XtGem Forum catalog
Thiên long bát bộ - Kim Dung

Thiên long bát bộ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 100
5 sao 5 / 5 ( 137 đánh giá )

Thiên long bát bộ - Kim Dung - Chương 14 - Vô kế hối đa tình

↓↓

Mộc Uyển Thanh nói:

bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


-Ông lại nói đến Hồng Miên, vậy thì Hồng Miên là ai vậy?


Đoàn Chính Thuần hơi ngần ngừ nói:


-Chuyện này cũng không có thể nào dấu con mãi được, tên thật của sư phụ con là Tần Hồng Miên, có cái ngoại hiệu là Tu La Đao.


Mộc Uyển Thanh gật đầu:


-Ồ, hèn gì phu nhân vừa thấy thủ pháp bắn tên độc của tôi đã hầm hầm hỏi ngay Tu La Đao Tần Hồng Miên là người liên quan thế nào. Lúc đó quả thực tôi không biết, chứ không phải là cố ý nói dối. Thế ra tên sư phụ tôi là Tần Hồng Miên, cái tên đẹp quá nhỉ? Chẳng hiểu sao bà ta không nói cho tôi biết.


Đoàn Chính Thuần hỏi thâm:


-Hồi nãy ta làm sái cánh tay con, bây giờ còn đau không?


Mộc Uyển Thanh thấy ông thần sắc ôn hòa trìu mến, mỉm cười nói:


-Đỡ nhiều lắm rồi. Thôi mình đi xem ... xem con trai ông đã khỏe chưa? Tôi sợ chất độc trên mũi tên chưa hết hẳn.


Đoàn Chính Thuần đứng lên nói:


-Hay lắm.


Ông tiếp:


-Con có tâm nguyện gì nói cho ta nghe.


Mộc Uyển Thanh đột nhiên mặt đỏ lên, thần sắc hơi e thẹn, cúi đầu nói nhỏ:


-Chỉ sợ ... chỉ sợ con bắn phu nhân rồi, bà ấy ... bà ấy giận con thôi.


Đoàn Chính Thuần nói:


-Thể để từ từ rồi mình sẽ năn nỉ, chắc tương lai cũng sẽ không giận nữa đâu.


Mộc Uyển Thanh nói:


-Con xưa nay chưa từng van xin ai điều gì nhưng vì Đoàn lang mà phải năn nỉ bà ấy thì cũng được.


Đột nhiên nàng thu hết dũng khí nói:


-Trấn Nam Vương, con nói tâm nguyện của con ra, ông ... ông thực sự giúp con hoàn thành chứ?


Đoàn Chính Thuần đáp:


-Chỉ nếu ta có thể làm được, ta sẽ làm cho con ngay.


Mộc Uyển Thanh hỏi thêm:


-Ông nói ra rồi sau không nuốt lời đấy chứ?


Đoàn Chính Thuần nở một nụ cười, đi đến bên cạnh Mộc Uyển Thanh, giơ tay vuốt ve tóc nàng, ánh mắt đầy vẻ thương yêu, nói:


-Ta dĩ nhiên không nuốt lời đâu.


Mộc Uyển Thanh nói:


-Hôn nhân của con và anh ấy, ông đứng lo liệu cho đừng để anh ta phụ bạc con.


Nàng nói mấy câu đó rồi, khuôn mặt bừng lên một vẻ rạng rỡ. Đoàn Chính Thuần mặt biến sắc, từ từ lùi lại, ngồi phịch xuống ghế, một hồi thật lâu, không nói lời nào. Mộc Uyển Thanh cảm thấy không ổn, run run hỏi:


-Ông ... ông không bằng lòng ư?


Đoàn Chính Thuần đáp:


-Con không thể nào lấy Đoàn Dự được.


Giọng ông ậm ừ nhưng chắc nịch. Mộc Uyển Thanh như bị dội nước đá lên người, ai oán hỏi:


-Sao lại thế? Ông ... chính miệng nói bằng lòng giúp con mà.


Đoàn Chính Thuần chỉ chép miệng:


-Oan nghiệt! Oan nghiệt!


Mộc Uyển Thanh nói:


-Nếu anh ấy không bằng lòng lấy con, con ... con sẽ giết anh ấy, rồi tự sát, con ... con đã lập trọng thệ trước mặt sư phụ rồi.


Đoàn Chính Thuần chầm chậm lắc đầu, nói:


-Không được đâu.


Mộc Uyển Thanh hấp tấp nói:


-Để con đi hỏi anh ta xem, vì cớ gì mà không được?


Đoàn Chính Thuần đáp:


-Dự nhi ... chính nó ... cũng không biết.


Ông thấy Mộc Uyển Thanh thần sắc thê lương, chẳng khác gì Tần Hồng Miên mười tám năm trước nghe tin chẳng lành, không còn nhẫn nại thêm được nữa chặn lại:


-Con không thể thành hôn với Dự nhi, mà cũng không giết nó được.


Mộc Uyển Thanh hỏi:


-Sao vậy?


Đoàn Chính Thuần đáp:


-Vì chưng ... vì chưng ... vì chưng Đoàn Dự chính là anh ruột của con.


Mộc Uyển Thanh há hốc mồm, mắt mở trừng trừng dường như không tin ở tai mình, lắp bắp hỏi lại:


-Cái ... cái gì? Ông nói Đoàn lang là anh ruột của tôi ư?


