Pair of Vintage Old School Fru
Thất chủng binh khí 4 - Đa tình hoàn - Cổ Long

Thất chủng binh khí 4 - Đa tình hoàn - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 14
5 sao 5 / 5 ( 72 đánh giá )

Thất chủng binh khí 4 - Đa tình hoàn - Cổ Long - Hồi 2 - Mộ hoang trong mưa bão

↓↓

Dương Lân cười nhạt nói:

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 4 - Đa tình hoàn - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Y là thứ bạn bè gì vậy ?


Vương Nhuệ nói:


- Ít ra không phải là thứ bạn bè đi bán đứng bạn bè.


Dương Lân nói:


- Y không phải vậy ?


Vương Nhuệ nói:


- Nếu y là người bán đứng bọn ta, hiện tại chúng ta đã vào quan tài thật rồi.


Tiêu Thiếu Anh bỗng nhiên cười lớn.


Tiếng cười đượm đầy vẻ bi thương và tịch mịch không sao tả được:


- Thật tình ta không ngờ, trên đời này còn có người chịu xem ta là bạn bè đấy !


Y rót đầy một ly rượu, đưa qua:


- Nào, tôi mời anh một ly, anh dùng ly, tôi dùng bình, chúng ta cùng cạn.


Một bình rượu đầy ắp, y uống từng ngụm từng ngụm cho đến lúc cạn sạch.


Vương Nhuệ chau mày nói:


- Sao ngươi cứ muốn uống rượu kiểu như vậy ?


Tiêu Thiếu Anh nói:


- Uống như vậy có gì không tốt ?


Vương Nhuệ nói:


- Đấy không còn là uống rượu nữa, mà là liều mạng.


Tiêu Thiếu Anh chầm chậm nói:


- Chỉ cần còn có mạng để liều, lại có gì là không tốt ?


Ánh mắt y lại lộ vẻ thật kỳ quái, nhìn chăm chú không chớp mắt vào Vương Nhuệ.


Vương Nhuệ bỗng dùng sức nắm chặt lấy tay y, than lên một tiếng:


- Ngươi chịu liều mạng thật sao ?


Tiêu Thiếu Anh khẳng khái nói:


- Ít nhất tôi cũng còn cái mạng đây !


Giọng nói của Vương Nhuệ trở nên nghẹn ngào:


- Ngươi nguyện ý đem bán cái mạng mình cho Song Hoàn Môn ?


Tiêu Thiếu Anh nói:


- Không phải là bán cho Song Hoàn Môn, mà là bán cho bạn bè.


Y dùng sức nắm chặt lấy tay Vương Nhuệ:


- Tuy tôi không còn là đệ tử Song Hoàn Môn, nhưng Song Hoàn Môn vẫn còn có rất nhiều người là bạn của tôi !


Bàn tay Vương Nhuệ run lên, cổ họng y nghẹn lại.


Thật tình y không ngờ, trong giờ phút này, còn có người dám thừa nhận mình là bạn bè của Song Hoàn Môn.


Tiêu Thiếu Anh chầm chậm nói tiếp:


- Huống gì, dù tôi không đi tìm Cát Đình Hương, lão ta nhất định cũng không buông tha tôi.


Vương Nhuệ hỏi:


- Tại sao ?


Tiêu Thiếu Anh hững hờ nói:


- Song Hoàn Môn tuy không nhận tôi, cái tên đệ tử bất tiếu này, nhưng trong cặp mắt người khác, tôi còn sống là người của Song Hoàn Môn, chết đi là quỷ của Song Hoàn Môn.


Giọng nói của y tuy lãnh đạm, nhưng đôi bàn tay của y đang run rẩy.


Cặp mắt của Vương Nhuệ bất giác lộ vẻ áy náy, y buồn rầu nói:


- Tuy ngươi lầm lỗi, nhưng chúng ta ... chúng ta không chừng cũng có lỗi nữa.


Y nói chưa dứt lời, Tiêu Thiếu Anh đã hướng câu chuyện:


- Các anh nói nãy giờ, tôi đều nghe cả.


Dương Lân lạnh lùng nói:


- Ta biết ngươi không hề điếc tai.


