Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 25 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 4 - Tôn Kiếm

↓↓

- Bọn ngươi là đồ chó chết! Ngay cả rượu ngon rượu dở cũng không biết phân biệt thì còn biết thế quái nào là nữ nhân xấu hay tốt?

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mao Uy tuy vẫn còn ôm bụng vì đau, nhưng cố mỉm miệng cười một cách khổ sở nói :


- Nữ nhân họ Phương đó tuy là thứ điếm đàng, nhưng phải thừa nhận là... bốc lửa!


Tôn Kiếm chợt hỏi :


- Vậy còn nữ nhân của ngươi thì sao?


Mao Uy chợt biến sắc, ấp úng :


- Nó... chúng nó... không sánh được họ Phương đâu!


Tôn Kiếm nhíu mày nhìn hắn rồi chợt cười nói :


- Ta không tin! Ngươi cả rượu còn không biết uống, tất nhiên chẳng hiểu gì nữ nhân!


Vừa dứt câu chợt bước nhanh vào hậu sảnh.


Hắn đã để ý thấy sau bình phong có mấy nữ nhân đang đứng nhìn trộm, xông vào túm một ả kéo ra vác trên vai.


Nữ nhân đó hình như sợ quá đã ngất đi, không thấy động tĩnh.


Mao Uy tái mặt kêu lên :


- Ngươi... ngươi làm gì thế?


Tôn Kiếm thản nhiên đáp :


- Chẳng làm gì cả! Chỉ định làm cái chuyện mà ngươi thường làm thôi!


Rồi một tay chộp lấy uyển mạch của Mao Uy quát :


- Dẫn ta đi!


Chắc rằng Tôn Kiếm chẳng đến nỗi sợ người ám toán, làm thế chỉ để tránh phiền phức thôi.


Mao Uy đành phải bước theo hắn, khóc lóc nói :


- Chỉ cần ngươi thả Phụng Quyên ra, ta sẽ đưa ngươi một nghìn lượng bạc.


Tôn Kiếm hỏi :


- Nó đáng giá nhiều tiền đến thế sao?


Mao Uy nghiến răng không đáp.


Tôn Kiếm lại hỏi :


- Ngươi rất yêu cô ta phải không?


Mao Uy vẫn không trả lời.


Tôn Kiếm cười nói :


- Thế là tốt. Để lần sau trước khi ngươi lèm nhèm với vợ người khác, cần phải nghĩ đến nữ nhân của mình.


Ngoài cửa đã có một con tuấn mã đứng chờ sẵn.


Tôn Kiếm vừa bước ra khỏi cửa đã nhảy phắt lên ngựa, không để đối phương kịp có phản ứng. Đó là thói quen của hắn.


Ngựa phi được năm sáu dặm, nữ nhân mà Tôn Kiếm vác trên vai bỗng cười lên khúc khích.


Tôn Kiếm nói :


- Thì ra không phải là cô đã ngất đi!


Phụng Quyên cười đáp :


- Thiếp đâu có ngất! Chỉ giả bộ vậy thôi mà. Thiếp đã có ý theo chàng đi...


Tôn Kiếm hỏi :


- Vì sao?


Phụng Quyên trả lời hết sức tự nhiên :


- Vì chàng là một nam tử hán thật sự. Thiếp biết rằng người như chàng sẽ rất mạnh mẽ...


Tôn Kiếm ngắt lời :


- Mao Uy đối với cô không tốt hay sao?


Phụng Quyên cười đáp :


- Tuy hắn rất nhiều tiền nhưng hết sức bủn xỉn. Nếu không tốt với thiếp thì làm sao dám bỏ ra một nghìn lạng?


Tôn Kiếm gật đầu nhưng không nói gì.


Phụng Quyên vẫn tiếp tục tuôn ra :


- Thiếp không chịu nổi hạng người như hắn! Ồ... nằm thế này không thoải mái chút nào. Chàng buông thiếp xuống được không? Thiếp chỉ muốn nằm trong lòng chàng...


Tôn Kiếm lắc đầu.


Phụng Quyên thở dài :


- Chàng là người thật kỳ quặc!


Tôn Kiếm vẫn nín thinh, ra roi giục ngựa.


Trước mặt là một khu rừng vắng vẻ, không thấy bóng người nào.


Phụng Quyên bắt đầu lo lắng, không nhịn nổi lên tiếng hỏi :


- Chàng còn định đưa thiếp đi đâu nữa?


Tôn Kiếm lãnh đạm trả lời :


- Đến một nơi mà cô không ngờ tới.


Phụng Quyên thở phào, cười nói :


- Thiếp biết chàng muốn được kích thích mạnh. Thật ra trong chuyện này... ở đâu cũng thế cả!


Tôn Kiếm vẫn im lặng.


Một lúc, Phụng Quyên chợt nói :


- Thiếp biết vợ của Phương Ấu Tần. Nó tên là Châu Thanh.


