Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 103 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 15 - Chỉ còn lại nửa lớp cầu vồng

↓↓

"Được".

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trong làn hơi nước mờ mịt, cô đổ một chút dầu gội ra tay, xoa lên đầu anh: "Đừng mở mắt ra". Châu Sinh Thần rất nghe lời, để mặc cho cô làm, Thời Nghi dùng một chiếc khăn mặt ấm kê dưới gáy, sau đó dùng vòi hoa sen gội đầu sạch sẽ cho anh.


Xả sạch xong, tóc anh thật mềm.


Anh ngồi thẳng dậy, trên trán còn vài sợi tóc rũ xuống che mắt.


"Thoải mái rồi". Cô tự cảm thấy rất vui vẻ, lấy tay gạt những sợi tóc che mắt anh ra.


Đôi mắt ấy tĩnh lặng không một gợn sóng.


Cô cúi đầu, hôn lên lông mày của anh: "Em biết anh đang buồn nhưng không biết làm thế nào để an ủi anh".


Châu Sinh Thần nâng khẽ cằm của cô lên: "Trước đây lúc em buồn thường làm gì?"


Thời Nghi nghĩ một lúc, cười: "Em đọc Thuyết văn giải tự, vì đọc cái đó không phải động não".


Anh cũng cười: "Lần trước anh hỏi em đã đọc Thuyết văn giải tự chưa, em nói có đọc một ít, anh liền cảm thấy rất hứng thú. Tại sao em lại thích đọc... ừm...". Anh ngừng lại cố chọn từ ngữ, "'từ điển' cổ đại này".


Cô cười: "Em có nhiều thời gian như vậy, có thể đọc được cái gì đều đọc cho bằng hết".


Tàng thư các rộng lớn như thế, cô đọc trong mười năm nhưng cũng không hết được hai tầng đầy sách.


Số còn lại cô chỉ nhớ được vài tựa sách.


Tóc trước trán của anh lại rủ xuống.


Trong mắt anh, ngoài ánh đèn chỉ còn lại mình cô.


Tay cô đặt trên tóc anh, lướt dọc theo gương mặt anh, tới bờ vai, rồi lại xuôi tiếp xuống. Cuối cùng vốc nước hắt lên người anh, khẽ xoa bóp vai anh. Tay cô nóng, người anh cũng nóng, cứ xoa bóp một hồi, anh bỗng nắm lấy cổ tay cô: "Thời Nghi?"


"Dạ?" Cô nhìn anh, trong mắt cô cũng chỉ có anh.


Châu Sinh Thần vươn tay, ôm cả người cô vào trong bồn tắm, đặt lên người mình.


Váy ngủ của Thời Nghi ướt sũng. Bàn tay anh dễ dàng xuyên qua tất cả, rất dịu dàng lướt trên cơ thể cô, khiêu khích cô.


Hai người ở trong bồn phải đến một tiếng.


Thời Nghi mệt rã rời, được anh bế ra khỏi bồn. Họ lau khô người, nằm trên giường. Châu Sinh Thần mới khẽ giọng nói: "Anh xin lỗi, hôm nay... anh không có tâm trạng nào cả".


Thời Nghi không lên tiếng, mệt mỏi ôm lấy bụng anh.


Cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ, còn cựa mình trong cơn mơ, gọi tên anh: "Châu Sinh Thần".


Anh chạm vào tay cô, "ừ" một tiếng.


"Em yêu anh".


Anh "ừ" một tiếng: "Anh biết. Ngủ đi".


Cô yên lòng, chìm vào giấc ngủ sâu.


Trong lúc mơ hồ, cô thấy cổ tay mình hơi lạnh, hình như được anh lồng vào thứ gì đó.


Sáng hôm sau tỉnh lại, Thời Nghi nhận ra anh đã lấy chuỗi vòng mười tám hạt mà cô cất giữ rất cẩn thận đeo cho cô đêm qua. Cô vốn vẫn đeo mặt ngọc bình an anh tặng, bây giờ lại thêm cả chuỗi hạt này, mặc dù Châu Sinh Thần không nói ra nhưng Thời Nghi có thể cảm thấy anh rất sợ cô lại xảy ra chuyện gì đó.


