XtGem Forum catalog
Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long

Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 5
5 sao 5 / 5 ( 91 đánh giá )

Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long - Hồi 2 - Thiếu niên giang hồ 2

↓↓

Đoàn Ngọc nói:

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Thôi khỏi phải tính nữa.


Trừ tiền vốn ra, y đẩy tám chín chục miếng giấy toàn bộ qua một bên, mỉm cười nói:


- Bao nhiêu đây coi như tiền rượu của hôm nay, tôi mời cái vị uống.


Cố đạo nhân biến hẳn sắc mặt, không biết là đang kinh hãi hay đang mừng rỡ, một hồi thật lâu mới chầm chậm nói:


- Ta không nhận thứ này được.


Đoàn Ngọc hỏi:


- Tại sao ?


Cố đạo nhân nói:


- Nhiều quá.


Đoàn Ngọc suy nghĩ một thoáng, cười nói:


- Được, tôi lấy mười tấm, làm tiền tiêu vặt, còn lại xin ông nhận lấy, nếu không là ông xem thường tôi, không muốn coi tôi là bạn bè.


Cố đạo nhân nhìn y, lại một hồi thật lâu nữa, mới thở ra một hơi thật dài, nói:


- Sau này chắc chắn chú sẽ có nhiều bạn bè lắm ...


Vương Phi cũng đưa ngón cái lên khen:


- Lão đệ, một người bạn tốt hào sảng, khẳng khái như chú, ta dám nói Giang Nam còn tìm không ra người thứ hai.


Nghiêm Cửu nói:


- Vài bữa rảnh rổi, phải nhất định mời đến Tái Vân Trang chuyện trò.


Đoàn Ngọc nói:


- Tái Vân Trang ? Các hạ không lẽ là người được xưng là Diệu Thủ Duy Ma Nghiêm Tái Vân Nghiêm lão gia tử ?


Nghiêm Cửu mỉm cười nói:


- Ta xem lão đệ chắc là đại thiếu gia của Đoàn Phi Hùng Đoàn lão gia tử ?


Vương Phi vỗ tay cười nói:


- Đúng rồi, trừ công tử nhà họ Đoàn, còn ai xuất thủ rộng rãi như vậy được.


Đoàn Ngọc ngẫn mặt ra.


Tái Vân Trang chủ Nghiêm Cửu gia đời đời là thương gia cự phú, y vốn là công tử nổi danh ở Giang Nam, không những văn vũ song toàn, mà cầm kỳ thi họa, ty trúc đàn xướng, thứ nào cũng thông thạo, thứ nào cũng tinh tường.


Nhưng trong giang hồ ai nấy cũng đều biết, món y tinh thông nhất là đánh bạc.


Lấy thân phận địa vị của y, dĩ nhiên không thể nào qua lại vài chục đồng tiền chơi bài cửu.


Vậy thì mỗi tấm giấy số ấy giá trị tới bao nhiêu ?


Cố đạo nhân nói:


- Còn mười tấm giấy số này, không biết Đoàn công tử tính ra sao ?


Đoàn Ngọc nói:


- Tùy thôi.


Cố đạo nhân hỏi:


- Đổi thành vàng ròng có được không ?


Đoàn Ngọc nói:


- Tùy thôi.


Y mỉm cười, gắng gượng khống chế lấy mình, không để lộ vẻ kinh ngạc ra ngoài mặt.


Cố đạo nhân đã nhấc cái vò rượu y đang ngồi lên, để trên bàn, khui cái nắp ra.


Trong vò lại đầy cả một vò toàn là vàng ròng đỏ chói.


Cố đạo nhân nói:


- Đây là vàng ròng tám trăm năm chục lượng, đổi thành bạc, vừa đúng tám vạn lượng. Xin Đoàn công tử nhận cho.


Đoàn Ngọc lại ngẩn mặt ra.


Mỗi một tấm giấy số ấy, lại là cả một ngàn lượng bạc !


Lúc nãy y tùy tiện, đặt mười vạn lượng bạc đánh xuống một ván bài.


Gia giáo nhà Đoàn lão gia từ trước giờ rất nghiêm ngặt, bởi vì hy vọng luyện cho đứa con trai độc nhất thành một người hữu dụng chính trực, không phải là muốn cho đứa con mình làm một gã công tử phong lưu quăng tiền như cỏ rác.


Vì vậy Đoàn Ngọc đến năm lên mười hai tuổi, mới bắt đầu được quy định cho xài tiền ăn vặt.


Lúc bắt đầu vào là mỗi tháng một lượng bạc, đến năm mười bốn tuổi, mới tăng thêm thành hai lượng.


Đến năm mười sáu tuổi là mẫu thân y năn nỉ, mới phát cho y mười lượng.


Như vậy cho tới khi y lên mười tám tuổi, lần này y ra khỏi cửa, Đoàn lão gia tử tuy đưa cho y mười tấm ngân phiếu một trăm lượng mới nguyên, mà còn phải dặn đi dặn lại, không được tiêu hết sạch.


