Kỳ thực lúc này không ai hiểu kế hoạch của Lão Bá bằng Lục Hương Xuyên, nhưng hắn vẫn chăm chú nghe Mạnh Tinh Hồn kể.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bởi vì trong đời, hắn chưa bao giờ nhận được bài học thấm thía và thảm hại đến như vậy. Do đó những gì liên quan đến sự kiện này, hắn muốn biết thật chi tiết, thật tường tận, hy vọng không bao giờ còn phạm phải sai lầm như thế nữa.
Kể xong Mạnh Tinh Hồn hỏi :
- Người đóng vai chủ yếu trong kế hoạch này là ai, ngươi biết chứ?
- Biết, đó là Phượng Phượng!
- Không sai, chỉ tiếc rằng cô ta tưởng rằng mình không phải là vai diễn mà là chủ xướng, vì thế nên càng thảm hại và buồn cười.
Nếu dùng từ chính xác thì lẽ ra phải nói là ngu muội, nhưng Mạnh Tinh Hồn không nỡ dùng từ đó.
Ngu muội có thể làm cho người ta trở nên thảm hại, và có lúc trở thành buồn cười.
Mạnh Tinh Hồn nói thêm :
- Phượng Phượng chưa đến nỗi là người ngu muội. Chẳng qua là cô ta quá tin vào bản thân mình và đánh giá thấp Lão Bá.
Lục Hương Xuyên hậm hực nói :
- Người ngu muội thường tự cho mình là thông minh.
- Cô ta cho rằng mình lừa được Lão Bá, ngỡ rằng Lão Bá đã mê muội vì mình mà không biết rằng ông ta đã sớm nhận rõ dụng tâm của cô ấy. Bởi thế mới thả cho cô ta đi.
Lục Hương Xuyên thở dài nói :
- Ta cũng đã thắc mắc rằng vì sao Lão Bá lại tin vào loại nữ nhân đó.
- Lão Bá cố ý để cô ta tin rằng mình đang tập trung vào Phi Bằng bảo, lại cố ý để cô ta tiết lộ bí mật đó cho ngươi. Lúc đó chẳng những Phượng Phượng hoàn toàn tin tưởng mà ngay cả ta cũng tin như vậy.
Lục Hương Xuyên hỏi :
- Vì sao Lão Bá cũng lừa ngươi? Chẳng lẽ ông ta vẫn không tin ngươi?
- Ta không nghĩ thế mà cho rằng ông ta làm như vậy để giống với sự thật thêm mà thôi. Nếu ta cũng biết kế hoạch của ông ấy thì thái độ và thần tình nhất định sẽ thay đổi, khi đó có thể ngươi sẽ đoán ra.
Chàng cười, nói thêm :
- Lão Bá cũng biết rằng muốn lừa người không phải chuyện dễ dàng.
Lục Hương Xuyên tiếp lời :
- Cả ngươi cũng vậy, lừa được ngươi là chuyện không dễ...
- Ngươi đánh giá ta quá cao rồi đó. Vừa rồi nếu ta không nghe được tiếng đồng bọn của ngươi từ lỗ thông gió thì chắc đến bây giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì.
- Vậy ư? Quả là điều đó đã cho ta thêm một điều giáo huấn.
Mạnh Tinh Hồn im lặng một lúc rồi chợt hỏi :
- Ngươi có biết điểm trọng yếu nhất trong kế hoạch của Lão Bá là gì không?
Lục Hương Xuyên trầm ngâm giây lát mới trả lời :
- Hắn cố làm cho ta tin rằng hắn còn trốn ở đây để ta dốc sức toàn lực đến đây đối phó. Khi đó hắn sẽ thừa cơ tới Phi Bằng bảo chỉ huy bọn thủ hạ đang chờ ở đó. Bởi vì đó là lực lượng duy nhất còn lại của hắn. Đương nhiên không phải hắn tới đó để chỉ huy bọn chúng tấn công mà chỉ tìm cách bảo toàn để chờ cơ hội phản kích.
Mạnh Tinh Hồn hỏi :
- Ngươi cho rằng quả thật có một lực lượng khá lớn đang chờ ở vùng phụ cận Phi Bằng bảo hay sao?
Lục Hương Xuyên nói bằng giọng khẳng định :
- Nhất định như thế.
Hắn tin chắc vào điều đó vì biết rõ rằng trước mỗi lần quyết chiến, Lão Bá thường vạch ra kế hoạch hết sức chu đáo và tỉ mỉ, nếu chưa tin chắc mười mươi thì quyết không xuất thủ. Như vậy, giả sử ở ngoại vi Phi Bằng bảo không có lực lượng tiếp ứng ở hậu sơn, Lão Bá sẽ không mạo hiểm tự mình xuất lãnh mười hai đội nhân mã công kích vào chính điện đâu!
Mạnh Tinh Hồn lại hỏi :
- Ngươi cho rằng không nhận được tín hiệu của Lão Bá, lực lượng mai phục đó vẫn phát động tấn công đúng thời gian ấn định, tức chính ngọ ngày mồng bảy?
Lục Hương Xuyên đáp :
- Có lẽ thế.
Giọng hắn không còn tin tưởng như trước nữa.
Mạnh Tinh Hồn hỏi tiếp :
- Ngươi tin như thế vì cho rằng những người ở đó đã thỏa thuận với Lão Bá về thời gian, nhưng chẳng lẽ Lão Bá không dự liệu trước có thể phát sinh biến cố? Ông ấy đâu phải là người bất cẩn như vậy!
