Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 8 đánh giá )

Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo - Chương 15 - Chỉ còn lại nửa lớp cầu vồng

↓↓

Nhưng cách đây mấy ngày tình trạng của cô vẫn còn tốt, tại sao lại đột nhiên...

bạn đang xem “Cốt cách mỹ nhân - Mặc Bảo Phi Bảo” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thời Nghi không dám hỏi nhiều, chỉ cùng anh thay đồ nhanh chóng rồi đi thẳng tới bệnh viện. Không hiểu tại sao cô cảm thấy tâm trạng của anh đang rất tệ, thậm chí mơ hồ cảm thấy cơn giận đang phải kìm nén trong lòng.


Hai người bước ra khỏi thang máy, cả hành lang có tới mười mấy người.


Châu Văn Xuyên và Vương Mạn đứng ngoài phòng bệnh, nhìn Văn Hạnh qua cửa kính thủy tinh trong suốt, những người còn lại đều tản ra khắp hành lang. Lúc Châu Sinh Thần bước ra khỏi thang máy, họ đều đứng dậy, hướng về phía Châu Sinh Thần cúi chào.


"Anh!" Châu Văn Xuyên bước lại, gật đầu tỏ ý chào Thời Nghi.


Châu Sinh Thần vẫn giữ im lặng, chỉ bỏ kính xuống gấp gọn lại rồi đặt vào trong túi quần. Thời Nghi cảm thấy kỳ lạ, nghiêng đầu nhìn anh...


Trong phút chốc, chính mắt Thời Nghi thấy anh túm cổ áo Châu Văn Xuyên, tay phải nắm lại, đấm mạnh vào mặt Châu Văn Xuyên.


Anh dùng hết sức mình, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng xương kêu rắc rắc.


Giây tiếp theo, anh thả cổ áo của Châu Văn Xuyên ra, tiếp tục thoi một cú nữa.


Hành động lạnh lùng, còn ánh mắt thì ngược lại.


Thời Nghi sợ đến ngây ra, thấy Văn Xuyên chỉ cách mấy bước chân gục xuống, đổ dựa vào bức tường trắng bên cạnh, trong chớp mắt một dòng máu đỏ chảy ra từ mũi Châu Văn Xuyên. Lúc Châu Văn Xuyên muốn đứng dậy, Vương Mạn đã kêu lên kinh ngạc, nhào đến bên Châu Văn Xuyên, vội vàng che cho anh ta, sợ hãi nhìn Châu Sinh Thần:


"Cậu cả...".


Không chỉ Vương Mạn đang sợ hãi, Thời Nghi cùng tất cả mọi người đều không dám động đậy.


Không hiểu chuyện gì đã xảy ra, không biết tại sao Châu Sinh Thần lại như vậy.


Anh vẫn đứng thẳng, trầm ngâm nhìn Châu Văn Xuyên. Thời Nghi không thể nhìn ra tâm tư của Châu Sinh Thần, chỉ có thể thấy bóng lưng của anh cùng ánh đèn chiếu trên người Châu Văn Xuyên và Vương Mạn.


"Tốt nhất cậu nên cầu nguyện cho Văn Hạnh lần này không sao, đưa cậu hai đi khám đi".


Có người đứng dậy, dìu Châu Văn Xuyên và Vương Mạn, rất nhanh gọi bác sĩ đến kiểm tra băng bó.


Vị bác sĩ kia không thể ngờ vừa nãy người này vẫn còn khỏe, đến thăm người thân, tại sao mà chỉ chớp mắt đã thành ra thế này. Hơn nữa, anh ta còn bị đánh rất nặng, nhưng tầng này vốn chỉ dành cho người thân của bệnh nhân VIP, không thể hỏi nhiều nên vội vàng đưa người cần kiểm tra xuống tầng dưới, yêu cầu Châu Văn Xuyên làm kiểm tra vùng đầu.


Châu Sinh Thần ra hiệu Thời Nghi tới bên cạnh.


Cô bước lại, khẽ bám vào cánh tay anh.


Cả dãy hành lang dần dần yên tĩnh trở lại, có bác sĩ tới đưa cho anh một xấp báo cáo. Châu Sinh Thần nhận lấy, khẽ nhíu mày, lấy kính trong túi quần ra vừa trao đổi, vừa nhìn qua một lượt.


Về cơ bản sức khỏe Văn Hạnh phục hồi rất tốt, chỉ là các chỉ số vẫn chưa đạt. Nhưng không biết tại sao, hôm nay sau khi gặp Châu Văn Xuyên, hai người ở trong phòng bệnh cãi nhau một trận, Văn Hạnh không chịu được. Chỉ trong hai ba tiếng ngắn ngủi, tình huống xấu nhất đã xảy ra...


Anh nhìn Văn Hạnh qua tấm kính trong suốt.


Thời Nghi đi cùng anh, nhìn Văn Hạnh đang hôn mê sâu trong phòng bệnh, rồi lại nhìn anh.


Cứ như thế hơn một tiếng.


