- Tôi vốn lại đây để bái phỏng Cố đạo nhân kia mà.
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 3 - Bích ngọc đao - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Người khác bất kể nói sao, anh đều toàn bộ tin cả.
Đoàn Ngọc lại thở ra, nói:
- Nếu cô không tin người khác, người khác làm sao tin cho được cô ?
Hoa Hoa Phong bỗng đứng bật dậy, hầm hầm nói:
- Được, anh muốn đi thì đi đi.
Đoàn Ngọc hỏi:
- Còn cô ?
Hoa Hoa Phong cười nhạt nói:
- Tôi chẳng có hứng thú đi xem người ta đánh bạc, cũng chẳng muốn bồi bạn một tên ngốc đi nạp mạng, tôi còn có chuyện của tôi.
Cô chẳng nhìn thêm Đoàn Ngọc lần nào, quay đầu bỏ đi ngay.
Đoàn Ngọc cứ thế mà nhìn cô đi, cô cũng cứ thế mà đi thật.
Nữ đạo sĩ chớp mắt hỏi:
- Ông không kéo cô ấy lại sao ?
Đoàn Ngọc thở ra nói:
- Một người đàn bà nếu muốn đi thật, chẳng ai kéo lại cho được.
Nữ đạo sĩ nói:
- Không chừng cô ta không muốn đi thật thì sao ?
Đoàn Ngọc hững hờ nói:
- Nếu không muốn đi thật, tôi hà tất phải đi kéo lại.
Nữ đạo sĩ bật cười nói:
- Con người ông thật là thú vị, có lúc ngay cả tôi cũng thấy ông có vẻ ngu ngu, nhưng có lúc lại cảm thấy ông nói chuyện rất có lý.
Đoàn Ngọc cười khổ nói:
- Hiện tại tôi chỉ hy vọng mình có nhiều vận khí thật.
Nữ đạo sĩ bỗng nghiêm mặt nói:
- Nhưng tôi còn muốn khuyên ông một chuyện.
Đoàn Ngọc nói:
- Tôi nghe đây.
Nữ đạo sĩ nói:
- Ông vào đó rồi, ngàn lần vạn lần không được đánh bạc với bọn họ, nếu không, không chừng sẽ thua luôn cả mình thật đó.
Đoàn Ngọc dĩ nhiên là không vào đánh bạc, đấy vốn cũng là một điều răn phụ thân y đã dặn dò.
- Mười người đánh bạc, chín người gian lận. Trong giang hồ kẻ gian trá đi đâu cũng có, người nào cho rằng mình đánh bạc giỏi, càng thua thê thảm, lúc còn chưa biết người ta ra sao, ngàn lần vạn lần không được đánh bạc, ngàn lần vạn lần không được.
Đoàn Ngọc vốn không phải là hạng người thấy cờ bạc là cứ liều mạng xông vào, làm sao y sẽ vào đó đánh bạc được !
Căn phòng phía sau vẫn chất đầy những vò rượu, thùng rượu, cái này chồng lên cái kia, cao thật cao, chính giữa chỉ để một khoảng trống nhỏ.
Đi xuyên qua khoảng trống đó lại có một cái cửa, đứng ngoài cửa đã nghe có tiếng súc sắc kêu bên trong.
Có bốn người đang đánh bạc, một người đang xem.
Bốn người ngồi chụm lại trên vò rượu, vây quanh một thùng rượu thật lớn, trên thùng rượu có để một tấm gỗ.
Bọn họ đang chơi bài cửu.
Người làm cái là một đạo nhân cụt tay, mặc cái đạo bào màu xanh đã bị giặt thành bạc phếch, cái trán rất cao, cặp mắt loang loáng rất có thần, y cùng một bàn tay chia bài còn nhanh hơn người ta dùng hai tay.
Đoàn Ngọc biết y nhất định là ông chủ ở nơi này, Cố đạo nhân.
Ngoài ra ba người kia, một người là một lão già nhỏ thó khô đét, mặt mày thật tinh lãm, bàn tay để móng dài thật là dài, đeo một cái nhẫn bích ngọc lớn bằng ngón cái.
Lão đang đặt tiền ở cửa Thiên Môn.
Một người nữa là một trung niên gương mặt bệnh hoạn, lâu lâu lại lấy một cái khăn tay trắng tinh như tuyết đưa lên miệng ho khẽ vài tiếng.
Khăn xài xong hai lần là bỏ, người đứng cạnh xem lập tức lại đưa cho y một cái khăn mới nguyên khác.
Xem ra người này xài đồ không những giảng cứu, mà còn đặc biệt rất thích sạch sẽ.
Nhưng nơi đây lại quá dơ dáy, y ngồi nơi đó đánh bạc, vậy mà đã đánh được một ngày một đêm rồi.
Dân cờ bạc, chỉ cần đánh bạc được, dù có ngồi ngoài đường cái, vẫn cứ đánh thoải mái hăng hái như thường.
