Old school Swatch Watches
Thiên long bát bộ - Kim Dung

Thiên long bát bộ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 100
5 sao 5 / 5 ( 21 đánh giá )

Thiên long bát bộ - Kim Dung - Chương 14 - Vô kế hối đa tình

↓↓

Mộc Uyển Thanh vội đáp:

bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


-Vâng.


Nàng phi thân vọt qua cửa sổ, sà vào lòng người mẹ hiền mà cũng lại là ân sư. Đoàn Chính Thuần nói:


-Hồng Miên, nàng bỏ ta mà đi thực hay sao?


Giọng nói của ông thê lương đau đớn biết chừng nào. Giọng Tần Hồng Miên đột nhiên trở lại dịu dàng:


-Thuần ca, chàng đã làm vương gia mấy chục năm rồi, chưa đủ hay sao? Chàng theo em đi, từ nay về sau, em đối với chàng thiên y bách thuận, không dám nói nặng chàng nửa câu, không dám đánh chàng nửa cái. Đứa con gái dễ thương thế này, chẳng lẽ chàng không thương nó hay sao?


Đoàn Chính Thuần trong lòng rộn ràng, nhảy vọt ra nói:


-Được, ta theo nàng đi.


Tần Hồng Miên mừng rỡ vô cùng, đưa bàn tay cho ông ta nắm. Đột nhiên phía sau lưng có tiếng đàn bà lạnh lùng nói:


-Sư tỉ, chị ... chị lại vào tròng của y rồi. Y chỉ ôm ấp chị vài ngày, rồi lại trở về với chức vương gia đấy thôi.


Đoàn Chính Thuần bàng hoàng, kêu lên:


-Bảo Bảo, chính nàng rồi. Nàng cũng đến ư?


Mộc Uyển Thanh ngoảnh ra thấy người đàn bà vừa nói mặc áo dài màu toàn xanh, chính là Chung phu nhân của Vạn Kiếp Cốc, sư thúc của mình Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo. Đằng sau bà ta có bốn người, một người là Diệp Nhị Nương, một người là Vân Trung Hạc, người thứ ba đã đi rồi giờ quay lại Nam Hải Ngạc Thần, nhưng người thứ tư mới khiến nàng hoảng hốt, chính là Đoàn Dự, bàn tay Nam Hải Ngạc Thần cầm ngay cổ chàng, tưởng như lúc nào cũng có thể lách cách một tiếng bẻ gẫy ngay lập tức. Mộc Uyển Thanh kêu lên:


-Đoàn lang, chàng có sao không?


Đoàn Dự đang nằm trên giường dưỡng thương, đang mơ mơ hồ hồ thì bị Nam Hải Ngạc Thần nhảy vào bồng ra ngoài. Chàng vốn không bị trúng độc, mũi tên của Mộc Uyển Thanh có độc là ở thuốc tẩm chứ tiễn đầu nhỏ như thế chỉ làm thành một vết thương nhẹ, có đáng gì đâu. Chàng kinh hãi liền tỉnh dậy, đứng bên ngoài noãn các nghe hết tất cả những gì cha mình nói với Mộc Uyển Thanh và Tần Hồng Miên, tuy không nghe hết từ đầu chí cuối nhưng mười phần cũng hiểu tám chín. Chàng nghe Mộc Uyển Thanh vẫn gọi mình là "Đoàn lang", trong lòng chua xót, nói:


-Muội tử, từ nay trở đi mình tương thân tương ái, ... là anh em với nhau.


Mộc Uyển Thanh bực tức đáp:


-Không, không phải như thế. Chàng là người đàn ông đầu tiên nhìn thấy mặt em.


Nàng bỗng nghĩ tới mình và Đoàn Dự cũng đều là con của Đoàn Chính Thuần, anh trai em gái làm sao lấy nhau được? Nếu trên đời này có ai ngăn trở hôn nhân của hai người, nàng chỉ một mũi tên giết là xong ngay, còn bây giờ cái trở ngại chắn ngang lại là ý trời thăm thẳm, dù nàng võ công cao đến đâu, dù cho quyền thế đến đâu cũng không làm sao thay đổi được. Trong chớp mắt nàng thấy bao nhiêu ước mơ đều tan biến, hai chân dậm một cái nhảy vọt ra ngoài. Tần Hồng Miên vội kêu:


-Uyển nhi, con đi đâu thế?


Mộc Uyển Thanh đến sư phụ nàng cũng không thèm ngó đến, nói:


-Bà hại đời tôi, tôi không biết tới bà nữa.


