Mạnh Tinh Hồn buông Tiểu Điệp ra, đưa mắt cảm kích nhìn Thạch Quần.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chàng chỉ gật đầu mà không nói gì, nhưng trong cái nhìn đó đã hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Sau đó chàng quay lại quan sát xung quanh xem nên ra bằng lối nào.
Mặc dù trong Cúc Hoa viên không thấy một nhân ảnh, nhưng với kinh nghiệm lâu năm như của loài thú săn, Mạnh Tinh Hồn biết rằng không có đường nào an toàn.
Bất cứ nơi nào cũng có mai phục.
Mạnh Tinh Hồn nghiến răng, quyết định xông ra theo lối cửa chính.
Nhưng khi chàng vừa kéo bàn tay giá lạnh của Tiểu Điệp đi được vài bước thì thấy từ mé tả có một người đang lao tới.
Đó là nữ nhân bận y phục của nam nhân nhưng không phải để hóa trang, bởi vì mái tóc dài đen nhánh xổ tung bay phơ phất theo gió.
Mạnh Tinh Hồn nhận ra ngay nữ nhân đó là ai: Phượng Phượng!
* * * * *
Phượng Phượng đã đi hết con đường rải đá, hướng thẳng vào dãy hậu phòng mà từ đó Mạnh Tinh Hồn vừa thoát ra.
Hình như cô ta cũng nhận ra Mạnh Tinh Hồn nên càng chạy nhanh - võ công của Phượng Phượng cơ bản là khinh công dựa vào đôi chân.
Tiểu Điệp thấy vẻ mặt chồng khác thường, nhìn sang Phượng Phượng hỏi :
- Chàng biết cô ta ư?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu rồi chợt nghiến răng đẩy Tiểu Điệp về phía Thạch Quần nói :
- Nàng hãy đi theo anh ấy, anh ấy sẽ chiếu cố...
Tiểu Điệp biến sắc kêu lên :
- Nhưng còn chàng?
Mạnh Tinh Hồn nói :
- Ba ngày sau ta sẽ đến tìm nàng!
Thạch Quần hỏi :
- Tìm ở đâu?
Mạnh Tinh Hồn đáp gọn :
- Chỗ cũ!
Lời chưa dứt, người đã lao đi, dùng thân pháp nhanh nhất truy theo Phượng Phượng.
Chàng quyết không thể để nữ nhân đó sống, đem những bí mật của Lão Bá nói cho Lục Hương Xuyên.
* * * * *
Cửa phòng vẫn mở toang như khi Mạnh Tinh Hồn vừa thoát ra, có mấy mũi ám khí cắm ngập vào cửa sâu tới ba tấc!
Lúc này Phượng Phượng chỉ còn cách cửa phòng chừng ba trượng.
Cước lực của cô ta không kém, nhưng từ Mã gia thôn chạy tới đây chẳng phải ngắn nên đã thấm mệt. Thêm nữa lại phải mang bộ y phục nam rộng thùng thình nên vướng víu, phần nào ảnh hưởng tới tốc độ.
Mạnh Tinh Hồn tính rằng nhất định mình sẽ đuổi kịp tiện nữ đó trước khi tới cửa.
Nhưng chàng đã tính sai.
Bởi vì chàng chỉ tính riêng phần chủ quan về mình mà quên mất địch nhân.
Đang chạy, đột nhiên Mạnh Tinh Hồn cảm thấy đất dưới chân sụt xuống, lộ ra một miệng hang.
Có bốn tên hán tử đã mai phục ở đó từ trước, tay lăm lăm cung nỏ nhằm chàng bắn tới loạn xạ.
Mạnh Tinh Hồn đã từng trải qua nhiều mối nguy hiểm tương tự nên phản ứng rất nhanh, ngay cả ám khí trong thước tấc cũng đủ sức tránh khỏi.
Nhưng lần này chàng không kịp tránh vì dốc hết tâm lực đuổi theo Phượng Phượng.
Vừa thấy phát sinh sự cố, chàng nhún chân lao vọt lên nhưng vừa lướt qua một luống hoa thì bị một mũi tên cắm vào bắp chân trái, đau buốt tận xương.
Nhưng chàng vẫn không dừng lại.
Đây là thời điểm quyết định. Chỉ cần chàng dừng lại thì không biết bao nhiêu người sẽ vì việc đó mà phải chết.
Mái tóc dài đen của Phượng Phượng vẫn phơ phất ở phía trước như trêu ngươi.
Mũi tên cắm ở bắp chân đau nhói, nhưng chàng không có thời gian dừng lại để nhổ ra, việc đó chẳng những phân tán ý nghĩ mà còn làm giảm tốc độ của chàng.
Cứ chạy thêm mỗi bước, chàng càng cảm thấy khó chịu hơn, tưởng chừng như không thể chịu đựng thêm được nữa mà ngã nhào xuống.
Mạnh Tinh Hồn nghiến chặt răng dốc chút sức lực cuối cùng nhằm Phượng Phượng bổ tới, xuất trung chỉ với mười thành công lực điểm vào Khí Hải huyệt của cô ta.
