Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 33 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 30 - Nanh vuốt gặp nhau

↓↓
Đêm đã khuya lắm, nhìn về phía xa chỉ thấy một màu tối đen.


Người mà chúng đang lo sợ, biết khi nào thì xuất hiện?


Không ai biết cả.


Mạnh Tinh Hồn lại càng không biết.

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lúc nầy thần trí chàng mơ hồ như đang sa vào giữa màn sương đục, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài.


Tuy vậy chàng vẫn còn nhận thức được rằng nếu bây giờ mà ngủ thì vĩnh viễn không bao giờ thức dậy nữa.


Chàng dãy dụa, cố sức mở mắt thật to nhưng đôi mi nặng chịch như đeo đá cứ muốn nhíu lại.


Cái chết đang đợi chàng ở đâu đó trong đêm tối dầy đặc chung quanh.


Cho đến khi chàng gần như mất hết trí giác, đột nhiên miệng lắp bắp mấy tiếng :


- Tiểu Điệp, ta có lỗi với nàng...


Đó là chàng mơ thấy những giọt mưa đập vào mái lều trên bờ biển. Chàng nằm gần cửa sổ, bên cạnh là Tiểu Điệp.


Khi bên mình có người yêu dấu thì không còn sợ bất cứ việc gì trong cuộc đời nữa.


Miệng vừa lảm nhảm xong mấy tiếng, chàng chợt giật mình choàng tỉnh dậy.


Không có mưa, không có ngôi lều bên bờ biển cũng không có Tiểu Điệp.


Nhưng lại có gió.


Bây giờ gió thật sự là cứu tinh.


Gió thổi vào từ chính chiếc ống bằng sắt dùng làm lỗ thông gió mà trước đó đã bị Lục Hương Xuyên lấp kín.


Chuyện gì đã xảy ra vậy?


Chẳng lẽ có người giúp chàng đào huyệt mộ?


Mạnh Tinh Hồn nghĩ không ra, không sao hiểu được ai đến cứu mình.


Nhưng sự thật là có gió, không những làm cho chàng tỉnh lại mà thần trí cũng hồi phục dần.


Chàng cảm thấy một sinh lực mới nảy sinh cùng với những hơi thở căng lồng ngực và máu chảy rần rần trong huyết quản.


Cái chết đã lùi xa khỏi chàng.


Mạnh Tinh Hồn vùng vẫy hai tay dường như xem xét lại coi mình có đang mơ không rồi chuẩn bị ngồi dậy.


Ngay lúc ấy chợt có ánh lửa loé sáng. Mạnh Tinh Hồn nhìn ra, thấy một đầu người nhô lên khỏi mặt nước, tay giơ cao ống hỏa cụ.


Đó là một người lạ mặt.


Đương nhiên Mạnh Tinh Hồn không khỏi kinh dị.


Người lạ mặt nhô đầu lên, đưa mắt nhìn chung quanh rồi lại vội vàng hụp xuống nước. Mạnh Tinh Hồn còn đang kinh ngạc thì nghe có giọng nói từ ống thông gió truyền tới :


- Trong phòng chỉ có một người.


Mạnh Tinh Hồn mỉm cười, chàng đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.


Chàng hít sâu vào một hơi, sẵn sàng chờ đợi.


Chàng không cần đợi lâu, chỉ lát sau lại có người nhô lên mặt hồ.


Đó hoàn toàn không phải là người lạ


* * * * *


Lục Hương Xuyên từ hồ nước nhảy vào phòng, dùng ống hỏa cụ không thấm nước đốt đèn lên.


Tuy mặt hắn vẫn thấp thoáng nụ cười như mọi khi nhưng rất khó coi.


Bất cứ ai khi toàn thân ướt sũng khi nhìn vào không dễ có cảm tình.


Trái lại, Mạnh Tinh Hồn lại thích bộ dạng Lục Hương Xuyên như thế, bởi vậy chàng nhìn hắn chăm chăm.


Còn Lục Hương Xuyên thì hình như chẳng để ý nhiều đến chàng mà đưa mắt quan sát khắp phòng.


Mạnh Tinh Hồn chợt cười hỏi :


- Ngươi tìm ai vậy?


Lục Hương Xuyên không trả lời, hỏi lại :


- Ngươi nghĩ rằng ta đến đây tìm ai nữa?