Nàng lại càng chạy nhanh hơn. Một tên vệ sĩ trong vương phũ giang hai tay chặn lại, quát hỏi:


-Ai đó?


Mộc Uyển Thanh bắn tên độc ra, trúng ngay yết hầu tên lính. Chân nàng không chậm lại chút nào, trong khoảnh khắc đã tan biến vào trong bóng đêm.


*


**


Đoàn Chính Thuần thấy con trai mình bị Nam Hải Ngạc Thần bắt được, không kể đứa con gái chạy đi đâu, giơ ngón tay về phía Nam Hải Ngạc Thần điểm tới. Diệp Nhị Nương múa chưởng đánh ra, chém vào cổ tay ông ta. Đoàn Chính Thuần vòng tay lại chộp, Diệp Nhị Nương cười khanh khách, ngón tay giữa búng ngay vào lưng bàn tay đối phương. Chỉ nháy mắt hai người đã trao đổi ba chiêu, Đoàn Chính Thuần trong bụng kinh hãi ngầm: "Con mụ này quả là ghê gớm".


Tần Hồng Miên giơ tay để lên đỉnh đầu Đoàn Dự, kêu lên:


-Thế chàng muốn con chàng sống hay chết?


Đoàn Chính Thuần kinh hãi ngừng tay, biết bà ta tính tính cực kỳ bạo tợn, hận vợ cả của mình là Đao Bạch Phượng thấu xương, chỉ cần nhả nội lực ra là giết chết Đoàn Dự ngay nên vội vàng nói:


-Hồng Miên, con ta trúng phải độc tiễn của con nàng, bị thương không phải nhẹ.


Tần Hồng Miên đáp:


-Y đã uống giải dược rồi, không chết được đâu, thiếp tạm thời mang y đi. Để xem chàng muốn làm vương gia hay muốn toàn mạng cho con.


Nam Hải Ngạc Thần cười ha hả, nói:


-Tên tiểu tử này rồi ra thể nào cũng phải bái ta làm thầy.


Đoàn Chính Thuần hấp tấp nói:


-Hồng Miên, việc gì ta cũng chịu hết, nàng ... nàng thả con ta ra.


Mối tình của Tần Hồng Miên đối với Đoàn Chính Thuần, tuy xa nhau đã mười tám năm nhưng không hề phai nhạt, nghe ông ta nói thiết tha như thế, thấy mềm lòng hỏi:


-Có thật là chàng ... chàng bằng lòng sao?


Đoàn Chính Thuần đáp:


-Thật, thật chứ.


Chung phu nhân vội xen vào:


-Sư tỉ, lời gã bạc tình này, chị còn tin được nữa hay sao? Nhạc nhi tiên sinh, thôi mình đi.


Nam Hải Ngạc Thần tung mình nhảy lên, ôm Đoàn Dự trên không trung quay người một cái đã rơi xuống ngay mái nhà bên kia. Kế đó nghe bình bình hai tiếng, Diệp Nhị Nương và Vân Trung Hạc đã đánh hai tên vệ sĩ trong vương phũ ngã lăn xuống đất.


Chung phu nhân kêu lên:


-Đoàn Chính Thuần, đêm nay ngươi có muốn đánh nhau một trận hay chăng?


Đoàn Chính Thuần tuy biết rằng tập trung tất cả nhân lực trong vương phủ, chưa chắc đã không thể không ngăn giữ được bọn người này nhưng vì con mình đang ở trong tay đối phương, ném chuột sợ vỡ đồ, không phải chỉ lấy võ công mà hơn thua được, huống chi hai sư tỉ sư muội này trước đây đã từng có quan hệ mật thiết với mình, bèn dịu dàng nói:


-Bảo Bảo, nàng ... nàng cũng tới đây gây sự với ta sao?


Chung phu nhân đáp:


-Ta nay là vợ của Chung Vạn Cừu, ngươi còn mồm năm miệng mười gọi tên ta là sao?


Đoàn Chính Thuần đáp:


-Bảo Bảo, trong những ngày tháng ta, ta vẫn thường nhớ tới nàng.


Chung phu nhân rưng rưng nước mắt dịu giọng đáp:


-Từ khi biết được Đoàn công tử là con của ông rồi, trong lòng tôi ... lòng tôi xiết bao trăn trở ...


Tần Hồng Miên vội lêu lên:


-Sư muội lại vào tròng của y sao?


Chung phu nhân nắm tay Tần Hồng Miên, kêu lên:


-Thôi, chúng ta đi.


