Mạnh Tinh Hồn cũng trả lời như thế :
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Con đã đến!
Câu đó hoàn toàn không mang ý nghĩa gì, thậm chí quá thừa là đằng khác.
Nhưng nếu không nói ra như thế, nhất định cả hai không sao giữ nổi cho nước mắt khỏi trào ra.
Lão Bá lại nói :
- Ngươi ngồi xuống đi!
Mạnh Tinh Hồn vâng lời ngồi xuống ghế.
Lão Bá chăm chú nhìn Mạnh Tinh Hồn hồi lâu rồi chợt cười to nói :
- Ta đã từng nghĩ rằng nếu trên đời có một người nào đó tìm được tới đây thì duy nhất chỉ một mình ngươi thôi!
Mạnh Tinh Hồn cũng cười đáp :
- Và trên đời chắc cũng chỉ một mình lão nhân gia mới kiến dựng được nơi trú ẩn kín đáo như thế này!
Lão Bá lắc đầu :
- Nơi này chưa thể gọi là kín đáo được!
- Thế này mà còn chưa kín đáo thì đâu mới kín hơn?
- Vì ngươi còn có thể tìm được mà!
Mạnh Tinh Hồn hiểu ra, lắc đầu :
- Theo lý thì tôi không tìm được chỗ này.
Bấy giờ Phượng Phượng vẫn đứng phía sau Mạnh Tinh Hồn, nhưng không ai đế ý tới cô ta cả.
Mạnh Tinh Hồn nói câu ấy không giải thích về cuộc gặp gỡ với Phượng Phượng, cũng không nhìn cô ta, nhưng Lão Bá vẫn hiểu được nguyên do.
Lão Bá cười hỏi :
- Vì sao ngươi chờ ở đây mà không đuổi theo chiếc xe kiệu? Chẳng lẽ ngươi không phát hiện thấy?
Mạnh Tinh Hồn đáp :
- Con có thấy!
- Và đã đuổi theo chứ?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu :
- Có đuổi theo!
Lão Bá gặng hỏi :
- Vì sao ngươi quay lại?
Mạnh Tinh Hồn đáp :
- Con trở lại vì hai lý do.
- Hai lý do nào?
Mạnh Tinh Hồn bình tĩnh đáp :
- Thứ nhất, có người đã trông thấy chiếc xe và biết hướng đi của nó.
Lão Bá hỏi :
- Việc đó có liên quan gì chứ?
Mạnh Tinh Hồn trả lời :
- Rất quan trọng. Ai cũng biết rằng lão nhân gia là người rất thận trọng, nhất là trong trường hợp này...
Chàng ngừng một lúc rồi nói thêm :
- Khi biết hành tung của mình không được bí mật hoàn toàn, chẳng những lão nhân gia mà bất cứ ai cũng không để lại hoạt khẩu. Chỉ người chết mới không bao giờ còn tiết lộ bí mật.
Lão Bá gật gù nói :
- Ngươi suy luận rất đúng. Có phải vì thế mà ngươi tin chắc chiếc xe kiệu kia là rất đáng ngờ?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu :
- Chính thế!
Lão Bá cật vấn :
- Lúc đó ngươi có những giả thuyết nào?
- Có hai giả thuyết.
- Nói xem!
- Thứ nhất, lão nhân gia không đi bằng con đường đó. Thứ hai, không có lão nhân gia trên xe.
Lão Bá hỏi thêm :
- Không còn khả năng nào nữa hay sao?
Mạnh Tinh Hồn khẳng định :
- Tuyệt đối không!
Lão Bá cười hỏi :
- Ngươi không cho rằng ta sẽ mạo hiểm sao?
- Nếu không suy tính mọi việc chu toàn nhất, lão nhân gia không thể sống tới bây giờ được.
Lão Bá nhìn Mạnh Tinh Hồn với ánh mắt thân thiết và khâm phục không giấu diếm, cuối cùng cười nói :
- Không ngờ ngươi hiểu rõ ta đến như vậy!
Mạnh Tinh Hồn gật đầu :
- Có thể nói như vậy!
- Nhưng chúng ta chỉ gặp nhau vẻn vẹn có mấy lần ngắn ngủi thôi...
- Để hiểu một người chẳng cần phải gặp nhau nhiều hay ít. Có khi ở bên nhau nhiều năm người ta vẫn không hiểu nhau.
Lão Bá trầm mặc hồi lâu, ánh mắt tối sầm hẳn đi, cuối cùng thở dài nói :
- Ta hiểu ý ngươi!
Không những hiểu mà ông còn đồng tình với nhận xét đó.
Bởi vì trong hai ngày qua, nhiều quan niệm của ông đã thay đổi hẳn.
Giá ba ngày trước đó, Mạnh Tinh Hồn dám đưa ra nhận xét như vậy, nhất định ông đã nổi giận.
Bây giờ thì Lão Bá đã thấm thía rằng chẳng những ông không hiểu Lục Hương Xuyên mà đối với nhi nữ của mình, ông cũng chưa hiểu gì nhiều.
Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm nói tiếp :
- Nhưng cũng có những người ngay từ cái nhìn đầu tiên đã hiểu nhau. Ví dụ chúng ta, con có cảm giác như chúng ta đã thân thiết với nhau từ lâu rồi.
Lão Bá hỏi :
- Có phải vì bản tính chúng ta giống nhau không?
Mạnh Tinh Hồn ngước mắt nhìn về cõi xa xăm, nhẹ giọng trả lời :
- Chẳng biết có phải vì thế không. Nhưng con biết giữa một số người chỉ mới gặp nhau đã nảy sinh một thứ tình cảm rất kỳ diệu mà không sao giải thích được.
Lão Bá cũng nhìn ra xa, hồi lâu khẽ hỏi :
- Giả như giữa ngươi với Tiểu Điệp?
Quả thật lúc đó Mạnh Tinh Hồn đang nghĩ về Tiểu Điệp, và nghe nhắc đến tên nàng, lòng chàng thấy ngọt ngào và ấm áp hẳn lên.
Chàng chỉ gật đầu mà không đáp, lòng nghĩ miên man :
- Mấy hôm nay nàng ra sao? Nhất định là lo lắng cho ta nhiều lắm!
Chàng biết rõ tâm tính của nàng, chắc ăn không ngon miệng, ngủ không đầy giấc, và lúc này chắc nàng đang nghĩ về mình... Đặc biệt về khuya, khi nhìn ánh sao chiếu vào cửa sổ.
Lão Bá lặng lẽ nhìn Mạnh Tinh Hồn, hiểu thấu và thông cảm với thiếu niên trung hậu này.
Biết nhi nữ của mình được yêu thương như thế, lòng người cha nào lại chẳng cảm động?
Lão Bá tưởng chừng không nén nổi, bước đến ôm lấy Mạnh Tinh Hồn.
Nhưng vốn là người biết kìm chế tình cảm, ông chỉ đều giọng hỏi :
- Nó có biết lần này ngươi đến đây là để tìm ta không?
Mạnh Tinh Hồn đáp :
- Không những biết mà cô ấy còn giục con tới đây. Bấy nhiêu năm qua, Tiểu Điệp vẫn nhất mực nhớ đến lão nhân gia.
Lão Bá cố giấu sự chua chát trong nụ cười hỏi :
- Nó không trách hận ta sao?
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu :
- Không! Vì chẳng những cô ấy hiểu rõ lão nhân gia mà còn rất tôn kính. Cô ấy nói rằng lòng tôn kính của mình đối với phụ thân bây giờ cũng như lúc còn nhỏ, không hề thay đổi.
Chương trước | Chương sau