Đó là huyệt chí mạng, chỉ cần dùng ba bốn thành công lực cũng đủ làm mất mạng đối phương.
Vừa dốc chút sức lực cuối cùng trong cơn đau đớn, Mạnh Tinh Hồn như đã sắp hôn mê, nhưng vẫn còn cảm thấy đầu ngón tay giữa của mình chạm vào da thịt mềm mại của nữ nhân, sau đó mới ngất đi.
* * * * *
Sao lấp lánh đầy trời soi sáng mặt biển bao la với những đợt sóng vô bờ êm ái.
Họ cầm tay nhau dạo bước dọc bờ cát, mắt lấp lánh niềm vui, tận hưởng cảnh trời đất thanh bình và say trong hạnh phúc.
Chàng kéo nàng vào sát người mình, thủ thỉ những lời êm dịu, vuốt ve mái tóc êm như sóng biển.
Mạnh Tinh Hồn chợt mở bừng mắt. Giấc mộng đẹp lập tức tan biến, không có muôn vàn vì sao lấp lánh, không có biển, cũng chẳng có nàng.
Chàng lập tức nhớ lại sự việc vừa xảy ra và hiểu rằng mình vẫn nằm ở nơi đã ngã xuống, cơn đau ở bắp đùi trái còn kịch liệt hơn trước.
Ý nghĩ đầu tiên thoáng qua đầu :
- Ta vẫn chưa chết!
Nhưng đó vẫn chưa phải là vấn đề trọng yếu nhất. Việc quan trọng hơn là Phượng Phượng còn sống hay không?
Chàng tuyệt đối không thể để cô ta tiết lộ tin tức về Lão Bá.
Chợt vang lên tiếng cười gần đó.
Mạnh Tinh Hồn cố sức ngẩng lên và bắt gặp Lục Hương Xuyên đang nhìn mình.
Ánh mắt Lục Hương Xuyên lấp lánh, chứng tỏ hắn đang phấn khích, nhưng không phải là tiếng cười mà Mạnh Tinh Hồn vừa nghe phát ra từ hắn.
Đó là tiếng cười của Phượng Phượng.
Cô ta cười đến là sảng khoái, đến là đắc ý.
Mạnh Tinh Hồn chợt thấy toàn thân như cứng đờ lại, đầu óc mụ mị đi.
Cô ta đến gần Mạnh Tinh Hồn, tươi cười nhìn chàng.
Mạnh Tinh Hồn cố ghìm cơn buồn nôn sắp trào ra, nuốt vào mấy hơi mới hỏi :
- Ngươi... đã nói ra chưa?
Phượng Phượng cười khanh khách :
- Ta đương nhiên đã nói ra rồi! Thế ngươi tưởng ta đến đây làm gì chứ?
Mạnh Tinh Hồn buột miệng :
- Thật ư?
Nhưng lập tức chàng thấy câu hỏi của mình là thừa.
Phượng Phượng cười nói :
- Sao không thật? Chẳng lẽ mẹ kế lại đi nói dối con rể hay sao?
Mạnh Tinh Hồn cúi xuống. Chàng không còn đủ sức để tức giận nữa.
Lời Phượng Phượng vẫn tiếp tục tuôn ra :
- Ngươi không ngờ gặp ta ở đây, đúng không? Ngươi không ngờ lão đầu đó lại để ta đi chứ gì?
Thị dừng một lúc rồi cười to nói tiếp :
- Ta nói cho ngươi biết điều này, tuy ta không có bản lĩnh gì đáng kể, nhưng từ lúc 13 tuổi đã học cách làm thế nào để lừa được những lão già máu gái. Nếu hành nghề như chúng ta mà không lừa được những lão đầu thì còn biết lừa ai?
Mạnh Tinh Hồn không buồn nghe nhưng những lời ti tiện đó vẫn vọng vào tai.
Phượng Phượng lại tiếp :
- Thật ra ngươi không thể trách ta được. Ta còn trẻ, đâu có thể phó thác tấm thân phơi phới thanh xuân cho một lão già? Nếu là ngươi thì lại là chuyện khác. Còn lão ta sắp chết, hơn nữa sau khi chết lại không còn một đồng xu nhỏ để lại cho ta!
Mạnh Tinh Hồn hướng ánh mắt sang Lục Hương Xuyên. Lúc đó thần tình của chàng trở nên hết sức bình tĩnh.
Mạnh Tinh Hồn nói bằng giọng rành rọt :
- Ngươi lại đây!
Lục Hương Xuyên nhíu mày hỏi :
- Ngươi có gì muốn nói với ta ư?
- Ngươi có muốn nghe không chứ?
Lục Hương Xuyên cười đáp :
- Có những lúc người đến lúc quan đầu mới hiểu ra lẽ phải trái. Ngươi là hạng người đó...
Vừa nói hắn vừa bước tới phía Mạnh Tinh Hồn nhưng rất thận trọng.
Hổ báo dù sa bẫy vẫn còn có thể sát thương người. Lục Hương Xuyên đề phòng điều đó.
Chương trước | Chương sau