Dương Lân nói:
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 4 - Đa tình hoàn - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Không chừng cái hứng của hắn không phải ở tiếng tăm, mà là ở chuyện giết người !
Tiêu Thiếu Anh hỏi:
- Y luyện vũ công là thứ chuyên môn giết người ?
Dương Lân nói:
- Vũ công của y không đẹp mắt, nhưng rất hữu hiệu.
Tiêu Thiếu Anh thở phào một hơi dài, y cười khổ nói:
- Nếu vậy lần này người Cát Đình Hương phái ra đối phó tôi, nhất định phải là Vương Đồng.
Dương Lân hỏi:
- Tại sao ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Bởi vì lão còn chưa biết lai lịch tôi ra sao, huống gì, lão mà xuất thủ, nhất định không muốn về tay không.
Cát Đình Hương mà đã xuất thủ, đúng là phải có được chín phần mười trong tay rồi.
Trước giờ lão chưa hề làm chuyện gì không nắm chắc trong tay.
Vương Nhuệ đã nhịn không nổi lộ vẻ tư lự:
- Nếu lão đã phái Vương Đồng ra tìm ngươi, tốt nhất ngươi tạm thời trốn ở đây.
Tiêu Thiếu Anh thì lắc đầu:
- Nếu y đã lại tìm tôi, tôi sẽ để cho y tìm ra.
Vương Nhuệ chau mày nói:
- Tại sao ?
Tiêu Thiếu Anh trả lời:
- Tôi nhất định phải để cho y tìm ra, rồi mới có cơ hội hỗn nhập vào Thương Hương Đường.
Vương Nhuệ hỏi:
- Tại sao phải nhất định hỗn nhập vào Thương Hương Đường ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Bởi vì tôi phải hỗn nhập vào Thương Hương Đường rồi, mới có cơ hội để báo thù.
Dương Lân bỗng cười nhạt nói:
- Chỉ tiếc là người chết không cách nào báo thù cho bạn bè được.
Tiêu Thiếu Anh cười cười nói:
- Tôi còn chưa chết mà.
Dương Lân nói:
- Đó là vì Vương Đồng còn chưa tìm ra ngươi thôi.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Chỉ cần y tìm ra tôi, là tôi chắc phải chết không nghi ngờ gì ?
Dương Lân nói:
- Ta đã thấy y xuất thủ, ta cũng biết vũ công của ngươi.
Tiêu Thiếu Anh lại cười.
Dương Lân hỏi:
- Ngươi không tin ?
Tiêu Thiếu Anh cười không nói gì.
Dương Lân nói:
- Lão đại của chúng ta, công phu Song Hoàn, ngươi cũng đã biết.
Dĩ nhiên Tiêu Thiếu Anh biết.
Thịnh Trọng sử Song Hoàn, phân lượng gấp đôi người khác, thêm vào sức trên tay của y, cú đánh ra, quả thật là có sức vỡ núi tan non.
Dương Lân nói:
- Nhưng ta chính mắt trông thấy lão đại đánh ra song hoàn, trúng vào ngực của hắn, mà hắn làm như hoàn toàn không có cảm giác gì.
Tiêu Thiếu Anh hững hờ nói:
- Tôi tin y là người rất đáng sợ, chỉ bất quá, tôi không thể trốn y cả đời được.
Vương Nhuệ nói:
- Ngươi có thể trốn nửa tháng gì đó, chờ chúng ta thương thế lành lặn rồi tính sau.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Đợi đến lúc đó, chúng ta dựa vào sức người nào đánh lại Thương Hương Đường ?
Vương Nhuệ nói không ra lời.
Tiêu Thiếu Anh lộ vẻ trầm tư một hồi, bỗng hỏi:
- Vương Đồng giết Thịnh lão đại rồi, bèn lại đối phó anh ?
Vương Nhuệ gật gật đầu.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Y dung tình tha cho anh, không chừng không phải là động lòng lương thiện đâu.
Vương Nhuệ hỏi:
- Ngươi nghĩ hắn làm vậy vì lẽ gì ?
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Không chừng bởi vì y bị Thịnh lão đại đánh một cú xong, đã bị nội thương, thương thế đến lúc đó mới phát tác ra.
Vương Nhuệ nối lời:
- Nhưng còn người khác ...
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Lúc đó Cát Đình Hương đang đối phó với lão gia tử, dĩ nhiên không rảnh đi lo chuyện khác, còn mấy người kia là trông vào y thôi, thấy y thả anh, cũng không dám đa sự thò tay vào.
Lối suy đoán đó quả cũng hợp lý lắm.
Suy đoán hợp lý, đều làm người ta để mắt chú ý đến, ngay cả Dương Lân bây giờ cũng nhìn y với cặp mắt khác đi.
Tiêu Thiếu Anh trầm ngâm một hồi, rồi lại nói:
- Nhưng Thịnh lão đại đánh cú đó, đáng lý ra lập tức phải đưa y vào chỗ chết, nhưng y còn chi trì cho đến lúc đó, vì vậy tôi nghĩ, trên người y nhất định có mặc thứ áo giáp phòng thân gì đó.
Y lại cười cười rồi nói tiếp:
- Người muốn giết người khác, đại khái là phải đề phòng bị người ta giết trước.
Dương Lân lắng nghe, bỗng nói:
- Ngươi không phải là con quỷ rượu thật đâu, ngươi thật không hồ đồ chút nào.
Tiêu Thiếu Anh nói:
- Tôi ...
Dương Lân ngắt lời nói:
- Ngươi đã không phải thứ hồ đồ, hai năm trước, tại sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy ?
Hai năm trước, Tiêu Thiếu Anh say túy lúy, xông vào phòng con gái độc sinh của lão gia tử ... đây là nguyên nhân lớn nhất tại sao y bị trục xuất ra khỏi Song Hoàn Môn.
Ánh mắt của Tiêu Thiếu Anh bỗng lộ ra một vẻ gì đó thật không thể hình dung, cũng không biết là hối hận, hay là bi thương.
Nhưng y đã lấy lại vẻ bình thường thật nhanh chóng, rồi hững hờ nói:
- Dù là người tỉnh táo đến đâu, cũng có lúc làm chuyện hồ đồ, huống gì tôi vốn là kẻ không ra gì cũng chẳng giống ai.
Vương Nhuệ thở ra một hơi, cười khổ nói:
- Bất kể ra sao, con người không ra gì của ngươi suy nghĩ còn có vẻ nhiều hơn hai chúng ta cộng lại nhiều.
Dương Lân nói:
- Bất kể ra sao, nếu ngươi muốn hỗn nhập vào Thương Hương Đường, chuyện đó không khác gì là dê nhảy vào miệng cọp.
Tiêu Thiếu Anh mỉm cười nói:
- Thương Hương Đường dù có là hang cọp thật, tôi cũng có thể giả trang thành một con cọp giấy, để bọn họ không nhìn ra tôi là một con dê.
Dương Lân không hiểu, Vương Nhuệ cũng không hiểu.
Tiêu Thiếu Anh nói:
Chương trước | Chương sau