Tôn Kiếm chỉ ừm một tiếng.


Phụng Quyên liến thoắng :


- Châu Thanh đúng là hạng dâm đãng thành tính, ngày nào cũng tơ tưởng đến chuyện ân ái. Muốn nó bỏ thói điếm đàng chẳng khác gì bắt chó thôi ăn phân. Thiếp thật không hiểu nổi Mao Uy sẽ làm cách nào để nó không tằng tịu với người khác nữa.


Tôn Kiếm nói :


- Một con điếm đã chết thì không còn tằng tịu với ai nữa!


Dứt lời đột nhiên buông tay đang giữ Phụng Quyên, nữ nhân lại rơi từ vai xuống đất chẳng khác gì một túi bột.


Rơi từ lưng ngựa xuống với tốc độ không chậm, đương nhiên chẳng phải là điều dễ chịu gì.


Phụng Quyên cố nén đau kêu lên :


- Chàng làm gì thế?


Tôn Kiếm đã phi tới chừng tầm tên, quay ngựa lại đưa mắt lạnh lùng nhìn thiếu nữ nằm rũ rượi dưới đất.


Phụng Quyên cố nhỏm dậy duỗi tay nói :


- Kéo thiếp lên với!


Tôn Kiếm lạnh nhạt trả lời :


- Nếu ta định kéo ngươi lên thì đã không để rơi xuống.


Phụng Quyên nở một nụ cười thật quyến rũ nhưng cơn đau và nỗi sợ hãi đã làm mặt thị bị méo mó đi.


- Chàng cướp thiếp đi, chẳng lẽ chỉ đem tới vứt xuống đây hay sao?


Tôn Kiếm gật đầu xác nhận :


- Hoàn toàn đúng!


Phụng Quyên gào lên :


- Chàng làm thế có ý gì?


Tôn Kiếm nhếch môi cười rồi quay ngựa phi thẳng. Hắn xưa nay không quen giải thích với người khác mọi hành động của mình, đặc biệt với nữ nhân.


Phụng Quyên nghiến chặt răng rồi bỗng chồm lên cất tiếng chửi.


Thị tuôn ra những lời chửi rủa độc địa nhất mà người ta có thể dùng, cả những từ mà phần lớn rất hiếm khi dùng.


Chửi chán, thị đột nhiên òa lên khóc, không phải vì đau, cũng không phải vì sợ ở lại trong rừng vắng một mình.


Thị khóc vì biết Mao Uy sẽ không bao giờ tin vào lời mình rằng Tôn Kiếm đã không làm gì cả.


Nếu Tôn Kiếm có làm gì thì chắc rằng thị đã không phải thương tâm như thế.


Những nữ nhân không biết thế nào là nhục nhã mới đúng là vô sỉ nhất.


Phụng Quyên thuộc hạng người này.


Khi bị người khác làm nhục thị mới thích thú, nếu không thị lại thấy sỉ nhục.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Con cáo và chùm nho

Con cáo và chùm nho

Một ngày nọ, Cáo ta xuống triền núi và phát hiện ra phía trước có một vườn nho.

24-06-2016
Nhật ký xuân sang

Nhật ký xuân sang

Thành phố ngày cuối đông vẫn đầy những nắng. *** Trời đã về chiều rồi, cái

23-06-2016
Chuồn chuồn ướt mưa

Chuồn chuồn ướt mưa

Tôi thoát khỏi giấc mộng mị khi cơn mưa vẫn còn rỉ rả. Những gã đầu gấu vỉa hè,

26-06-2016
Thời gian để sống

Thời gian để sống

"- Đó là một ca khó. - ... - Anh ta muốn tự tử." *** Một buổi chiều mưa bão nọ, có

27-06-2016
Định kiến

Định kiến

Hãy bắt đầu một ngày mới không định kiến.    *** Tôi xin bắt đầu bài viết

24-06-2016
Một đồng tiền vàng

Một đồng tiền vàng

Được, nếu bà đã nói thế thì bà hãy bảo nó thử đi kiếm tiền đi ! Dù chỉ kiếm

24-06-2016
Băng qua cánh đồng

Băng qua cánh đồng

Băng qua một cánh đồng, để biết những ước mơ và hiện thực nó hay như một cánh

24-06-2016
Unfriend

Unfriend

Nó mỉm cười vì mình đã yêu một tình yêu không từng tồn tại, và đã cố trân trọng

24-06-2016
Lời xin lỗi thứ 100

Lời xin lỗi thứ 100

"Lần thứ 100" - Đó là mảnh giấy cậu ấy viết từ trước khi tôi tới bệnh viện -

01-07-2016
Thiên đường sụp đổ

Thiên đường sụp đổ

(khotruyenhay.gq) - Đây chẳng phải lần đầu tiên và em thì cũng không phải người đàn

27-06-2016