- Ta chỉ biết rằng ngươi vào đây không phải để tìm ta.


- Vì sao không chứ? Ở đây ngoài ngươi ra còn ai nữa đâu?


Mạnh Tinh Hồn lại hỏi :


- Ngươi biết Lão Bá không có ở đây sao?


Lục Hương Xuyên không đáp.


Mạnh Tinh Hồn cười nói :


- Đương nhiên ngươi biết ông ta không có ở đây nên mới dám xuống. Nhưng do đâu mà ngươi biết được thế?


Lục Hương Xuyên vẫn không trả lời.


Xưa nay hắn vẫn thường từ chối trả lời những câu hỏi mà thấy không có lợi cho mình.


Hắn lại quan sát khắp phòng, sau đó ấn xuống phản mấy chỗ, cười nói :


- Phản cứng quá! Nếu đổi ta là Lão Bá, nhất định ta sẽ làm nơi này tiện nghi hơn.


Mạnh Tinh Hồn cười nói :


- Chẳng cần thế!


Lục Hương Xuyên nhíu mày hỏi :


- Vì sao?


- Vì ông ta không có ý định ở lại đây quá lâu.


Lục Hương Xuyên quay lại ngưng mục nhìn Mạnh Tinh Hồn hồi lâu rồi cười nhạt, hỏi :


- Có vẻ ngươi rất khâm phục hắn?


Mạnh Tinh Hồn đáp :


- Ta quả thật cũng khâm phục ông ta, nhưng người khâm phục nhất không phải là ta!


Lục Hương Xuyên buộc miệng :


- Ai vậy?


- Chính ngươi là kẻ khâm phục Lão Bá nhất, vì thế ngươi mới sợ ông ta mà quyết tiêu diệt cho bằng được.


Lục Hương Xuyên tuy vẫn cười nhưng nụ cười trông rất miễn cưỡng.


Mạnh Tinh Hồn lại hỏi :


- Thế nào? Ngươi không chịu thừa nhận ư?


Lục Hương Xuyên thở dài đáp :


- Ta thừa nhận, Người lừa được ta không nhiều, trong đó có Tôn Ngọc Bá. Đó là điều đáng khâm phục.


Mạnh Tinh Hồn bĩu môi :


- Kẻ đã rắp tâm lừa bằng hữu thì bản thân mình sớm muộn rồi cũng bị lừa. Ngươi hãy nhớ cho kỹ điều đó.


Lục Hương Xuyên hỏi :


- Ai nói ra câu đó?


- Ta!


- Nhưng chẳng lẽ ngươi không bị hắn lừa hay sao?


Mạnh Tinh Hồn gật đầu :


- Phải! Ta cũng bị ông ta lừa và quả thật ta đã bị lừa. Nhưng bị lừa như thế ta muốn bị thêm mấy lần lừa nữa.


Ánh mắt Lục Hương Xuyên lóe lên, hắn trầm giọng hỏi :


- Ngươi biết mình bị mắc lừa khi nào?


- Khi vừa trở lại đây.


- Bây giờ thì ngươi hiểu ra rồi chứ?


Mạnh Tinh Hồn gật đầu.


Lục Hương Xuyên thở dài, gật đầu nói :


- Ngươi có thể kể lại tất cả cho ta nghe không?


- Có thể!


Chàng cười, nói thêm :


-Thậm chí ngươi không yêu cầu, ta cũng phải kể cho ngươi nghe!


- Kể đi, Ta đang nghe đây.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Hồn Hoa

Hồn Hoa

Cuộc sống này, đối với tôi cũng chưa là dài, nhưng cái thú đi đây đi đó,

24-06-2016
Biến mất ở Thư Viên

Biến mất ở Thư Viên

Tôi day qua úp mặt vào vào bụng Hảo, nghe ruột chị cồn lên trong đó, để giấu mấy

24-06-2016
Thương cho roi cho vọt?

Thương cho roi cho vọt?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Vài chục năm

27-06-2016
Chị gà nhát cáy

Chị gà nhát cáy

Audio - Ôi! Trời sắp sập rồi. Chính mắt tôi trông thấy, chính tai tôi nghe thấy. Một

30-06-2016

Teya Salat