Insane
Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 85 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 4 - Tôn Kiếm

↓↓

Phụng Quyên không sao hiểu được hành động đó của Tôn Kiếm, không biết hắn làm thế nào cốt để Mao Uy hiểu rằng việc nữ nhân của mình bị người khác làm nhục là thế nào.

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hành vi đó gọi là lấy răng chọi răng, lấy tội ác trả thù tội ác.


Lão Bá tuy biết rằng dùng phương pháp đó để trừng phạt không phải là cách tốt lành gì, nhưng ông chưa nghĩ ra cách gì tốt hơn.


Đó không phải là chủ ý của Lão Bá vì ông không ra lệnh làm như vậy. Xưa nay ông để thuộc hạ và Tôn Kiếm tùy ý hành động theo cách của mình, cốt sao hoàn thành được nhiệm vụ.


Tuy vậy Lão Bá không phải không đoán biết Tôn Kiếm sẽ trừng phạt đối phương bằng cách nào vì ông biết rõ tính nhi tử của mình.


* * * * *


Tôn Kiếm xuống ngựa, không nhịn được cười. Hắn hài lòng nghĩ rằng cho dù Lão Bá thân hành xử việc này cũng không thể có biện pháp trừng phạt hoàn hảo như mình.


Mãi đến hoàng hôn mà Lão Bá vẫn lúi húi trong khu vườn của mình bắt sâu, tỉa lá.


Ông có thú vui đặc biệt là làm vườn, vì thế muốn tự mình chăm sóc những luống hoa yêu thích, và phải thừa nhận ông làm rất tận tụy và thành thạo chẳng kém gì một người thợ làm vườn chuyên nghiệp.


Cho tới khi Văn Hổ và Văn Báo về tới trang, Lão Bá mới buông tay kéo ra khỏi khu vườn.


Thú vui là thú vui, còn công việc vẫn là công việc, không để thú vui ảnh hưởng đến công việc.


Đó là nguyên tắc hành sự của những nhân vật lớn.


Văn Hổ và Văn Báo đang ở độ tuổi thiếu niên, mới ngoài hai mươi nhưng mặt đã có nếp nhăn, trông già hơn tuổi nhiều.


Bây giờ vẻ mặt chúng trông càng hốc hác, chắc rằng hai ngày vừa qua chúng phải rất cố gắng để hoàn thành công việc.


Nhưng dù vất vả bao nhiêu, chỉ cần làm hài lòng Lão Bá, chỉ cần ông khen ngợi một tiếng thì mọi nhọc nhằn đều tan biến.


Lão Bá cười hỏi :


- Công việc của các ngươi hoàn thành rồi chứ?


Văn Hổ cúi người đáp :


- Dạ!


Lão Bá nói :


- Hãy kể lại cho ta nghe các ngươi đã thực hiện nó thế nào!


Văn Hổ bắt đầu :


- Chúng tôi dò biết được Từ đại bảo chủ có một nhi nữ nên đã tìm cách bắt cô ta...


Lão Bá ngắt lời :


- Nhi nữ của Từ Thanh Công bao nhiêu tuổi? Đã có chồng chưa?


Văn Hổ đáp :


- Thị năm nay đã hai mươi mốt tuổi nhưng vẫn chưa lấy chồng. Về sắc, không thể coi thị là người đẹp, hơn nữa tính khí lại rất đỏng đảnh khó chịu. Nghe nói trước đây từng có người đến cầu hôn nhưng chính thị do thất ý gì đó mà đuổi cả song thân của tân lang ra khỏi bảo.


Lão Bá gật đầu :


- Nói tiếp đi!


Văn Hổ tiếp tục kể :


- Chúng tôi lại tìm cách làm quen với Giang gia huynh đệ, chuốc cho hai tên say rượu sau đó đưa Từ cô nương vào...


Văn Báo tiếp lời :


- Hai tên dâm tặc đó say rượu, thấy nữ nhân chẳng khác gì ruồi nhặng đánh hơi được mùi huyết tanh, chẳng cần biết đối phương là ai lập tức xúm tới hành động.


Văn Hổ thêm :


- Chờ chúng hành động xong chúng tôi mới xuất thủ giáo huấn cẩn thận...


Văn Báo cướp lời :


- Chúng thuộc hạ rất cẩn thận, lưu tâm không để phạm vào những yếu huyệt, thực hiện đúng chỉ thị của lão nhân gia, đảm bảo ít nhất ba tháng chúng không thể dậy nổi khỏi giường.


Văn Hổ luyện Đả Hổ quyền, còn Văn Báo luyện Thiết Sa chưởng.


Võ công của chúng cũng như phần lớn những thuộc hạ khác của Lão Bá, xuất thủ không có nhiều biến hóa, cũng không tinh diệu nhưng vô cùng chuẩn xác và thần tốc.


Lão Bá thường nói rằng võ công không phải là để thưởng ngoạn, do đó cốt yếu là phải thắng được đối phương.


Giá như huynh đệ họ Giang tỉnh táo thì có thể động thủ quá chiêu nhưng chúng lúc đó đã say mềm đành bò ra chịu trận, kết quả là hai tên nằm trong vũng nước sền sệt gồm cả rượu thịt do chúng ói ra lẫn với máu.


Văn Hổ kể tiếp :


- Sau đó chúng tôi tìm một chiếc kiệu ném cả ba vào trong đó rồi đưa tất cả đến trước thư phòng của Từ Thanh Công.


