XtGem Forum catalog
Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long

Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 14
5 sao 5 / 5 ( 30 đánh giá )

Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long - Chương 12 - Đại bảo tháp

↓↓

Từ lần đó trở đi, y không muốn dùng đến ám khí nữa.

bạn đang xem “Thất Chủng Binh Khí 5 - Bá Vương Thương - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Có điều bây giờ, y không thể không sử dụng nó.


... Tại sao một người cứ bị hoàn cảnh bức bách, phải làm những chuyện mà y không muốn làm?


Đặng Định Hầu thở ra, bỏ viên Thiết Liên tử cuối cùng vào trong túi, thắt nó vào bên hông.


Vương đại tiểu thơ nãy giờ đang lẳng lặng nhìn y, bấy giờ mới hỏi:


- Bây giờ mình đã đi chưa?


Đặng Định Hầu gật gật đầu, y lại uống thêm tý rượu.


Rượu tuy làm cho người ta phản ứng chậm lại, phán đoán sai lầm, nhưng cũng làm tăng thêm dũng khí.


Những chuyện trên đời này, vốn đều là thế, có mặt tốt, nhất định phải có mặt xấu.


Nếu mình thường thường nhắm hướng tốt mà nghĩ tới, cuộc sống mới có mòi dễ chịu ra.


Vương đại tiểu thơ cũng uống tý rượu, cô đứng dậy, nhìn lão Sơn Đông cười một cái, nói:


- Cám ơn ông cho uống rượu nhé, cám ơn ông luôn bánh bao và gà nướng.


Lão Sơn Đông ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô, nhìn một hồi thật lâu, bỗng nói:


- Cô quyết tâm đi sao?


Vương đại tiểu thơ nói:


- Tôi không đi không được.


Lão Sơn Đông nói:


- Dù biết đi là không về được, cô cũng không đi không được sao?


Vương đại tiểu thơ cười lên một tiếng, nói:


- Trở về được hay không cũng không quan trọng lắm, quan trọng ấy là, chúng ta có đi được không, có nên đi không.


Lão Sơn Đông thở ra một hơi thật dài nói:


- Nói hay lắm, quá hay.


Lão ta quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Đặng Định Hầu hỏi:


- Xem kiểu này, ngươi cũng không đi không dược phải không?


Đặng Định Hầu cười cười.


Lão Sơn Đông nói:


- Chỉ cần ngươi cảm thấy phải đi làm chuyện đó, ngươi sẽ không đi không được sao?


Đặng Định Hầu lại cười cười, y nói:


- Thật ra, tôi cũng chẳng muốn đi, bởi vì tôi sợ chết, sợ quá chừng luôn, có điều nếu như không đi, sau này ngày tháng trôi qua nhất định còn đáng sợ hơn nhiều.


Lão Sơn Đông nói:


- Được, nói được lắm.


Lão bỗng đứng dậy, nói:


- Chúng ta đi thôi.


Đặng Định Hầu ngẫn người ra hỏi:


- Chúng ta?


Lão Sơn Đông cũng cười lên một tiếng, nói:


- Nếu ta không dẫn đường, làm sao các ngươi đi được?


Vương đại tiểu thơ hỏi:


- Không lẽ ông không chỉ dường cho chúng tôi, để chúng tôi đi một mình được sao?


Lão Sơn Đông nói:


- Không được.


Vương đại tiểu thơ hỏi:


- Tại sao không được?


Lão Sơn Đông nói:


- Bởi vì ta muốn đi.


Vương đại tiểu thơ nói:


- Lúc nãy chính ông đã nói, đi là khó mà về được lắm.


Lão Sơn Đông nói:


- Ta nói rồi các ngươi vẫn cứ đi, các ngươi đi được, tại sao ta không đi được?


Vương đại tiểu thơ nói:


- Chúng tôi đi là có lý do mà.


Lão Sơn Đông nói:


- Ta cũng có lý do, ta đi xem nhiệt náo.


Vương đại tiểu thơ cười khổ nói:


- Lý do đó không đầy đủ.


Lão Sơn Đông nói:


- Đối với ta, lại quá đầy đủ.


Lão mỉm cười, lại nói tiếp:


- Các ngươi còn trẻ, một người thì đang độ thiếu niên, tiền trình vô hạn, một người thì đang thời đắc ý nhất, không những nổi danh thiên hạ, mà còn có tiền có thế, còn ta? Ta có gì đâu?


Vương đại tiểu thơ nói:


- Ông... Ông...


Lão Sơn Đông không đợi cô nói tiếp, đã giành nói:


- Ta đã là một lão già, một nửa thân đã xuống đất, ta chẳng có vợ có con, cũng chẳng có điền địa tài sản, mỗi tối ngồi uống rượu dở sống dở chết, sống cũng không khác gì chết bao nhiêu. Các ngươi vì bạn bè liều mạng, vì giang hồ đạo nghĩa mà làm, tại sao ta lại làm không được?


Lão càng nói càng khích động, cổ họng muốn khàn luôn.


Lão Sơn Đông lại nói tiếp:


- Dù các ngươi không xem ta là bạn bè, nhưng ta thích các ngươi, ta thích Tiểu Mã, thích Đinh Hỷ, vì vậy ta không đi không được.


Vương đại tiểu thơ nhìn nhìn Đặng Định Hầu.


Đặng Định Hầu lại uống thêm miếng rượu, nói:


- Chúng ta đi thôi.


Vương đại tiểu thơ hỏi:


- Chúng ta?


Đặng Định Hầu nói:


- Chúng ta có nghĩa là, ba người chúng ta.


Gió từ núi xa thổi lại, núi ở xa lại bị bóng đêm che trùm mất.


Bọn họ ba người đi ra, lão Sơn Đông ưỡn ngực, đi trước nhất.


Lão đi ra rồi, chẳng thèm quay đầu lại.


Vương đại tiểu thơ hỏi:


- Ông không khóa cửa lại sao?


Lão Sơn Đông cười lớn nói:


- Các ngươi chẳng sợ chết, ta còn lo gì đến cái quán bánh bao đó?


Gò núi xa xa trong bóng tối trông lại càng xa hơn, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn lại đó, dưới chân núi, tiếng gió rít đã biến thành đê trầm, làm như gió cũng biết than thở.


Vì ai mà than thở?


Có phải vì sự tàn bạo và ngu muội của con người không?


Người và người với nhau, tại sao lại cứ lừa gạt nhau, hãm hại nhau, giết chóc nhau?


Ánh đèn từ tiểu trấn lấp lánh, xem ra còn xa hơn từ tiểu trấn nhìn lại hòn núi lúc nãy.


Thậm chí còn xa hơn cả vì sao trên trời.


Dưới ánh sao ảm đạm, có thể thấy thấp thoáng một cái miếu nhỏ.


Đặng Định Hầu hạ giọng, hỏi:


- Đấy là miếu Sơn thần?


Lão Sơn Đông nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Một cõi duyên trần

Một cõi duyên trần

Choáng váng, anh định thần nhìn thấy nắp chiếc rương bật tung, anh tiến lại

24-06-2016
Vược

Vược

(khotruyenhay.gq) Và thêm một điều khác nữa, ấy là Vược có vợ đủ ba miền Bắc -

27-06-2016
Bản tình ca mùa đông

Bản tình ca mùa đông

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Hắn đi chậm

24-06-2016
Nếu anh đi bộ đội

Nếu anh đi bộ đội

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Nếu anh

25-06-2016