Một tiếng sau, mẹ Châu Sinh Thần đã tới bệnh viện, rất nhanh có người nói lại sự tình ở đây, bà ngạc nhiên, vừa lúc đó có bác sĩ đến lịch sự nói với bà: "Bà Châu, có quan chức chính phủ muốn gặp cậu hai".


"Quan chức chính phủ?" Mẹ Châu Sinh Thần lại càng ngạc nhiên hơn.


"Cứ để nó tự giải quyết". Châu Sinh Thần bỗng cất lời.


Giọng anh rất bình thản, thậm chí là lạnh lùng.


"Châu Sinh Thần...". Mẹ anh băn khoăn nhìn.


"Cứ để nó tự giải quyết". Anh lặp lại.


Mẹ anh nhíu mày: "Nó là em con".


"Con chỉ có một người em gái, đang không biết sống chết thế nào".


Mẹ anh nhìn Thời Nghi, muốn nói nhưng lại ngừng lại: "Mẹ con mình vào trong phòng rồi nói".


Rõ ràng bà không muốn để Thời Nghi nghe cuộc nói chuyện này.


Châu Sinh Thần cũng không từ chối.


Hai người đứng nói chuyện ở phòng cuối hàng lang mất nửa tiếng.


Cô ngồi trên chiếc ghế dài ngoài phòng bệnh của Văn Hạnh, nghĩ lại những sự việc vừa xảy ra, rồi siết chặt tay.


Văn Hạnh, nhất định em sẽ không sao.


Châu Sinh Thần ra khỏi phòng, mẹ anh cũng bước theo, Thời Nghi khẽ gật đầu với mẹ anh rồi cùng Châu Sinh Thần rời đi. Hai người bước tới thang máy, quả nhiên nhìn thấy ở phòng khách tầng một, Châu Văn Xuyên đứng ở đó, một bên mặt sưng phù, đang bị hai người đàn ông mặc áo vest đen thẩm vấn. Cô chỉ lướt nhìn, không ngờ lại thấy Đỗ Phong.


Đỗ Phong đứng trước cửa lớn, đang trả lời điện thoại.


Anh nhìn thấy Châu Sinh Thần và Thời Nghi bèn dừng lại, ánh mắt lướt qua Châu Sinh Thần. Anh bình thản nhìn lại Đỗ Phong, ôm vai Thời Nghi đưa cô ra xe.


Xe bắt đầu di chuyển từ ngã tư đường, chậm rãi lướt trên những con đường chính lấp lánh ánh đèn.


Thời Nghi nhìn anh đóng cửa cách âm, anh kéo tay dựa ngăn cách hai người lên: "Để anh ôm em". Chưa nói hết câu anh đã ôm cô vào lòng. Thời Nghi cũng nhích sang để anh ôm: "Cuối cùng đã có chuyện gì vậy anh?"


Cô hỏi rất khẽ.


Anh đáp: "Ca phẫu thuật của Văn Hạnh lâu như vậy mà chưa thực hiện là do tay chân của Văn Xuyên".


Tim cô bỗng nhiên đập chậm lại.


Thời Nghi khẽ thở dài, rất cố gắng để giọng của mình trở lại bình thường: "Tại sao...".


"Để có thêm thời gian". Anh nói. "Sau hôn lễ của chúng ta, anh sẽ chính thức tiếp quản toàn bộ mọi thứ của nhà họ Châu Sinh. Nó cần trì hoãn hôn lễ, tốt nhất là trì hoãn vô thời hạn".


Châu Sinh Thần không giải thích nhiều, chầm chậm bỏ cô ra, tựa vào xe.


Thời Nghi cũng không hỏi thêm nhiều.


Ví như câu chuyện giữa Châu Sinh Thần và Châu Văn Xuyên.


Cô nghĩ, việc này nhất định liên quan tới những chuyện bí mật của nhà họ Châu Sinh, nếu như đến cả sức khỏe của Văn Hạnh cũng không coi trọng, vậy nhất định còn nhiều chuyện kinh khủng và không thể tha thứ hơn. Sinh mệnh con người vốn là thứ yếu ớt, không chống nổi thiên tai bệnh tật, vậy mà ở nhà họ Châu Sinh lại còn phải chống lại với mưu đồ nhỏ nhen kia...


Còn Đỗ Phong nữa. Người mà Hồng Hiểu Dự tâm niệm phải lấy làm chồng.


Cô nhớ lần đầu tiên gặp Đỗ Phong và cảm giác kỳ lạ lúc ấy. Nhưng về sau có lẽ vì Châu Sinh Thần đi cùng cô, lại từng cùng anh ta dùng bữa, cười nói như bình thường nên dần dần cái cảm giác đó cũng biến mất.


Dường như khi ở bên cạnh anh ai cũng vậy, bỗng trở thành một con người khác.


Lúc hai người trở về nhà đã tảng sáng.


Thang máy vừa mở ra, cô cúi đầu lấy chìa khóa từ trong túi, Châu Sinh Thần bỗng dừng bước. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, thì thấy một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ hành lang. Là Mai Hành.


Đêm khuya tới tìm, không cần nói, nhất định là vì Văn Hạnh.