Thái độ của y đối với Tiêu Thiếu Anh, giống hệt như thái độ của Vương Nhuệ trước đây đối với y vậy.


Tiêu Thiếu Anh thì hoàn toàn chẳng màng:


- Hôm ấy bọn họ đến mười ba người, có mấy người anh biết mặt ?


Dương Lân trầm ngâm một hồi, rốt cuộc nói:


- Chỉ có năm người !


Tiêu Thiếu Anh hỏi:


- Có phải là Cát Đình Hương và bốn đại phân đường chủ thuộc hạ của Thương Hương Đường ?


Dương Lân gật gật đầu.


Trận đó, Thương Hương Đường quả đã phái ra toàn bộ tinh nhuệ, nhưng hảo thủ trong Thương Hương Đường không có nhiều.


- Kỳ dư tám người kia là ai ?


- Có bốn người lúc nào cũng bịt mặt, còn bốn người kia đều lạ mặt, ta chưa bao giờ thấy qua, chắc là những tay giết mướn mà Cát Đình Hương đem vàng bạc mua chuộc từ bên ngoài lại.


Tiêu Thiếu Anh lại hỏi:


- Công phu của bọn họ ra sao ?


Dương Lân nói:


- Đều không thua gì bốn đại phân đường chủ Thương Hương Đường.


Tiêu Thiếu Anh hỏi:


- Tổn thương ra sao ?


Dương Lân nói:


- Bốn người của Thương Hương Đường lại, chết mất ba, trọng thương một.


Tiêu Thiếu Anh trầm tư một lát, chầm chậm nói:


- Trận này Thương Hương Đường tuy đánh bại Song Hoàn Môn, chính bọn họ cũng đã tổn thương nguyên khí cực kỳ lớn, xem ra người được hưởng lợi chân chính, chỉ bất quá là bốn tay giết mướn Cát Đình Hương mời lại.


Dương Lân nói:


- Xem vũ công của tám người đó, nhất định không phải là vô danh tiểu tốt trong giang hồ, nhưng cũng không biết lão ta tìm ở đâu ra.


Vương Nhuệ bỗng nói:


- Vương Đồng hình như đã theo Cát Đình Hương từ lâu, chỉ bất quá chưa hề lộ mặt ra thôi.


Dương Lân hỏi:


- Sao ngươi biết ?


Vương Nhuệ nói:


- Hai năm trước ta ở Lan Châu gặp y một lần, lúc đó Cát Đình Hương cũng ở Lan Châu.


Dương Lân nói:


- Nhưng ngươi không đề cập đến chuyện này bao giờ !


Vương Nhuệ cười khổ nói:


- Lúc đó thật tình ta không ngờ Cát Đình Hương lại có âm mưu lớn lao như vậy, lá gan to lớn như vậy.


Tiêu Thiếu Anh thở ra nói:


- Huống gì, chẳng ai muốn đề cập đến chuyện đau lòng riêng tư của mình.


Dương Lân phảng phất còn muốn nói gì nữa, y nhìn Vương Nhuệ một cái, rốt cuộc câm miệng lại.


Tiêu Thiếu Anh lại hỏi:


- Trong tám người đó, vũ công cao nhất là ai ?


Dương Lân không hề suy nghĩ, lập tức nói ngay:


- Vương Đồng !


Tiêu Thiếu Anh lại nói tiếp:


- Nhưng y ở trong giang hồ chẳng phải là người danh tiếng gì.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Mối Tình Đầu - Sogood

Mối Tình Đầu - Sogood

Đầu tiên phải kể sơ qua thế này.. lớp em là lớp cá biệt, tuần nào cũng đội sổ

17-07-2016 28 chương
Dù em ok hay không ok...

Dù em ok hay không ok...

Cô không bất ngờ về nụ hôn, cô đoán là hôm nay anh sẽ hôn. Cô ngủ thiếp trên ghế

01-07-2016
Ai tặng em salem

Ai tặng em salem

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Chắc là cậu

27-06-2016
Nó là em con

Nó là em con

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi còn

25-06-2016
Học sinh khó ưa

Học sinh khó ưa

Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi.

30-06-2016