Đinh Hỷ cười nói:
bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Cái món ngựa xe lọt vào hố này vốn là một trong những nghề ruột của tôi, không ngờ hôm nay lại có người đem nó ra đối phó với tôi.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Sao ngươi biết người ta muốn đối phó với ngươi?
Đinh Hỷ cười cười nói:
- Tôi biết, đây chỉ là chuyện báo ứng.
Bấy giờ đang có người dùng đao gõ vào trên trần cổ xe, lớn tiếng nói:
- Người trong xe mau mau đi ra, đại lão bản chúng ta có chuyện muốn nói với các ngươi.
Đinh Hỷ nhìn Đặng Định Hầu nói:
- Ông có biết chung quanh đây có đại lão bản nào không?
Đặng Định Hầu nói:
- Ở đây cũng gần Loạn Thạch Cương lắm, coi như đã là địa bàn của các ngươi, ngươi phải biết rõ hơn ta.
Đinh Hỷ nói:
- Hiện tại chung quanh đây, đại lão bản duy nhất chỉ có mình ông.
Người bên ngoài lại cất tiếng dục, trần xe cơ hồ đã bị gõ lũng ra.
Đinh Hỷ nói:
- Ông có ra không?
Đặng Định Hầu hỏi:
- Không ra có được không.
Đinh Hỷ nói:
- Không được.
Đặng Định Hầu bất giác cười khổ nói:
- Ta xem cũng không được.
Đinh Hỷ mở cửa xe ra nói:
- Mời.
Đặng Định Hầu nói:
- Mời ngươi trước, dù gì ngươi cũng là khách của ta.
Đinh Hỷ nói:
- Nhưng tuổi tác ông lớn hơn tôi, trước giờ tôi vẫn kính trọng người trưởng bối.
Đặng Định Hầu nói:
- Ngươi biến thành khách khí hồi nào thế?
Đinh Hỷ cười nói:
- Lúc nãy tôi nghe có tiếng cung tên giương ra, tôi đã quyết tâm khách khí với ông.
Đặng Định Hầu cười lớn.
Dĩ nhiên y cũng đã nghe tiếng cung tên bên ngoài.
Người đã mai phục, cung tên đã chờ sẵn, chỉ cần ló đầu ra, thân hình sẽ bị tên cắm vào như một con nhím.
Có điều bọn họ vẫn đang cười khoan khoái với nhau.
Đặng Định Hầu nói:
- Ta ra ngoài trước bị loạn tiễn cắm phải, ngươi sẽ làm sao đây?
Đinh Hỷ nói:
- Lúc đó tôi sẽ như con rùa rụt cổ, rụt vào trong xe, dù bọn họ có kêu tổ tông tôi lên, tôi cũng không thèm ló ra.
Đặng Định Hầu cười lớn:
- Chủ ý quá hay.
Đinh Hỷ nói:
- Đừng quên tôi là Đinh Hỷ thông minh, nghĩ ra điều gì đều là hay ho cả.
Đặng Định Hầu cười lớn bước ra khỏi xe, đứng ngoài đó một hồi thật lâu, vẫn chưa biến thành một con nhím.
Một người đang đứng cao cao đối diện với y ở phía trên, từ xe nhìn tới, chỉ thấy hai chân của người đó.
Một đôi chân rất xinh xắn, rất linh xảo, mang một đôi giày gai và mặc chiếc áo gai màu trắng.
Đây là chân của một người đàn bà.
Đàn ông dĩ nhiên không có cặp chân của đàn bà , cái vị đại lão bản này là một người đàn bà sao?
Đinh Hỷ ở trong xe hỏi vọng ra:
- Ngoài đó ra sao vậy?
Đặng Định Hầu nói:
- Bên ngoài trời tốt lắm, không lạnh cũng không nóng.
Đinh Hỷ nói:
- Nếu vậy, tôi ra không được rồi.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Tại sao?
Đinh Hỷ nói:
- Tôi chịu không nổi thời tiết tốt như vậy, ra ngoài sẽ bị trúng gió.
Đặng Định Hầu nói:
- Bây giờ trời cũng sắp đổi đó, hình như sắp có mưa rồi.
Đinh Hỷ nói:
- Vậy thì tôi lại càng không ra được.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Ngươi sợ bị mưa ướt sao?
Đinh Hỷ nói:
- Sợ muốn chết luôn.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Chẳng qua, trời vẫn còn chưa mưa.
Đinh Hỷ nói:
- Không lẽ ông muốn tôi ra đó chờ trời mưa?
Đặng Định Hầu thở ra, nhìn đại lão bản đang đứng mé trên bên cạnh cái hố, cười khổ nói:
- Tên tiểu tử này hình như đã quyết tâm không chịu ra ngoài.
Đại lão bản cười nhạt nói:
- Không muốn ra cũng phải ra.
Đặng Định Hầu hỏi:
- Ngươi có cách làm cho y phải ra khỏi xe?
Đại lãO bản nói:
- Hắn không ra, ra sẽ đốt xe.
Đặng Định Hầu lại thở ra một tiếng nói:
- Ta đã biết quá, trên đời này, nếu có người nào đối phó được với Đinh Hỷ, người đó nhất định là Vương đại tiểu thơ.
Cái vị đại lão bản này chính là Vương đại tiểu thơ.
Bốn gã đại hán đứng sau lưng cô, gánh theo cây Bá Vương thương, tám gã đại hán giương cung lắp tên, bao vây kín mít.
Đổ Nhược Lâm đang ngồi xa xa dưới một gốc cây, đang dùng một cái lược lớn chầm chậm chải tóc.
Vương đại tiểu thơ lạnh lùng nói:
- Chúng huynh đệ đây là những vị tiêu khách trong tiêu cuộc của ta, ta muốn bọn họ phóng hỏa, bọn họ sẽ lập tức phóng hỏa, ta muốn bọn họ giết người, bọn họ sẽ lập tức giết người.
Đặng Định Hầu nói:
- Ta thấy được.
Vương đại tiểu thơ nói:
Chương trước | Chương sau