- Không chừng lão ta thích chuyện gẫu với tôi đấy.
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cao Lập nhìn y chăm chú, một hồi thật lâu, rốt cuộc y gật gật đầu nói:
- Không chừng là vậy, trên đời này vốn có rất nhiều chuyện thật kỳ quái.
oo Đại Tượng chưa ngủ.
Lúc lão ra mở cửa, chân lão còn đang mang giày, cặp mắt còn chưa có vẻ ngáy ngủ.
Không có vẻ ngáy ngủ, càng không có biểu cảm trên gương mặt. Lão nhìn bất cứ người nào, cũng làm như đang nhìn một cục gỗ.
Cao Lập cười cười nói:
- Ông còn chưa ngủ sao ?
Đại Tượng nói:
- Người đang ngủ không biết mở cửa.
Lão nói chuyện rất chậm, rất khó khăn, làm như đã lâu lắm chưa mở miệng nói, không quen chuyện trò.
Cao Lập lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên lâu lắm y chưa nghe lão nói chuyện lần nào.
Trong phòng rất sơ sài, trừ những thứ cần thiết, không còn gì khác nữa.
Lão sống đơn giản khổ hạnh như một người tu hành.
Tiểu Vũ cảm thấy nơi đây là một cảnh tượng trái ngược rõ ràng với trong phòng Song Song, như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Lão già một tay khôi vĩ, cường tráng, kiên nghị, lãnh đạo này, và Song Song cũng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nếu không có nguyên do thật đặc biệt, hai người như vậy không thể nào sinh hoạt chung một nơi được.
Đại Tượng đã kéo chiếc ghế gỗ lại, nói:
- Ngồi.
Trong phòng chỉ có một cái ghế gỗ đó, vì vậy Tiểu Vũ và Cao Lập đều không ngồi.
Tiểu Vũ đứng ở khung cửa, nhìn hau háu vào lão già, y bỗng hỏi:
- Ông đã từng gặp tôi ?
Đại Tượng lắc lắc đầu.
Tiểu Vũ nói:
- Nhưng ông nhận ra tôi !
Đại Tượng lại lắc lắc đầu.
Cao Lập nhìn nhìn lão, rồi nhìn nhìn Tiểu Vũ cười nói:
- Ông ta chưa gặp qua anh, làm sao nhận ra được anh ?
Tiểu Vũ nói:
- Bởi vì ông ta nhận ra được khinh công và thân pháp của tôi.
Cao Lập hỏi:
- Khinh công và thân pháp của anh không lẽ có chỗ gì khác người ?
Tiểu Vũ nói:
- Có !
Cao Lập hỏi:
- Sao tôi nhìn không thấy ?
Tiểu Vũ nói:
- Bởi vì anh còn nhỏ tuổi.
Cao Lập hỏi:
- Không lẽ anh đã già lắm sao ?
Tiểu Vũ cười cười, y chỉ cười thôi.
Cao Lập lại hỏi:
- Dù khinh công thân pháp của anh có khác người ta, ông ta cũng chưa thấy qua.
Tiểu Vũ nói:
- Ông ta đã thấy qua.
Cao Lập hỏi:
- Thấy qua lúc nào ?
Tiểu Vũ nói:
- Lúc nãy.
Cao Lập hỏi:
- Lúc nãy ?
Tiểu Vũ lại cười cười, chẳng nói gì nừa, ánh mắt thì nhìn chăm chăm vào đôi giày của Đại Tượng.
Bùn trên giày còn chưa kịp khô.
Thời tiết mấy hôm nay rất tốt, chỉ có bụi non mới ẩm ướt, và Đại Tượng tưới hoa mỗi ngày lúc hoàng hôn.
Nhưng nếu bùn đất dính vào lúc hoàng hôn thì hiện tại đã khô hẳn rồi.
Cao Lập không phải là kẻ chậm chạp, y lập tức hiểu ngay lúc nãy người núp sau bụi Nguyệt Qúy Hoa là lão.
- Phải là ông ?
Đại Tượng không hề phủ nhận.
Cao Lập hỏi:
- Ông nhận ra y thiệt sao ?
Đại Tượng cũng không phủ nhận.
Cao Lập hỏi:
- Y là ai ? Sao ông nhận ra y ?
Đại Tượng không trực tiếp trả lời câu hỏi đó, lão quay đầu qua, lạnh lùng nhìn Tiểu Vũ, nói:
- Sao ngươi còn chưa về ?
Tiểu Vũ hình như biến sắc mặt đi một cái, y hỏi:
- Về ? Về đâu ?
Đại Tượng nói:
- Về nhà của ngươi.
Tiểu Vũ không hề hỏi:
- Sao ông biết nhà tôi ở đâu ?
Y lại hỏi:
- Tại sao tôi phải về ?
Đại Tượng nói:
- Ngươi không về không được.
Tiểu Vũ lại hỏi thêm:
- Tại sao ?
Đại Tượng nói:
- Bởi vì cha ngươi chỉ có mỗi một ngươi là con.
Người của Tiểu Vũ bỗng cứng đờ ra, làm như y vừa bị đinh đóng vào xuống đất.
Ánh mắt của y dính vào lão già, một hồi thật lâu, mới nói gằn từng tiếng một:
- Ông không phải là Đại Tượng.
Cao Lập nhẩn nha nói:
- Dĩ nhiên ông ta không phải là Đại Tượng, ông ta là một người.
Tiểu Vũ không để y đến y, vẫn nhìn dính vào lão già, nói:
- Ông là Kim Khai Giáp ở Hoàn Đan.
Gương mặt lão già vẫn không có biểu cảm.
Nhưng Cao Lập thì đã nhịn không nổi thất thanh kêu lên:
- Kim Khai Giáp ? Đại Lôi Thần Kim Khai Giáp ?
Tiểu Vũ nói:
Chương trước | Chương sau