Mạnh Tinh Hồn đáp :
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Con đã tới đó. Nhưng không còn ai ở Hoa viên nữa.
Lão Bá lại hỏi :
- Chắc rằng ngươi tìm ra ngay địa đạo không khó khăn gì?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu :
- Dạ! Chúng đã để sẵn một chiếc thuyền bên dưới mật đạo, chắc chắn là dành sẵn cho con.
- Vì thế ngươi mới đoán chắc rằng chúng tin thế nào ngươi cũng sẽ đuổi theo ta?
- Chính thế!
Lão Bá lại hỏi :
- Chúng có bí mật truy theo dấu vết ngươi không?
Mạnh Tinh Hồn trả lời một cách tin tưởng :
- Không ai đủ khả năng truy theo con được, chắc Lục Hương Xuyên cũng hiểu điều này.
Đó là câu cuối cùng mà Phượng Phượng nghe được. Cô ta khuỵu xuống ngủ ngay trên nền đất.
Lão Bá quay lại nhìn Phượng Phượng một lúc rồi lẩm bẩm :
- Cô ta thật dễ ngủ, chẳng khác gì một nữ hài tử!
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu :
- Cô ta không còn là một nữ hài tử đâu!
Lão Bá nhíu mày hỏi :
- Vậy là ngươi đã làm gì cô ta?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu.
Ngay từ khi mới xuống giếng, chàng đã dùng thủ thuật điểm vào Thùy huyệt của Phượng Phượng.
Lão Bá thở dài nói :
- Có vẻ như ngươi không tin cô ta...
Mạnh Tinh Hồn phản vấn :
- Lão nhân gia muốn rằng con phải tin vào cô ấy hay sao?
Lão Bá trầm ngâm nói :
- Khi nào ngươi tới độ tuổi như ta bây giờ và cũng lâm vào cảnh ngộ hiểm nghèo tương tự, có lẽ ngươi cũng sẽ tin vào một nữ nhân như thế...
Ông chậm rãi nói thêm :
- Bởi vì không còn một người thứ hai nào khác đáng tin hơn.
Mạnh Tinh Hồn nói :
- Nhưng lão nhân gia...
Lão Bá chặn lời :
- Đến khi ngươi phát hiện thấy quanh mình không còn ai đáng tin nữa, ngươi sẽ thấy tình cảnh đó đáng sợ thế nào!
Mạnh Tinh Hồn hỏi :
- Bởi thế phải tìm được một người nào đó để đặt lòng tin của mình?
Lão Bá trả lời ngay :
- Không sai!
- Cần gì phải thế chứ?
- Bởi vì khi ngươi rơi xuống biển bao la và sắp chết đuối, thấy một đám bèo nhỏ trôi qua cũng bám chắc lấy, mặc dù biết rõ cọng bèo đó không đủ sức cứu sống ngươi.
Mạnh Tinh Hồn nhận xét :
- Dù bám lấy cũng vô ích...
Lão Bá lắc đầu :
- Không phải hoàn toàn vô ích, vì ít ra nó cũng giúp ngươi có thêm một chút tinh thần, có chỗ dựa.
Ông nở nụ cười chua chát nói thêm :
- Ta biết ngươi cho rằng cách lý giải như vậy rất đáng cười. Có lẽ vì ta đã già rồi.
Cách giải thích của người già thường làm cho hạng trẻ tuổi thấy buồn cười vì cho rằng cổ hủ và lẩn thẩn.
Mạnh Tinh Hồn ngưng mục nhìn Lão Bá hồi lâu, rồi chậm rãi nói :
- Xưa nay con chưa từng thấy lão nhân gia có chỗ nào đáng cười cả.
Chàng nói thật lòng và điều đó cũng đúng.
Lão Bá chưa bao giờ đáng cười cả.
Ông đáng hận, đáng sợ, thậm chí có lúc đáng thương chứ hoàn toàn không đáng cười.
Chỉ người nào cho rằng cách nhìn của ông đáng cười thì người đó mới thật là đáng cười.
* * * * *
Phượng Phượng đang ngủ thì chợt cảm thấy có người đang vuốt ve mái tóc mình.
Cô ta liền ngồi dậy, dụi mắt rồi mở choàng ra.
Lão Bá ngồi bên cô, tay mân mê mái tóc, còn Mạnh Tinh Hồn đã đi đâu mất.
Cô ta gượng cười nói :
- Hắn đi lúc nào thế? Tôi thật không biết gì cả...
Lão Bá dịu dàng nói :
- Nàng ngủ ngon quá, ta không nỡ để làm ồn ào khiến nàng thức giấc.
Phượng Phượng nhíu mày hỏi :
- Tôi làm sao lại ngủ say như vậy chứ?
Lão Bá ôn tồn nói :
- Tuổi trẻ thường như thế. Mỗi khi cần ngủ là ngủ rất say. Người già ít ngủ hơn và dễ bị đánh thức.
Phượng Phượng chớp chớp mắt nói :
- Không phải thế! Tôi biết rằng ông đánh lừa tôi!
Lão Bá hỏi :
- Ta lừa nàng ư?
Phượng Phượng cười lạnh lùng :
- Tôi biết trong câu chuyện của các người có nhiều chỗ không muốn để tôi nghe nên đã làm cho tôi ngủ say như vậy!
Lão Bá cười nói :
- Nàng còn trẻ như thế mà cứ hay ngờ vực thì sau này làm thế nào?
Phượng Phượng cúi đầu xuống mân mê những ngón tay mình, hồi lâu mới hỏi khẽ :
- Hắn đi đã lâu chưa?
Lão Bá đáp :
- Được một lúc rồi.
Phượng Phượng ngập ngừng hỏi :
- Có phải... ông bảo hắn đến báo tin cho Hổ tổ không?
Lão Bá gật đầu.
Phượng Phượng cắn môi hỏi :
- Làm sao... ông lại có thể bảo hắn đi như thế chứ?
Lão Bá hỏi lại :
- Có gì không được?
- Ông có gì để bảo đảm rằng hắn sẽ trung thành với ông?
- Ta không dám bảo đảm, chỉ biết rằng hắn đối với nữ nhi ta rất tốt.
- Nhưng ông chớ quên rằng chính Lục Hương Xuyên muốn hắn tới đây tìm ông. Chính hắn cũng thừa nhận như thế. Điều đó đối với ông chẳng hay ho gì.
Lão Bá thản nhiên trả lời :
- Ta không quên!
Phượng Phượng tiếp tục tấn công :
- Cho dù hắn không trực tiếp tiết lộ bí mật của ông ra với Lục Hương Xuyên nhưng mọi hành động của hắn đều bị Lục Hương Xuyên giám sát chặt chẽ, đúng vậy không?
Chương trước | Chương sau