Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long

Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 14
5 sao 5 / 5 ( 124 đánh giá )

Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long - Chương 12 - Đại bảo tháp

↓↓

- Ừ.

bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đặng Định Hầu nói:


- Đại Bảo Tháp ở phía sau miếu sơn thần?


Lão Sơn Đông nói:


- Ừ.


Vương đại tiểu thơ giành hỏi:


- Nhưng sao chúng ta chẳng thấy Đại Bảo Tháp ở đâu vậy?


Lão Sơn Đông nói:


- Không chừng đó là vì con mắt của cô nhìn không rõ lắm.


Vương đại tiểu thơ nói:


- Mắt ông sáng, chắc ông nhìn thấy?


Lão Sơn Đông nói:


- Ừ.


Vương đại tiểu thơ lại hỏi:


- Ở đâu?


Lão Sơn Đông tùy tùy tiện tiện chỉ về phía trước mặt.


Lão chỉ vào một cái bóng mờ mờ ở phía trước, hơi cao hơn miếu Sơn thần một chút, từ phía dưới nhìn qua, chỉ lấy nhô lên khỏi miếu Sơn thần một tý xíu mái ngói, bằng bằng, phẳng phẳng, xem ra chẳng giống gì là một tòa bảo tháp cao lớn cho lắm, nhưng lại có vẻ giống một cái đài hơn.


Có thể gọi cái bóng mờ mờ đó là gì cũng được, nhưng chắc chắn không phải là một tòa bảo tháp.


Vương đại tiểu thơ hỏi:


- Ông nói đây là Đại bảo tháp đấy sao?


Lão Sơn Đông nói:


- Ừ.


Vương đại tiểu thơ nói:


- Tôi đã thấy nhiều tòa bảo tháp, lớn có nhỏ có, nhưng tòa bảo tháp như thế này...


Lão Sơn Đông bỗng ngắt lời cô:


- Ta không hề nói đây là tòa bảo tháp.


Vương đại tiểu thơ nói:


- Ông không nói vậy sao?


Lão Sơn Đông nói:


- Đây có phải là tòa bảo tháp đâu.


Lão Sơn Đông nói chuyện xem ra đã biến thành điên đảo tráo trở, ngay cả Đặng Định Hầu cũng nhịn không nổi phải hỏi:


- Rốt cuộc đây là cái gì?


Lão Sơn Đông nói:


- Là một nửa tòa bảo tháp.


Đặng Định Hầu ngớ mặt ra, hỏi:


- Sao? Bảo tháp cũng có một nửa tòa nữa sao?


Lão Sơn Đông nói:


- Gà nướng cũng có nửa con, bảo tháp tại sao không thể có nửa tòa?


Vương đại tiểu thơ lại giành nói:


- Gà nướng bánh bao đều là một con một chiếc, chỉ vì bị người khác ăn phải đi một nửa vào bụng.


Lão Sơn Đông nói:


- Đúng vậy.


Vương đại tiểu thơ hỏi:


- Còn một nửa tòa bảo tháp đi đâu?


Lão Sơn Đông nói:


- Sập rồi.


Vương đại tiểu thơ hỏi:


- Làm sao sập?


Lão Sơn Đông nói:


- Bởi vì nó quá cao.


Ánh mắt lão trong đêm tối sáng rực lên, lão ta lại nói:


- Bảo tháp cũng giống như người ta, người ta bò lên càng cao chừng nào, không phải cũng dễ té xuống hay sao?


Đặng Định Hầu không hỏi gì nữa, trong lòng y cũng đang than thở, cái ý nghĩa của câu nói đó, không chừng không ai hiểu được nhiều như y.


Càng hiểu nhiều chừng nào, càng ít nói đi chừng đó.


Lão Sơn Đông nói:


- Tòa bảo tháp này vốn có mười ba tầng, nghe nói mất đi bảy tám năm mới xây lên xong.


Vương đại tiểu thơ hỏi:


- Còn bây giờ?


Ánh mắt của Lão Sơn Đông lấp loáng, lão bỗng nói tiếp:


- Lúc bảy tầng phía trên bảo tháp sập xuống, phía dưới đang có rất nhiều người đang cúng tế quỳ lạy.


Vương đại tiểu thơ thay đổi sắc mặt hỏi:


- Nếu vậy lúc bảo tháp sập xuống, chắc chết nhiều người lắm sao?


Lão Sơn Đông nói:


- Nghe nói cũng không nhiều, chỉ có mười ba người.


Bàn tay của Vương đại tiểu thơ lạnh hẳn đi.


Lão Sơn Đông hững hờ nói:


- Một người đã chết oan uổng như vậy, oan hồn thế nào cũng không tiêu tan được, vì vậy mười ba người này, chính là mười ba cái hồn ma.


Một cơn gió thổi qua, Vương đại tiểu thơ bất giác rùng mình lên.


Vương đại tiểu thơ nói:


- Ông đừng nói nữa có được không?


Lão Sơn Đông nói:


- Được.


Lão vừa nói xong, trên tòa tháp bỗng có một ánh dèn bật lên, như một ánh đèn ma.


Vương đại tiểu thơ ráng giữ hơi thở cho bình thường lại, cô hỏi lão Sơn Đông:


- Trên đó tại sao lại có người vậy?


Lão Sơn Đông hỏi lại:


- Sao cô biết trên đó nhất định có người?


Vương đại tiểu thơ trừng mắt nhìn lão, nói:


- Ông đã bằng lòng không nói đến chuyện đó rồi mà.


Lão Sơn Đông cưòi cười nói:


- Ta nói gì?


Vương đại tiểu thơ cắn môi, dậm chân một cái, nói:


- Bất kể đó là người hay quỹ, tôi cũng phải lên xem thử.


Cô đang chuẩn bị xông lên, Đặng Định Hầu đã níu cô lại, nói:


- Cô khỏi cần đi xem, tôi bảo đảm đó là người đấy, chỉ bất quá, người có lúc còn đáng sợ hơn quỹ.


Nghĩ đến cái người đó âm hiểm ác độc thế nào, Vương đại tiểu thơ nhịn không nổi, lại rùng mình lên lần nữa.


Thật tình cô cũng sợ lắm:


- Nhưng nếu tôi nhìn còn không dám nhìn, tại sao còn lại đây làm gì?


Đặng Định Hầu nói:


- Tự nhiên là chúng ta phải lại xem thử.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Bởi vì có anh

Bởi vì có anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Có đôi

25-06-2016
Câu chuyện mùa đông

Câu chuyện mùa đông

Trên phố, một bà cụ đi chân đất đang nặng nhọc lê từng bước trên tuyết, đến

30-06-2016
Cây, lá và gió

Cây, lá và gió

"Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó... đầu tiên hãy yêu người đó trước

29-06-2016
Mai xua mây tan

Mai xua mây tan

"Chị Hạ không như chị nghĩ đâu! Chị ấy là người rất kỳ lạ. Em thương chị, em

24-06-2016
Đôi đũa lệch

Đôi đũa lệch

Tại sao anh không về nhà? Tại sao anh để cho người phụ nữ đó gọi điện mà không

23-06-2016

Duck hunt