Sóng gió lần này, cô cũng bắt đầu cảm thấy sợ.


Sợ rằng chỉ cần một bước đi sai, sẽ xảy ra chuyện gì đó.


Lúc cô và Châu Sinh Thần đến bệnh viện, không gặp những người ở tầng dưới tối qua nữa. Nhưng vẫn có người ở lại khắp các cửa ra vào chịu trách nhiệm theo dõi tất cả những hành động của Châu Văn Xuyên. Châu Sinh Thần đích thân cùng Mai Hành vào trong, không có người cản lại nữa, cuối cùng người nhà họ Châu Sinh cũng biết mối quan hệ giữa vị Mai thiếu gia này với nhà họ Châu Sinh.


Họ ngồi ở phòng ăn cách biệt hẳn với tòa nhà.


Cửa sổ sát đất, từ trong nhìn ra ngoài rất rõ ràng.


Họ ngồi ở góc phía Nam, còn Châu Văn Xuyên và Vương Mạn lại ngồi ở một phía khác của phòng ăn.


Một cảnh tượng hết sức kỳ lạ.


Nhưng ngoại trừ Thời Nghi, tất cả mọi người còn lại đều cảm thấy như thế hết sức bình thường. Cô nghĩ, có lẽ chuyện tranh chấp trong gia tộc này, thật sự sau cuộc chiến một mất một còn, còn chuẩn bị sẵn sàng cho đối phương ra đi trong tư thế ngẩng cao đầu.


Ngồi một lúc, Châu Sinh Thần rời đi một lúc để xem những báo cáo sức khỏe hôm nay.


Trong phòng chỉ còn lại cô và Mai Hành.


Thời Nghi vô tình nhìn xuống tầng dưới, lại thấy Đỗ Phong.


Người này... tại sao lại đột nhiên xuất hiện thế nhỉ? Cô vẫn chưa hỏi Châu Sinh Thần, nhất định có dịp sẽ nói, cô có chút hổ thẹn khi mình còn mang đến cho nhà họ Châu Sinh sự "phiền phức" này. Ánh mắt của cô dừng lại khá lâu, Mai Hành cũng phát hiện ra, nhìn theo, thuận miệng hỏi: "Đây không phải là interpol ở cạnh bạn em sao?"


"Interpol?"


Họ phụ trách điều tra hoạt động khủng bố, ma túy, buôn lậu vũ khí...". Mai Hành bỗng trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. "Từ sau cuộc đọ súng ở Bremen, họ bắt đầu điều tra nhà họ Châu Sinh".


Chỉ trong chớp mắt cô thu thập được quá nhiều thông tin.


Trong tâm trí của Thời Nghi, tất cả mọi chuyện từ khi cô từ Đức trở về đều được xâu chuỗi lại với nhau.


Cuộc đọ súng ở Bremen khi đó không phải là ngẫu nhiên xảy ra, vậy thì... rất có thể là do Châu Văn Xuyên làm. Sau đó cô về nước, người tên Đỗ Phong này liền xuất hiện, Châu Sinh Thần có biết việc này không? Nhất định anh đã biết, đến cả Mai Hành cũng biết rõ như vậy, làm sao anh có thể không biết thân phận của người này chứ.


Cô nhìn theo bóng Đỗ Phong dưới tầng một, hơi thất thần: "Anh ấy bây giờ... đang điều tra Châu Văn Xuyên sao?"


Mai Hành không nói gì, chỉ cười nhạt: "Cậu hai của nhà họ Châu Sinh cũng xứng đáng để họ điều tra một phen, anh cảm thấy... chẳng mấy chốc là sẽ có kết quả thôi".


Châu Sinh Thần vẫn đang nói chuyện với bác sĩ, cô bỗng cảm thấy hốt hoảng, lặng đi.


Nếu so sánh với chuyện của Châu Văn Xuyên, điều cô lo lắng hơn bây giờ là sự sống chết của Văn Hạnh...