Văn Báo thêm :


- Chỉ tiếc rằng không được nhìn thấy vẻ mặt của Từ lão nhi lúc đó xem thế nào...


Tới đó, liếc nhìn vẻ mặt của Lão Bá, Văn Báo vội vàng nín bặt lại.


Nét mặt Lão Bá tuy không có biểu cảm gì nhưng nụ cười đã tắt mất từ trước.


Văn Hổ, Văn Báo bắt đầu cảm thấy luống cuống lo sợ, biết rằng mình đã hành động sai lầm.


Bất cứ ai nếu hành động sai lầm tất phải bị trừng phạt, không một người nào ngoại lệ.


Hồi lâu, Lão Bá mới trầm giọng hỏi :


- Các ngươi có biết đã sai lầm chỗ nào không?


Văn Hổ, Văn Báo cùng cúi gục đầu.


Lão Bá nói :


- Huynh đệ họ Giang phải nằm liệt giường ba tháng hoặc hơn nữa là xứng tội. Từ Thanh Công xử sự bất công, đáng phải được giáo huấn. Về mặt này các ngươi hành động đúng.


Tới đó, mặt ông lộ vẻ nghiêm khắc, nói tiếp :


- Nhưng nữ nhi của Từ Thanh Công đã phạm tội gì? Căn cứ vào đâu mà các ngươi trừng phạt cô ta thê thảm như vậy?


Văn Hổ, Văn Báo càng cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, mồi hôi trên trán toát ra từng hạt lớn.


Khi Lão Bá tức giận thì không ai dám nhìn thẳng vào mặt ông.


Lại một lúc nữa, giọng Lão Bá có phần bớt gay gắt :


- Ai đã đề xuất chủ ý đó?


Văn Hổ vội đáp :


- Thuộc hạ!


Văn Báo cũng tranh lời :


- Chính là ý của thuộc hạ!


Lão Bá nhìn hai người đứng ủ rũ trước mặt, ánh mắt tức giận lại dịu đi mấy phần, trầm giọng nói :


- Văn Hổ bản tính thật thà, nhất định không đề xuất chủ ý tàn nhẫn này.


Văn Báo rầu rĩ nói :


- Đại ca vốn cũng không đồng tình với việc đó...


Lão Bá chắp tay ra sau lưng đi quanh quẩn một lúc rồi đến trước mặt Văn Báo nói :


- Ta biết ngươi còn chưa lấy vợ...


Văn Báo chẳng hiểu việc chưa lấy vợ của mình thì có ăn nhập gì việc đang bàn ở đây, thấp giọng đáp :


- Dạ...


Lão Bá ra lệnh :


- Hãy lập tức cầm thiếp của ta đến Từ gia bảo cầu thân hỏi Từ cô nương làm vợ!


Văn Báo như bị sét đánh ngang đầu, mặt đỏ bừng rồi tái xám đi, lắp bắp :


- Việc này... việc này thuộc hạ không...


Lão Bá quát to :


- Không nói gì nữa. Bảo ngươi đi cầu hôn là ngươi phải đi! Ngươi đã hại một đời con gái của người ta, bởi thế ngươi phải chịu trách nhiệm!


Đương nhiên bất cứ ai phạm phải sai lầm đều chịu sự trừng phạt, nhưng hình thức trừng phạt như thế có lẽ chỉ Lão Bá mới nghĩ ra được.


Văn Báo đưa tay lau mồ hôi trán hỏi :


- Nếu Từ đại bảo chủ không chấp nhận thì sao?


Lão Bá khẳng định :


- Hắn nhất định sẽ không cự tuyệt, nhất là vào thời điểm này.


Từ bảo chủ đương nhiên không thể cự tuyệt, lúc này chỉ sợ nhi nữ không lấy được chồng, huống chi Văn Báo đang là thiếu niên rất có triển vọng.


Văn Báo không dám nói gì thêm, cúi đầu thiểu não lui ra.


Ra khỏi Cúc Hoa viên, Văn Hổ mới vỗ vai lão đệ nói :


- Làm gì mà ngươi mang bộ mặt đưa đám thế? Ngươi lẽ ra nên lấy vợ lâu rồi mới phải. Có vợ rồi, ngươi sẽ biết việc đó rất cần thiết, mà còn thích thú nữa, chẳng tệ lắm đâu! Thậm chí có những cái hay của nó...


Văn Báo xì một tiếng, lẩm bẩm :


- Hay ho cái con khỉ! Đúng là quỷ tha ma bắt...


Văn Hổ làm ra vẻ một người sành sõi :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bố và con gái

Bố và con gái

Bố dạy con gái tập xe máy... - Mạnh vào! Vào số! Ga

29-06-2016
Chị mèo nhận họ

Chị mèo nhận họ

Nghe người ta nói Hổ và Báo cũng thuộc họ nhà Mèo, chị Mèo hí hửng lắm: – Ồ!

24-06-2016
Những cánh hoa bay

Những cánh hoa bay

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1") Có những lúc,

28-06-2016
Yêu đơn phương

Yêu đơn phương

Chú mày biết không, anh đã từng yêu đơn phương 1 cô gái trong 10 năm. Đến tận mấy

23-06-2016
Ảo ảnh

Ảo ảnh

Anh bảo anh xin lỗi, anh vẫn còn yêu tôi, anh đã lỡ vụt mất tôi. Sao anh ác độc với

27-06-2016
Nhỏ và Gã

Nhỏ và Gã

Nhỏ à. Vì sao em không phải là người đến trước... *** - Bùi công tử ! Tiếng cô

25-06-2016