Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 64 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 4 - Tôn Kiếm

↓↓
Tôn Kiếm là người bình sinh ghét nhất những kẻ hành sự không dứt khoát, vì hắn thích làm việc gì là phải tới nơi tới chốn.


Lão Bá lệnh cho hắn đến tìm Mao Uy, thế là hắn cứ từ nhà thẳng đến tư thất của Mao Uy, không tạt ngang rẽ tắt.


Mao Uy đang ngồi trong đại sảnh uống rượu với một thuộc hạ tên là Trí Tương thì có một tên môn đinh mang vào một tấm danh thiếp trên mặt chỉ viết hai chữ: Tôn Kiếm.


Mao Uy nhíu mày hỏi :

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ngươi đã từng nghe thấy tên này chưa?


Trí Tương đáp :


- Hình như là nhi tử của Tôn Ngọc Bá.


Mao Uy càng nhíu đôi mày lại chặt hơn, hỏi tiếp :


- Tôn Ngọc Bá ư? Có phải đó là nhân vật được mệnh danh là Lão Bá không?


Trí Tương gật đầu :


- Không sai! Hắn thích người khác gọi mình là Lão Bá.


Mao Uy lại hỏi :


- Nhi tử của hắn đến tìm ta có việc gì?


Trí Tương trầm ngâm nói :


- Nghe đâu Lão Bá rất thích kết giao bằng hữu. Rất có khả năng lão muốn giao hảo với đại gia.


Thật ra Trí Tương đoán rằng có nguyên nhân gì đó khác thường, nhưng thấy chẳng việc gì mà phải nói ra những điều chủ nhân không muốn để gánh lấy cơn thịnh nộ vô ích.


Mao Uy cười nói :


- Nếu đã thế thì cho mời hắn vào đi!


Tôn Kiếm không phải đợi mời đã tự đi vào, vì hắn không thích đứng chờ trước cổng nhà người khác.


Không ai ngăn cản hắn. Thật tình có vài người định ngăn lại nhưng đều bị đánh bò lê ra cả rồi.


Mao Uy đứng bật dậy trừng mắt nhìn khách.


Tôn Kiếm không cần chạy, nhưng chỉ lướt ba bốn bước là tới cửa đại sảnh rồi.


Mao Uy thấy thân pháp người này phàm tốc như vậy không khỏi kinh sợ, lên tiếng hỏi :


- Các hạ họ Tôn?


Tôn Kiếm gật đầu, phản vấn :


- Ngươi là Mao Uy đúng không?


- Không sai! Các hạ có việc gì?


- Tới đây để hỏi ngươi một câu.


Mao Uy đưa mắt ra hiệu cho Trí Tương xong mới nói :


- Cứ hỏi!


Tôn Kiếm đi ngay vào việc :


- Có phải ngươi quan hệ bất chính với vợ của một người là Phương Ấu Tần không?


Mao Uy bỗng biến sắc.


Từ hậu sảnh có mấy tên thủ hạ bước ra, dẫn đầu là một tên bảo tiêu mặt sẹo, sấn tới vung chưởng định đánh vào ngực Tôn Kiếm.


Tôn Kiếm chợt trừng mắt quát :


- Ngươi dám ư?


Ánh mắt và tiếng quát của hắn có uy lực rất lớn làm tên mặt sẹo giật mình rụt tay lại.


Tuy nhiên bát cơm bưng trên tay chẳng phải được ăn không. Nhiều khi vì nó mà phải liều mạng.


Mấy năm gần đây thế lực của Mao Uy ngày càng lớn, vì thế bọn thủ hạ hiếm có cơ hội phải bán mạng vì chủ nhân. Kẻ địch vừa nghe danh Mao Uy đã mất vía, cần gì động thủ nữa?


Thời gian này bọn thủ hạ sống thoải mái nhàn tản, hầu như bưng bát cơm chẳng phải đổ mồ hôi, bởi thế đây là cơ hội tốt để chứng tỏ mình chẳng phải kẻ ăn không.


Tên mặt sẹo lại vung tay xuất một quyền đánh vào ngực Tôn Kiếm.


Tôn Kiếm bất thần chộp lấy uyển mạch đối phương vặn trái ra phía sau.


Chỉ nghe rắc một tiếng, chẳng hay tên mặt sẹo bị sai khớp hay gãy xương, chỉ thấy hắn hự lên một tiếng, người xoay lại rồi rũ xuống như gà vừa bị cắt tiết.


Tôn Kiếm cảm thấy mình xuất thủ hơi quá tay chút ít, bởi vì đối với hạng người này chẳng cần phải phí hơi sức đến thế.


Nhưng từ nhỏ hắn đã quen, rằng hành động chỉ cốt đạt mục đích mà chẳng quan tâm đến thủ đoạn. Tốt nhất là đè bẹp ý chí phản kháng của đối phương ngay từ đầu.


Bọn thủ hạ cùng lao ra với tên mặt sẹo quả nhiên không ai dám vọng động nữa.


Bát cơm ăn là thiết yếu, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn nhiều!


Tôn Kiếm không để ý đến bọn lâu la này, trừng mắt nhìn Mao Uy hỏi :


- Ta vừa hỏi ngươi câu gì có nghe không?


Mao Uy mặt đỏ bừng, xương yết hầu nhô lên, nghiến răng nói :


- Việc đó liên quan gì đến ngươi chứ?