"Đêm qua...". Ánh mắt của Mai Hành tối sẫm, nhìn cô.


"Vâng?" Thời Nghi không hiểu lắm, nhìn lại anh.


"Rất xin lỗi, đã làm vỡ tách trà của em".


Cô hiểu ra, chỉ cười: "Không sao đâu ạ".


Cũng không phải là tách trà đáng giá, không hiểu sao lại phải để anh bận lòng.


Mai Hành cười hỏi: "Để anh mời em một tách trà nhé?"


Không đợi Thời Nghi trả lời, Mai Hành đã đứng dậy yêu cầu nhân viên lấy cho hai tách trà sữa nóng kiểu Hồng Kông.


Anh tự tay cầm tách trà đặt trước mặt Thời Nghi.


"Cảm ơn anh". Thời Nghi cười. "Em cứ tưởng anh sẽ mời em uống trà kiểu truyền thống".


"Trà kiểu truyền thống... đều không thể nào sánh với trà em pha được".


Anh khẽ nói, có phần khôi hài, nhưng dường như lại rất chân thành.


Thời Nghi hơi lúng túng, cô chuyển sang chủ đề khác: "Văn Hạnh, em ấy...".


Mai Hành tiếp lời cô: "Nếu Văn Hạnh có thể qua được ải lần này, anh sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài định cư". Mai Hành nói. "Anh sẽ chăm sóc cho cô ấy suốt đời".


"Nhất định sẽ như thế". Thời Nghi cười nói. "Cô ấy biết anh nói thế này, nhất định sẽ khỏe lại".


"Nhưng giờ phải giúp Châu Sinh Thần hoàn thành việc cậu ấy muốn làm đã". Mai Hành lắc đầu gượng cười. "Anh không biết kiếp trước nợ cậu ấy cái gì để rồi giờ đây cứ phải vì nghĩa quên mình lao theo để giúp cậu ấy làm cái việc bỏ sức ra mà chẳng thu được gì này".


Giọng Mai Hành biến đổi rất nhanh, lần này thật sự là đùa giỡn.


Thời Nghi mỉm cười: "Kiếp trước sao? Người mắc nợ anh ấy có nhiều lắm".


Mai Hành không nhịn được cười: "Thật sao? Em biết à?"


"Thật mà, em biết". Thời Nghi cười, nói với anh cũng bằng giọng hài hước.


Vẻ tươi cười như vậy...


Mai Hành hơi ngẩn người, Thời Nghi nhìn anh khó hiểu.


Anh bỗng nói rất nhẹ: "Thời Nghi, đừng cười với anh như thế. Anh rất sợ, mình sẽ tranh giành với cậu ấy mất".


Cô sững lại


Ánh mắt của Mai Hành nhìn cô lúc ấy khiến cô nhớ lúc ở dinh thự nhà họ Châu Sinh, Văn Hạnh có nói đến câu đối dùng để chọn vợ...


Cô liền nói ngay với Mai Hành: "Được, em nhớ rồi".


Mai Hành cười thản nhiên, có chút thất vọng không gọi được thành tên, cầm tách trà lên uống.


Cô đã từng có cơ duyên pha trà cho anh, anh vẫn nhớ điều đó, còn pha lại cho cô.


Tình chẳng biết bắt đầu từ đâu, mà yêu lại chẳng đặng.


Duyên phận chỉ có một chén trà này mà thôi.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Yêu Không Phải Lúc

Yêu Không Phải Lúc

Trích đoạn: “Còn có thể thế nào nữa, là cậu tôi nói.” Trần Giác Phi tùy tiện

21-07-2016 59 chương
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Cô gái lúc nửa đêm

Cô gái lúc nửa đêm

Cô yêu anh, yêu từ ánh mắt đầu tiên, từ câu chào hỏi ban đầu. Anh vô tư, anh ra đi

26-06-2016
Ánh sáng trong đêm

Ánh sáng trong đêm

Tôi muốn kể một câu chuyện "có thật" mà chính tôi đã chứng kiến sau một đêm lang

29-06-2016

XtGem Forum catalog