Mai Hành không phải là người nhà họ Châu Sinh, sau khi chuyện này xảy ra, mẹ Châu Sinh Thần đã không để bất kỳ ai tiếp cận Văn Hạnh. Anh biết tin lại không thể đến thăm cô, cuối cùng chỉ có thể đến tìm Châu Sinh Thần.


Hai người nói chuyện trong phòng khách, Thời Nghi đi pha trà cho hai người.


Cô đóng cửa, ngồi đọc sách trong phòng.


Đang rất yên tĩnh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đổ vỡ.


Thời Nghi giật mình, chạy ra mở cửa. Mai Hành nhìn cô, cười tỏ ý xin lỗi, rồi lại nhìn Châu Sinh Thần, dường như cố gắng đè nén mọi cảm xúc của mình, giọng cũng nhỏ hơn rất nhiều: "Rất xin lỗi, tôi vừa bị kích động".


Châu Sinh Thần lắc đầu: "Không sao, lúc tôi ở bệnh viện còn kích động hơn cậu nhiều".


Hai người cùng cúi xuống nhặt những mảnh vỡ.


"Đừng nhặt bằng tay". Thời Nghi vội ngăn hai người họ, lấy một chiếc khăn sạch từ trong bếp ra. Châu Sinh Thần cầm lấy, nhặt tất cả những mảnh vỡ, dùng khăn gói lại cẩn thận rồi đưa cho cô.


"Có cần em pha cho anh một cốc trà mới không?" Cô hỏi Mai Hành.


"Không cần, muộn quá rồi". Mai Hành cười, đứng dậy khỏi sofa chào từ biệt.


Tiễn khách xong, cô thu dọn cốc tách, mang vào bếp rửa.


Phòng khách bỗng chốc trở nên rất yên tĩnh, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, vội vàng thu dọn xong rồi chạy ra. Thấy Châu Sinh Thần vẫn ngồi trầm ngâm trên ghế gấp một tờ giấy, không ngừng gấp nhỏ nó lại, cứ thế gấp nhỏ mãi, cho đến khi không thể gấp thêm được nữa.


Anh nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng lên nhìn, bật cười: "Một tờ giấy, đầu tiên tất cả mọi người đều nghĩ rằng nó chỉ có thể gấp được tám lần, về sau lại có lý luận chứng minh dùng máy để gấp có thể đạt tới chín lần".


"Sau đó thì sao?" Cô đoán, chắc chắn còn người vượt qua được con số này.


"Sau đó, lại có người tính ra được thành mười hai lần".


"Tính ra?"


Anh "ừ" một tiếng: "Đây là một vấn đề về số học".


"Thật sao?" Thời Nghi ngồi xuống trước mặt anh, cầm lấy tờ giấy trong tay anh. "Người nghiên cứu về số học thật kỳ lạ, gấp giấy cũng phải đem ra nghiên cứu tính toán sao?"


"Kỳ lạ sao?" Anh mỉm cười. "Hồi tiểu học em không học sao?"


"Tiểu học?" Cô càng ngạc nhiên hơn.


Cô nhớ lại, bản thân... chưa từng học?


Hay học rồi nhỉ? Bài toán này tính thế nào?


Cô suy nghĩ rất nghiêm túc, trầm ngâm nhìn tờ giấy đã bị gấp thành nhỏ.


"Anh đùa đấy".


"Hả?" Cô ngỡ ngàng nhìn anh.


"Anh nói đùa đấy". Anh cười. "Hồi tiểu học em chưa học đâu".


Lúc này Thời Nghi mới vỡ lẽ là anh đang trêu mình. Châu Sinh Thần đã đứng dậy, đi tới phòng tắm xả nước. Anh ít khi thảnh thơi để dùng bồn, cô mang quần áo sạch đến cho anh, lúc tới phòng tắm thì nhìn thấy anh đang cởi quần dài.


Có lẽ vì mẹ Châu Sinh Thần rất cao, nên anh chị em nhà anh cũng không ai thấp bé.


Anh đứng cạnh bồn tắm, hai chân dài và thẳng, vì từ nhỏ được dạy dỗ chu đáo nên cả thế đi thế đứng, thậm chí cả cách anh khom lưng thử nước ấm trong bồn ngay bây giờ đây... đều rất hoàn hảo.


Thời Nghi đặt quần áo vào giỏ trúc.


Lúc anh nằm vào bồn, cô bước lại, khẽ nói: "Để em giúp anh tắm".

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương
Người bạn

Người bạn

Dũng có một chú chó tên là Phốc. Hai năm trước, ngày Dũng lên lớp 3, ba mẹ Dũng mua cho

24-06-2016
Thơm như mùi...tre ngâm

Thơm như mùi...tre ngâm

(khotruyenhay.gq) “Mẹ ơi! Con yêu mẹ lắm nhưng trái tim con đã theo Tuấn mất rồi. Cuộc

29-06-2016
Đêm hấp hối

Đêm hấp hối

Nhắm mắt, hít thở thật sâu, Linh cầm lưỡi dao lam đặt lên cổ tay phải... *** Linh

29-06-2016
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương

XtGem Forum catalog