Một ngàn lượng bạc ngân phiếu, chính là món tiền lớn nhất cả đời của Đoàn Ngọc từng có được.


Tay y xài không tiện tặn lắm, nhưng cũng rất cẩn thận, còn mấy tấm vàng lá mẫu thân y đưa riêng cho dành khi chuyện khẩn cấp, y không nghĩ đến chuyện lấy ra xài.


Y cảm thấy nếu một người muốn tiêu tiền, thì nên đem sức lao lực của mình ra kiếm lấy.


Y vốn trước giờ khinh thường những kẻ tán gia bại sản đem tiền của đời trước kiếm được ra vung vãi như cỏ rác.


Thật ra, trước giờ y chưa hề phung phí mất một lượng bạc nào. Nhưng vừa rồi, y tùy tùy tiện tiện đưa cho đứa nhỏ một ngàn lượng, lại đưa cho Cố đạo nhân sáu bảy vạn lượng.


Rượu ngon, gái đẹp, y muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.


Ít nhất y cũng không còn phải ráng ước thúc lấy mình, ít ra cũng có thể uống say trọn một vài ngày cái đã, hưởng thụ cho biết những thứ y chưa bao giờ được hưởng thụ qua.


Đối với một người trai trẻ vừa ra khỏi nhà mà nói, đây đúng là một thứ dụ hoặc không thể nào cự được.


Ngay cả đối với một lão già mà nói, đấy còn không phải là một thứ dụ hoặc rất lớn lao sao ?


Cố đạo nhân nhìn y chăm chú, mỉm cười nói:


- Đeo lên lưng mười vạn lượng, cưỡi hạc xuống Dương Châu. Có bao nhiêu đó tiền, bất cứ ở nơi nào, cũng đều có thể tiêu một trận thỏa thích thôi !


Vương Phi cười nói:


- Huống gì món tiền này vốn là tiền thắng bài bạc, tiêu hết sạch cũng có sao ?


Cố đạo nhân nói:


- Thật ra Hàng Châu cũng có rất nhiều nơi thú vị, mỹ nhân ở Hàng Châu trước giờ nổi danh thiên hạ, Đoàn công tử trẻ người tiền nhiều, đến đây là phải nên hưởng thụ tí mùi ôn nhu.


Đoàn Ngọc trầm ngâm một hồi bỗng nói:


- Một vạn lượng này tôi cũng nhận không được.


Cố đạo nhân chau mày hỏi:


- Tại sao ?


Đoàn Ngọc thở ra, y cười khổ nói:


- Tôi vốn không biết mấy tấm giấy số này một tấm là một ngàn lượng bạc.


Y không để cho người khác mở miệng, đã vội vã nói tiếp:


- Nếu tôi biết, tôi sẽ chẳng đánh bạc, bởi vì nếu tôi thua, tôi cũng lấy không ra đâu bao nhiêu đó tiền mà trả.


Cố đạo nhân nói:


- Nhưng hiện tại chú đâu có thua gì đâu ?


Đoàn Ngọc nói:


- Nếu thua không được, thì thắng cũng không được cầm !


Cố đạo nhân nói:


- Nếu chú không nói, cũng không ai biết chú thua không được.


Đoàn Ngọc nói:


- Nhưng chính tôi, tôi biết, tôi gạt người ta được, nhưng tôi không có cách nào gạt được chính tôi, vì vậy nếu tôi cầm món tiền này, tối lại tôi sẽ nhất định không ngủ được.


Cố đạo nhân bật cười.


Y mỉm cười nhìn Vương Phi một cái, rồi lại nhìn Nghiêm Cửu một cái, rồi nói:


- Các người đã từng thấy một người trẻ tuổi nào ngu như vậy không ?


Nghiêm Cửu lắc lắc đầu nói:


- Không.


Vương Phi thở ra nói:


- Trai trẻ bây giờ quả thật càng lúc càng thông minh ra.


Đoàn Ngọc đỏ mặt nói:


- Tôi cũng không chừng không mấy thông minh, nhưng tôi còn biết thứ nào nên lấy, thứ nào không nên lấy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Lo trước chắc ăn

Lo trước chắc ăn

Vào những ngày hè, Kiến vừa đi dạo hết cánh đồng vừa thu nhặt các hạt lúa mì,

24-06-2016
Ngược lại với yêu

Ngược lại với yêu

Một giáo sư đang giảng về "tiểu thuyết" ở một lớp học của các nhà văn trẻ, giáo

01-07-2016
Em gái bé bỏng

Em gái bé bỏng

Cô em gái nhõng nhẽo nhiều khi thật phiền phức nhưng như một thiên thần đáng yêu bên

01-07-2016
Khúc tình

Khúc tình

Tối qua, vì giận nhau, Hoàng để mẩu giấy bên điện thoại của vợ: Sáng mai anh đi

29-06-2016
Bảy ngày hạnh phúc

Bảy ngày hạnh phúc

Em không phải là người đầu tiên tôi rung động nhưng em thực sự mới là mối tình

25-06-2016
Vipboy của chồng

Vipboy của chồng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016