Tôn Kiếm chợt xuất thủ như chớp vung trảo chộp vào sườn Mao Uy.


Chiêu đó chẳng phải dùng loại võ công tinh diệu gì, và cũng chẳng biến hóa nhưng vô cùng chính xác và thần tốc đến nỗi Mao Uy hoàn toàn không kịp phản ứng.


Hắn rú lên một tiếng còn thê thảm hơn cả tên thuộc hạ mặt sẹo.


Tôn Kiếm nói :


- Lần này ta không đánh vào mặt ngươi, cho ngươi còn có cơ hội vác mặt ra đường.


Lần sau thì không khách khí như vậy đâu!


Nói xong kéo Mao Uy đang lăn lộn trên nền đất lên, nói tiếp :


- Ta hỏi gì ngươi phải trả lời. Bây giờ ngươi rõ rồi chứ?


Mao Uy bị chộp ngực áo, chân run rẩy tưởng định té lần nữa, mặt tái xanh, mồ hôi nhỏ từng giọt to như hạt đậu xuống đất, nghiến răng gật gật đầu.


Tôn Kiếm trầm giọng :


- Ngươi tằng tịu với vợ Phương Ấu Tần, có chuyện đó không?


Mao Uy lại gật đầu.


Tôn Kiếm hỏi tiếp :


- Ngươi còn định tiếp tục quan hệ bất chính với con chó cái đó nữa không?


Mao Uy lắc đầu, miệng bỗng phát ra âm thanh khàn khàn cố lắm mới nghe rõ :


- Nữ nhân đó đúng là chó cái. Là một con điếm...


Tôn Kiếm thấy trong mắt đối phương phát ra những tia căm hận, biết rằng sau này hắn không bao giờ đi lại với nữ nhân kia nữa, nhất định hắn sẽ trút mối hận hôm nay mà mình phải chịu lên đầu con điếm đó...


Trên đời hầu hết đều đổ lỗi lên đầu người khác, rất ít người nhìn nhận tội lỗi của mình.


Tôn Kiếm tỏ ra hài lòng :


- Thôi được! Chỉ cần ngươi thôi quan hệ với nữ nhân đó thì có thể sống dài thêm một chút!


Mao Uy thở phào một hơi, cho rằng sự việc tới đây là kết thúc.


Nào ngờ Tôn Kiếm lại nói :


- Nếu sau này biết nữ nhân đó vẫn còn tằng tịu với nam nhân khác, ta vẫn cứ tìm hỏi tội ngươi.


Mao Uy kinh sợ kêu lên :


- Nữ nhân đó đã quen thói đàng điếm rồi, tôi làm sao quản được nó?


Tôn Kiếm nhìn sâu vào mắt đối phương rồi chậm rãi nói :


- Ta tin rằng ngươi nhất định sẽ tìm được biện pháp!


Ánh mắt Mao Uy chợt sáng lên. Hắn vội gật đầu :


- Tôi hiểu rồi!


Mãi đến lúc đó Tôn Kiếm mới lộ một nét như là nụ cười, nói :


- Rất tốt! Hạng nữ nhân mà theo ngươi đã thành thói quen như vậy thì bất cứ lúc nào cũng vụng trộm theo nam nhân. Nhưng đây nó không cần vụng trộm nữa mà còn công nhiên thách thức phu quân của mình dựa vào uy thế của ngươi. Bây giờ ngươi đã tìm được biện pháp tốt nhất thì thực hiện sơm sớm một chút.


Mao Uy gật đầu :


- Tôi hiểu!


Tôn Kiếm lại duỗi tay chộp vào sườn bên trái vẫn còn lành lặn của Mao Uy rồi móc ngược lên khiến tên này thót người lại, bao nhiêu rượu thịt vừa nốc vào đã trào hết ra.


Tôn Kiếm cười nói :


- Lần này ta chưa muốn đánh ngươi đâu, chỉ để ngươi nhớ rằng ta là người thế nào.


Vừa rồi đã làm Mao Uy gãy ít nhất ba cái xương sườn mà còn bảo chưa đánh, ngay cả Trí Tương đứng lùi vào góc tường bay mất cả hồn vía, nghe câu đó cũng phải dở cười dở khóc.


Nhưng hắn nói sao thì mọi người phải nghe như vậy, biết làm gì được?


Tôn Kiếm đến bên cầm lấy bình rượu tu một hơi rồi bỗng nhăn mặt nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Ranh Giới

Ranh Giới

Tên truyện: Ranh GiớiTác giả: rain8xThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 36 chương
Định kiến

Định kiến

Hãy bắt đầu một ngày mới không định kiến.    *** Tôi xin bắt đầu bài viết

24-06-2016
Mương rộng hào sâu

Mương rộng hào sâu

Hồi đầu cũng không ai nghĩ tới chuyện làm một ranh giới giữa hai nhà. *** Con mương

24-06-2016
Gieo quả được quả

Gieo quả được quả

Ở một địa phương nọ, có một loại trái cây tên là quả Am La, hương vị rất thơm

28-06-2016
Hẹn nhau ở Pont-Neuf

Hẹn nhau ở Pont-Neuf

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tình

25-06-2016
May mà có em

May mà có em

May mà có em, đời còn dễ thương... *** Quỳnh lấy vé máy bay về Việt Nam một cách

30-06-2016