Lục Hương Xuyên nín lặng. Hắn không đủ sức phản bác lập luận hùng hồn đó của Mạnh Tinh Hồn.
Chàng vẫn chưa chịu thôi :
- Ngươi cũng biết rằng cuộc chiến này đối với Lão Bá quan trọng đến mức nào, có thể nói là cuộc chiến tối hậu, quyết định thành hay bại của cơ nghiệp suốt đời mình. Vậy thì làm sao lại có thể sơ suất được?
Lục Hương Xuyên ngập ngừng hỏi :
- Vậy thì ngươi cho rằng hắn có kế hoạch như thế nào?
Mạnh Tinh Hồn nói :
- Ta tin rằng ông ta đã sắp sẵn kế hoạch để chính ngươi đến đây tìm ông ấy!
Lục Hương Xuyên ngờ vực nói :
- Ta không hiểu!
- Nghĩa là tất cả những sự việc đang diễn ra đều được Lão Bá sắp đặt và chính ngươi đã mắc vào bẫy!
Lục Hương Xuyên mở to mắt hỏi :
- Ngươi nói gì?
Mạnh Tinh Hồn trầm tĩnh đáp :
- Lão Bá tính chính xác rằng dọc đường ta sẽ bị ngươi ngăn cản. Và với lực lượng của ngươi ta thế nào cũng bị bắt.
Lục Hương Xuyên hỏi :
- Sao nữa?
- Ông ấy còn dự tính trước rằng các ngươi sẽ bức bách ta quay lại đây để tìm giết ông ấy.
Lục Hương Xuyên hỏi :
- Hắn cho rằng ta đủ khả năng và phương pháp để bức bách được ngươi sao?
Ánh mắt Mạnh Tinh Hồn lóe lên tia giận dữ. Chàng lạnh giọng đáp :
- Nhất định Lão Bá biết ngươi sẽ dùng mọi thủ đoạn để bức ta, bởi loại người như ngươi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào và thực sự đã xảy ra đúng như thế!
Lục Hương Xuyên cười nhạt hỏi :
- Chẳng lẽ hắn cũng đoán trước là ngươi vừa xuống giếng là ta sẽ lấp kín lại ngay?
- Rất có thể!
- Hắn còn dự định điều gì nữa?
Mạnh Tinh Hồn đáp :
- Ông ta còn dự tính chính xác rằng ngươi trước hết lấp giếng, sau đó lại cho đào lên và thân chinh ngươi sẽ xuống đây. Bởi vì ông ta nhất định sẽ có cách cho ngươi biết rằng mình không còn ở dưới giếng nữa. Ngươi vừa nghi ngờ, vừa khiếp sợ, đương nhiên nhất định đào giếng lên để tận mắt chứng kiến.
Lục Hương Xuyên chợt thấy tâm thần rúng động.
Trước đây hắn vẫn tin rằng mình là kẻ cơ mưu nhất nhì thiên hạ, thậm chí không thua cả Lão Bá.
Vậy mà nay xem lại kẻ hậu sinh và chẳng danh tiếng gì trước mặt, hắn đã suy đoán sự việc giống như mình đã biết trước tất cả vậy!
Thế mà tiếc thay hắn lại bị lừa như một tên ngốc. Nếu hắn suy xét mọi việc được như Mạnh Tinh Hồn thì sợ gì không thắng được Lão Bá!
Nhưng hắn vẫn gượng cười nói :
- Theo lời ngươi thì Tôn Ngọc Bá hầu như đã tiên đoán hết mọi chuyện?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu :
- Đúng thế!
- Vậy thì ngươi cho rằng hắn là gì vậy? Là thánh sống hay sao?
- Ta không biết gọi ông ta là gì, chỉ biết rằng ông ta đã dự tính mọi điều hết sức chính xác.
- Điều gì vậy?
Mạnh Tinh Hồn mắt phát hàn quang, nhấn từng chữ :
- Lão Bá đã đoán chính xác rằng khi ngươi đã xuống tới đây, ta sẽ không để ngươi sống mà ra khỏi đây nữa.
Lục Hương Xuyên bỗng biến sắc.
Mạnh Tinh Hồn lại nói :
- Những việc khác ngươi có tin hay không thì chưa quan trọng lắm. Riêng việc này nhất định phải tin!
Lục Hương Xuyên ngưng mục nhìn đối phương.
Sắc mặt trắng bạch của hắn trở nên u ám, dưới ánh đèn trông như phủ bằng một lớp sáp, hoàn toàn không có chút biểu tình nào, trông thật bí ẩn và đáng sợ.
Mạnh Tinh Hồn lúc đó đã ngồi dậy, một tay ôm chiếc gối còn tay kia cầm chiếc chăn.
Tư thế ngồi của Mạnh Tinh Hồn không có gì đặc biệt, bất cứ ai ngồi trên giường cũng thường có tư thế đó.
Điều kỳ quái là đại địch đứng ngay trước mặt và chính chàng đã tuyên bố cuộc chiến sinh tử sắp xảy ra, làm sao còn ngồi được thoải mái như vậy?
Nhưng Mạnh Tinh Hồn lại biết rằng trong trường hợp này chẳng những ngồi dễ ứng phó hơn nằm, mà thậm chí còn thuận tiện hơn đứng.
Chương trước | Chương sau