Gương mặt y cũng lộ vẻ thống khổ, một thứ thống khổ thật kỳ quái, gã thiếu niên xem ra thật yêu đời này, trong lòng cũng có rất nhiều đau khổ và bí mật không nói được với ai.
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 2 - Khổng Tước Linh - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cao Lập nói:
- Về sau .. về sau cha mẹ nàng chết đi, trước khi chết, đem con gái duy nhất của mình giao phó cho tôi, bọn họ không hy vọng gì tôi sẽ lấy nàng, chỉ bất quá hy vọng tôi có thể chiếu cố nàng như một đứa em gái.
Tiểu Vũ nói:
- Nhưng anh lấy cô ấy ?
Cao Lập nói:
- Hiện tại còn chưa, nhưng sau này ... sau này tôi nhất định sẽ lấy nàng.
Tiểu Vũ hỏi:
- Vì để báo ơn ?
Cao Lập nói:
- Không phải.
Tiểu Vũ hỏi:
- Anh thương cô ấy thật sao ?
Cao Lập ngần ngừ một hồi, y chầm chậm nói:
- Tôi càng không biết có phải là thương nàng thật không ... Tôi chỉ biết là nàng làm cho tôi sung sướng, làm cho tôi cảm thấy được tôi còn là một con người.
Tiểu Vũ nói:
- Nếu vậy tại sao anh còn không mau mau lấy nàng cho rồi ?
Cao Lập lại trầm mặc một hồi thật lâu, y bỗng cười cười hỏi:
- Anh có muốn uống rượu mừng của chúng tôi không ?
Tiểu Vũ nói:
- Dĩ nhiên là muốn !
Cao Lập ngồi dậy, ánh mắt của y sáng rực lên, y nói:
- Anh có chịu ở nơi đây vài bữa nữa không ?
Tiểu Vũ nói:
- Thì tôi cũng không có chỗ nào để đi.
Cao Lập đập mạnh một cái vào vai của y, nói:
- Tốt ! Tôi nhất định mời anh uống ly rượu mừng.
Tiểu Vũ nhảy bật dậy, vỗ vỗ mạnh vào vai y, nói:
- Tôi nhất định chờ uống ly rượu mừng của anh.
Cao Lập nói:
- Sáng mai tôi sẽ đi chuẩn bị với Đại Tượng.
Tiểu Vũ hỏi:
- Lão .. Lão là người như thế nào ?
Cao Lập cười phảng phất thật thần bí, y hỏi lại:
- Anh thấy sao ?
Tiểu Vũ nói:
- Tôi xem ra lão ta nhất định là một quái nhân, không những vậy, nhất định còn có một quá khứ phi phàm.
Cao Lập hỏi:
- Anh thấy lão dùng cây búa chưa ?
Tiểu Vũ nói:
- Thấy rồi.
Cao Lập hỏi:
- Anh thấy công phu cánh tay lão ra sao ?
Tiểu Vũ nói:
- Hình như không dưới anh và tôi.
Cao Lập nói:
- Cặp mắt của anh quả thật không tệ.
Tiểu Vũ nói:
- Lão rốt cuộc là ai ? Tại sao lại đến đây ? Tại sao lại đối với anh cung kính quá vậy ?
Cao Lập cười cười nói:
- Những chuyện đó không chừng sau này từ từ anh sẽ biết.
Tiểu Vũ hỏi:
- Tại sao bây giờ anh không nói cho tôi biết ?
Cao Lập nói:
- Bởi vì tôi đã đáp ứng với lão ta, nhất định không nói chuyện của lão cho ai nghe.
Tiểu Vũ nói:
- Nhưng tôi ...
Câu nói ấy vừa chưa nói hết, thân hình của y bỗng bay bổng lên, như một mũi tên bắn tới bụi Nguyệt Qúy Hoa chỗ vách núi. Thân pháp của y nhẹ nhàng tinh xảo mà đẹp đẽ, không những vậy còn rất đặc biệt.
Trong đóa hoa phảng phất có người đang khẽ hô:
- Hảo khinh công ! Thật không hổ là con nhà danh môn !
Tiểu Vũ biến sắc, y la lên một tiếng nhỏ, hỏi:
- Các hạ là ai ?
Trong tiếng la, người y đã xông vào bụi hoa, ngay chỗ phát ra tiếng động vừa rồi.
Y không thấy ai ở đó.
Trong bụi hoa, không có lấy cả một bóng người !
Ánh trăng trên tầng trời, màn đêm trầm lắng.
Cao Lập cũng rượt lại, y chau mày nói:
- Có phải người của "Mười Lăm Tháng Bảy" lại rượt tới đây nữa ?
Tiểu Vũ nói:
- E rằng không phải.
Cao Lập hỏi:
- Sao anh biết không phải ?
Tiểu Vũ không trả lời.
Biểu tình trên gương mặt của y rất kỳ quái, phảng phất có vẻ kinh ngạc, lại phảng phất có vẻ sợ hãi.
Nếu y đã tính đúng không phải là người trong tổ chức rượt lại, tại sao y phải sợ hãi ?
Tuy Cao Lập nghĩ không ra, y cũng không hỏi thêm.
Y biết Tiểu Vũ đã không muốn nói chuyện gì, bất cứ ai cũng khó mà hỏi cho ra.
Tiểu Vũ trầm ngâm một hồi thật lâu, y bỗng hỏi:
- Đại Tượng đâu rồi ?
Cao Lập nói:
- E là ngủ rồi.
Tiểu Vũ hỏi:
- Ngủ ở đâu ?
Cao Lập nói:
- Anh muốn tìm lão ?
Tiểu Vũ gượng cười một tiếng, nói:
- Tôi ... tôi có thể đi tìm lão tán chuyện một lát được không ?
Cao Lập cười cười nói:
- Không lẽ anh không nhìn ra lão ta là người không thích chuyện trò sao ?
Ánh mắt của Tiểu Vũ loang loáng, thần sắc càng lộ vẻ kỳ quái, y chầm chậm nói:
Chương trước | Chương sau