Một người nữa là một người thân hình cao lớn, mặt mày râu ria xồm xoàm, cặp mắt nhìn qua ngó lại, lẫm lẫm oai nghi, đôi bàn tay thì rất thô, năm ngón tay cơ hồ như ngắn dài bằng nhau, hiển nhiên đã luyện qua công phu Thiết Sa Chưởng, không những vậy còn thật không tệ tí nào.
Ba người này y phục đều hoa lệ vô cùng, khí phái xem ra cũng không nhỏ, hiển nhiên là những kẻ có thân phận, có địa vị.
Nhưng bọn họ đang tranh nhau, chỉ bất quá là vài chục miếng giấy có ghi số, dùng giấy cứng cắt ra.
Trên mảnh giấy cứng cũng có ba chữ Cố đạo nhân, chữ viết như rồng bay phượng múa, phảng phất như con dấu của Cố đạo nhân tự làm ra.
Dân cờ bạc, chỉ cần đánh bạc được, thắng thua lớn nhỏ, bọn họ đều chẳng màng.
Vì vậy bốn người này đang toàn bộ tập trung tinh thần, vẻ mặt ai nấy đều toàn bộ trắng bệch ra, không ai mở miệng nói chuyện gì cả.
Gã đại hán luyện Thiết Sa Chưởng vừa thắng bốn mảnh giấy có số, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, bàn tay giết người không biết run, bây giờ lại tựa hồ như run rẩy cả lên, y cắn chặt răng, rốt cuộc lại đẩy bốn miếng giấy ra lại.
Người trung niên mặt mày bệnh hoạn cũng đổ mồ hôi, đẩy bốn miếng giấy ra.
Hiện tại, chỉ còn thừa Thiên Môn còn chưa đặt xuống.
Lão già nhỏ thó mặt mày tinh hãn thì đang ngần ngừ đếm đếm mấy tấm giấy, bỗng thở ra một hơi thật dài nói:
- Hôm nay ta không thắng thua nữa.
Gã đại hán râu xồm lập tức gương mày lên nói:
- Bây giờ còn nói gì thắng thua, Chi Ông không lẽ muốn bãi hay sao ?
Lão già gật gật đầu, rụt rè đứng dậy, cười mà không cười, trề môi nói:
- Các vị hai người còn muốn ngoạn xin cứ việc, tôi mắc chuyện, phải cáo từ đây.
Gã đại hán râu xồm biến sắc nói:
- Chỉ còn có ba người, còn ngoạn nổi gì ? Chi Ông không lẽ không ở lâu thêm được một chút sao ?
Lão già đã vén rèm lên, chẳng thèm quay đầu lại đi luôn một mạch.
Gã đại hán râu xồm cắn chặt răng, hằn học nói:
- Cái lão hồ ly này, thật còn ranh hơn quỷ ... được, ba chúng ta cứ việc tiếp tục.
Người trung niên mặt mày bệnh hoạn cũng đang đếm đếm những mảnh giấy trước mặt mình, ho khẽ lên mấy cái nói:
- Chỉ còn có ba người làm sao tiếp tục, tôi xem hôm nay chi bằng nghỉ thôi !
Gã đại hán râu xồm vội vã nói:
- Bây giờ nghỉ sao được, tôi đã thua mười mấy đồng rồi.
Thì ra một mảnh giấy chỉ bất quá là một đồng.
Gã đại hán râu xồm chắc là trời sinh cái tính hiếu thắng tranh giành, không chịu nhận thua, nếu không tại sao lại coi chuyện mất mười mấy đồng to lớn quá như vậy.
Cố đạo nhân phảng phất cũng còn chưa tận hứng, bấy giờ y mới phát hiện ra trong phòng còn có thêm một người nữa, y ngẩng đầu lên, nhìn Đoàn Ngọc mấy cái, mỉm cười nói:
- Ông bạn này chắc tính lại đây làm một chân ?
Đoàn Ngọc vừa tính nói "không", gã đại hán râu xồm đã giành nói:
- Ngoan chút xíu, cũng không sao, đánh xong ta mời ngươi uống rượu.
Bọn họ quả thật không đánh lớn lắm.
Đoàn Ngọc trầm ngâm trong bụng:
- Mình đã có chuyện nhờ người ta, làm sao có thể để người ta cụt hứng được, dù thua chút đỉnh cũng chẳng có sao.
Nghĩ đến đó, Đoàn Ngọc bèn cười cười nói:
- Được, tôi xin bồi ba vị một lát, chỉ bất quá tôi không biết đánh bài lắm.
Gã đại hán râu xồm lập tức mừng rỡ ra mặt, cười nói:
- Ông bạn này thật có ý tứ lắm.
Cố đạo nhân cặp mắt loang loáng sáng rực, cũng đang nhìn chừng Đoàn Ngọc, y mỉm cười nói:
- Nghe khẩu âm ông bạn, hình như từ phương xa lại.
Đoàn Ngọc nói:
- Đúng vậy, tôi ở Trung Nguyên lại.
Cố đạo nhân hỏi:
Chương trước | Chương sau