Đoàn Chính Thuần đáp:


-Uyển nhi, con có biết sư phụ con là ai không? Bà ta chính là mẹ ruột con đó. Còn ta ... ta chính là cha của con đây.


Mộc Uyển Thanh vừa kinh khủng, vừa phẫn nộ, mặt tái nhợt, dậm chân kêu lên:


-Tôi không tin! Tôi không tin! Tôi ... nhất định không tin.


Đột nhiên từ ngoài song cửa vọng vào một tiếng thở dài rồi giọng một người đàn bà cất lên:


-Uyển nhi! Mình về đi thôi.


Mộc Uyển Thanh quay phắt lại kêu lên:


-Sư phụ.


Cửa sổ đột nhiên mở tung, đứng đó là một người đàn bà trung niên, khuôn mặt trái xoan, lông mày hơi dài, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, có điều ánh mắt chứa đựng ba phần dữ tợn, ba phần ngang bướng.


Đoàn Chính Thuần thấy người tình năm xưa Tần Hồng Miên bất ngờ hiện thân, vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, kêu lên thảng thốt:


-Hồng Miên! Hồng Miên, bao nhiêu năm nay, ta ... ta nhớ em biết chừng nào.


Tần Hồng Miên gọi:


-Uyển nhi ra đây! Nhà của con người phụ phàng bạc bẽo kia đừng ở lại thêm một khắc nào.


Mộc Uyển Thanh nhìn thấy thần tình sư phụ và Đoàn Chính Thuần, trong lòng băng giá, nói:


-Sư phụ, ông ta ... ông ta lừa con, nói sư phụ là mẹ con, còn ông ta là ... là cha con.


Tần Hồng Miên đáp:


-Mẹ con chết rồi, cha con cũng chết rồi.


Đoàn Chính Thuần tiến đến bên cửa sổ, dịu dàng nói:


-Hồng Miên, nàng vào đây, để ta được nhìn nàng lâu thêm một chút. Từ nay nàng đừng bỏ đi nữa, đôi ta vĩnh viễn chung sống bên nhau.


Ánh mắt Tần Hồng Miên đột nhiên rạng rỡ, vui mừng hỏi:


-Chàng bảo từ nay mình vĩnh viễn bên nhau, có thật thế không?


Đoàn Chính Thuần đáp:


-Thật chứ! Hồng Miên, chẳng ngày nào ta không nhớ đến em.


Tần Hồng Miên hỏi thêm:


-Chàng bỏ được Đao Bạch Phượng chứ?


Đoàn Chính Thuần chần chừ không trả lời, trên mặt lộ vẻ khó nghĩ. Tần Hồng Miên nói:


-Nếu chàng thương đến đứa con gái mình thì ông đi theo thiếp, vĩnh viễn không còn ngó ngàng gì tới Đao Bạch Phượng, vĩnh viễn không quay về nhà.


Mộc Uyển Thanh nghe hai người đối đáp, trong lòng mỗi lúc một thêm thất vọng, nước mắt doanh tròng, chỉ thấy hình bóng của sư phụ và Đoàn Chính Thuần đều nhòe đi. Nàng biết hai người trước mặt quả đích thực là cha mình mẹ mình, dẫu không muốn tin cũng không được. Thời gian qua nàng tình yêu sâu nặng, ngày đêm mơ tưởng đến Đoàn lang, ngờ đâu chàng lại là anh em cùng cha khác mẹ với mình, chuyện hai người như chim liền cánh, chung sống với nhau đến lúc bạc đầu chỉ chớp mắt tan ra mây khói.


Chỉ nghe Đoàn Chính Thuần dịu dàng nói:


-Có điều ta là Trấn Nam Vương của Đại Lý, nắm hết mọi việc cơ yếu văn võ trong tay, bỏ đi ngay không tiện ...


Tần Hồng Miên hậm hực nói:


-Mười tám năm trước chàng đã nói thế rồi, nay mười tám năm sau cũng lại một câu đó. Đoàn Chính Thuần ơi là Đoàn Chính Thuần, chàng là người phụ tâm bạc hãnh, em ... em hận chàng không biết đâu mà kể ...


Đột nhiên trên mái nhà phía đông bốp bốp bốp ba tiếng vỗ tay, nóc nhà phía tây lập tức có tiếng đáp lại. Tiếp theo là tiếng của Cao Thăng Thái và Chử Vạn Lý cùng cất lên:


-Có thích khách. Các anh em ở đâu yên đó, không được vọng động.


Tần Hồng Miên quát lên:


-Uyển nhi, con còn chưa chịu ra hay sao?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cu Sứt

Cu Sứt

(khotruyenhay.gq) Bằng này giờ chiều chắc cu Sứt đang bò ra nền nhà bậm môi viết chính

30-06-2016
Bó hoa có lõi

Bó hoa có lõi

Với mẹ, hoa là thứ không ăn được, tất nhiên, trừ loại có lõi vừa mới xuất hiện

30-06-2016
Gintama chap 03

Gintama chap 03

Đọc truyện tranh Gintama chap 03     Tiếp nối chap 2, một cuộc gặp gỡ không mấy tốt

05-10-2016
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
Vipboy của chồng

Vipboy của chồng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Mưa và nước mắt

Mưa và nước mắt

Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách

30-06-2016
Mùi chay

Mùi chay

Cái giếng đó còn để dành riêng cho chị tắm. Và hắn còn mất ngủ vì..chị

30-06-2016