Bà ta quay lại nói:


-Ông đem thủ cấp con tiện nhân Đao Bạch Phượng, nhất bộ nhất bái đến Vạn Kiếp Cốc thì bọn ta sẽ giao trả con lại cho ông.


Đoàn Chính Thuần lẩm bẩm:


-Vạn Kiếp Cốc.


Lúc ấy Nam Hải Ngạc Thần đã ôm Đoàn Dự chạy càng lúc càng xa. Cao Thăng Thái và bọn Chử Vạn Lý thì chia nhau bốn phía vây lại, Đoàn Chính Thuần thở dài một tiếng nói:


-Cao hiền đệ, cứ thả cho họ đi.


Cao Thăng Thái kêu lên:


-Tiểu vương gia ...


Đoàn Chính Thuần nói:


-Để từ từ rồi tính sau.


Ông vừa nói vừa phi thân nhảy tới trước mặt Cao Thăng Thái, ra lệnh:


-Thích khách đi rồi, tất cả về chỗ cũ.


Thân hình lắc một cái, lạng tới ngay bên cạnh Chung phu nhân, đầm ấm nói:


-Bảo Bảo, lâu nay nàng có được khỏe không?


Chung phu nhân đáp:


-Có gì mà không khỏe?


Đoàn Chính Thuần lật tay một cái không nghe một tiếng động đã điểm trúng ngay huyệt Chương Môn ở bên hông bà ta. Chung phu nhân không kịp đề phòng, người mềm nhũn ngã lăn ra. Đoàn Chính Thuần giơ tay nắm lấy bà ta, giả vời kinh hoàng kêu lên:


-Chao ôi! Bảo Bảo, nàng ... nàng sao thế này?


Tần Hồng Miên có biết đâu là mưu kế, vội vàng chạy tới, hỏi dồn:


-Sư muội, chuyện gì thế?


Nhất Dương Chỉ của Đoàn Chính Thuần lại tung ra, trúng ngay huyệt Chương Môn. Tần Hồng Miên và Chung phu nhân bị điểm huyệt rồi bị Đoàn Chính Thuần hai tay nắm hai người, hậm hực nhìn ông ta, cùng nghĩ: "Lại bị y đánh lừa, sao mình lại hồ đồ đến thế? Trong đời bị y lừa bao nhiêu lần rồi, hôm nay việc đến nước này cũng không biết đề phòng".


Đoàn Chính Thuần nói:


-Cao hiền đệ nội thương chưa khỏi, mau về phòng nghỉ ngơi. Vạn Lý, ngươi tất lãnh binh lính canh gác các nơi.


Cao Thăng Thái và Chử Vạn Lý cùng khom lưng đáp lời. Đoàn Chính Thuần cắp hai người đàn bà quay trở vào noãn các, gọi đầu bếp thị tì bày tiệc rượu, sắp dọn chén bát. Sau khi đầy tớ đã lui ra, Đoàn Chính Thuần liền điểm những huyệt Hoàn Khiêu, Khúc Tuyền trên đùi nhị nữ để họ không thể nào chạy trốn được, sau đó mới hề hề vỗ lưng giải huyệt Chương Môn. Tần Hồng Miên kêu lên:


-Đoàn Chính Thuần, ngươi ... ngươi còn định hiếp đáp ta ...


Đoàn Chính Thuần quay lại, chắp tay vái hai người một cái thật sâu nói:


-Quả là đắc tội, ta xin bồi lễ trước.


Tần Hồng Miên giận dữ đáp:


-Ai cần ngươi xin lỗi? Mau thả bọn ta ra.


Đoàn Chính Thuần nói:


-Ba người chúng ta hơn một chục năm qua không gặp nhau, hôm nay trùng phùng, có biết bao nhiêu điều muốn chia xẻ. Hồng Miên, sao tính nàng vẫn còn nóng nảy thế? Bảo Bảo, nàng càng ngày càng xinh đẹp, so với hồi đó xem ra còn trẻ hơn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bạn ơi, tôi vẫn đợi

Bạn ơi, tôi vẫn đợi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Người đàn

27-06-2016
Một thời Yahoo

Một thời Yahoo

Nhớ yahoo, nhớ cả một chặng đường đời của mình gắn với nó... *** 1. Nhớ nhất

23-06-2016
Em yêu anh, hàng xóm à!

Em yêu anh, hàng xóm à!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Định

25-06-2016
Chỉ cần ta yêu nhau

Chỉ cần ta yêu nhau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016