hình.


Cô hẹn Hồng Hiểu Dự ăn trưa, chuẩn bị nói chuyện một lúc sẽ chính thức bắt đầu làm việc lại. Hai người cũng không quá kén chọn nên đến một cửa hàng ăn gần đó dùng bữa.


Thức ăn vừa dọn lên chưa được một lúc, Hồng Hiểu Dự đã nhắc đến bạn trai của cô: "Thời Nghi, tớ nói cho cậu biết, tớ cảm thấy mình rất thiết tha với mối tình này, tớ muốn kết hôn".


Cô cười: "Để tớ ăn đã chứ".


"Không được không được, tớ phải nói với cậu chuyện này...".


"Được, cậu nói đi, tớ nghe".


"Ừ... cũng không có gì đặc biệt cả. Tớ chỉ cảm thấy, anh ấy nhân cách rất tốt, tốt từ trong tốt ra, điều này có thể cảm thấy được". Hồng Hiểu Dự nghĩ một lúc, nói. "Không giống với anh chàng làm khoa học kia của cậu. Anh chàng của cậu tớ cảm thấy có phần không nhiệt tình trong mối quan hệ với mọi người, khiến người ta có cảm giác rất xa cách".


"Thật không?" Thời Nghi lại cảm thấy rất bình thường.


"Không nhiệt tình với người khác, dường như có một chút kỳ lạ. Tóm lại là trong hầu hết mọi chuyện, anh ấy đều không để tâm. Các cậu bên nhau... hòa hợp chứ?"


Thời Nghi bị câu hỏi này làm cho thật sự rất... Cô nhìn lại bạn, không lên tiếng.


"Rất tốt? Rất không tốt?"


"Được rồi, được rồi". Cô đưa cho Hồng Hiểu Dự một cốc trà. "Chuyển chủ đề đi".


Bình thường lúc Thời Nghi làm việc, đều từ mười hai giờ trưa đến mười một, mười hai giờ đêm.


Vì vừa khỏi bệnh, nửa tháng trước đó cô đều chỉ thu âm đến bảy giờ rồi dừng. Hôm nay nhân viên thu âm có việc đến hơn tám giờ mới xong.


Cô gọi điện cho Châu Sinh Thần: "Em xong việc rồi".


"Ừ, sau khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ đến".


"Không phải vội đâu ạ". Cô ngồi trên sofa, rút từ trong kệ sách bên cạnh ra một quyển tạp chí trong ngành. "Em ở đây có chỗ để nghỉ ngơi, anh xong việc rồi qua cũng được".


"Được".


Châu Sinh Thần cúp máy, nhìn Đồng Giai Nhân đang ngồi cạnh mình.


Anh vừa vào bãi đỗ xe đã ngay lập tức nhìn thấy cô đứng cạnh xe của mình, cái thai trong bụng được bốn năm tháng, lại không có ai bên cạnh. Anh không biết cô đến đây vì mục đích gì, chỉ mời cô lên xe rồi nói chuyện tiếp.


Họ ngồi trong xe nói chuyện, chú Lâm giữ ý bước xuống xe.


"Là Thời Nghi à?"


Châu Sinh Thần cười, không nói gì.


Đồng Giai Nhân cũng im lặng, chỉ kéo găng tay ra rồi nhìn anh.


Châu Sinh Thần ngồi bên cạnh, anh mặc chiếc quần dài màu trắng ưa thích, áo sơ mi vải dệt màu xanh, khoác áo vest bên ngoài là có thể tiếp khách, đổi thành chiếc áo blouse màu trắng là có thể bước vào phòng thí nghiệm. Đây mới là người đàn ông trong mộng của cô, cùng với những người thuộc đủ mọi màu da, mọi sắc tộc giao lưu không biên giới, làm những việc có ích cho nhân loại.


Đồng Giai Nhân nhớ đến lần đầu tiên cô gặp anh ở ngoài phòng thí nghiệm, hoàn toàn không giống với Châu Sinh Thần mọi ngày.


Anh đang tranh luận với một người da đen về điều gì đó, rất chăm chú và sôi nổi, nhưng cô nghe không hiểu.


Mười bốn tuổi anh đã vào đại học, từ đó cô và anh dường như đã bị ngăn cách thành hai nửa thế giới. Cô liều mạng đuổi theo cũng chỉ có tư cách được mời tham dự cùng anh trong một vài hội nghị có quy mô lớn và chỉ dừng lại như vậy.


Thế giới tinh thần của anh, là mục tiêu cả đời của cô.


Trong một chốc Đồng Giai Nhân nghĩ tới những gì đã qua, thậm chí cô bắt đầu hoài nghi bản thân tại sao lại đến gặp anh. Là vì có thể yên lặng ở cạnh anh vài phút, hay vì...


"Anh sẽ không để chuyện này xấu đi".


Cuối cùng, lại là Châu Sinh Thần mở lời trước. Trước khi cô kịp nói gì, đã cho cô đáp án mà cô cần.


Cô nói khẽ: "Chúng ta trước sau gì cũng là người một nhà".


Sự khoan dung của anh, khiến cô không biết nói gì hơn.


Kể từ khi chú quay lại, những động thái của Châu Văn Xuyên khiến cô rất coi thường.


Cô chưa bao giờ thấy nhà họ Châu Sinh lại bị xáo trộn đến như vậy, người lớn tuổi thì nhắm mắt làm ngơ, người trẻ thì rục rịch bận bịu với việc chia bè kết phái, dựa vào cậu cả đang danh chính ngôn thuận này, hay dựa vào Châu Văn Xuyên và chú, người đang có một vị trí vô cùng vững chắc. Chỉ vài ngày trước, mẹ Châu Sinh Thần từ trước đến giờ đều im lặng cuối cùng đã chính thức thừa nhận địa vị của Thời Nghi, chẳng khác nào tuyên bố đứng về phía của con trai mình.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người thuộc thể loại truyện ngôn tình sủng mời các bạn đọc truyện

20-07-2016 18 chương
Cha ghẻ

Cha ghẻ

Tôi cảm thấy ông ta cướp đi trên đôi tay tôi tất cả những gì tôi đang có. Đã vậy.

29-06-2016
Hai con ngựa

Hai con ngựa

Một con Ngựa trắng rất đẹp, nó được người chủ giàu có cho ăn uống đầy đủ,

24-06-2016
Yêu xa

Yêu xa

- Chồng!   - Anh nghe đây.   ***   - Sáng nay đại ca nhà mình gọi mãi không chịu

30-06-2016
Chó Sói mài răng

Chó Sói mài răng

Một con Cáo thấy chó Sói cứ nằm trên cỏ mà mài răng, bèn khuyên: - Trời đẹp, mọi

24-06-2016
Hãy đợi anh em nhé!

Hãy đợi anh em nhé!

Hãy đợi anh em nhé... *** Lời cuối cùng đó anh nói với em tại phi trường như đặt

28-06-2016
Chàng trai mặc đồ đen

Chàng trai mặc đồ đen

Khi gặp một người, anh sẽ coi trọng người đó bởi những gì anh ta mặc, hay những gì

30-06-2016
Ngôi nhà mới

Ngôi nhà mới

Còn rất nhiều niềm vui đang chờ cậu ở phía trước kìa, và còn có cả tớ

26-06-2016