Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 59 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 26 - Hai lần lung lạc

↓↓

Lão Bá hết sức xúc động, cố nén dòng lệ chực trào ra, nghẹn ngào nói :

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Lâu nay ta đã trách oan nó...


Mạnh Tinh Hồn nhẹ giọng :


- Xin lão nhân gia đừng hối hận nữa. Tất cả đều đã lùi về quá khứ. Bây giờ cô ấy sống rất tốt. Chuyện trước đây không nên nhắc đến nữa thì hơn.


Tuy nói thế, nhưng gợi lại chuyện này, lòng Mạnh Tinh Hồn cũng không thanh thản.


Chàng biết rằng lúc này không nên gợi lại niềm đau xưa nữa, liền thay đổi đề tài :


- Con tìm được tới đây còn vì một nguyên nhân khác.


Lão Bá tỏ vẻ quan tâm hỏi :


- Nguyên nhân gì vậy?


Mạnh Tinh Hồn đáp :


- Cái chết của cả gia đình Mã Phương Trung đã làm con nghi ngờ.


Lão Bá nhíu mày hỏi :


- Ngươi đã gặp tử thi của họ ư?


Mạnh Tinh Hồn gật đầu :


- Phải! Con đã xác định được rằng, họ chết là do tự mình uống độc dược, nhưng họ cố làm cho người ta tưởng rằng đều chết do đao kẻ khác. Điều này nhất định có nguyên nhân.


Lão Bá chợt sầm mặt hỏi :


- Ngươi đoán rằng họ chết vì ta?


- Phải! Những người đáng thương đó hiểu rằng chỉ người chết mới giữ kín được mọi bí mật.


Lão Bá thở dài :


- Ta đã mắc phải một sai lầm lớn, giết chết những người trung hậu nhất của mình một cách oan uổng như vậy... Phải! Họ đã chết oan uổng và vô ích. Bởi vì ngươi đã đoán ra bí mật của họ...


Lão Bá lặng lẽ nhìn ra xa, nước mắt chợt ứa ra, khàn giọng nói :


- Ta đã giết không ít người, cũng có lúc giết oan cả bằng hữu. Nhưng sai lầm cuối cùng này nhất định sẽ dằn vặt lương tâm ta suốt đời.


Mạnh Tinh Hồn nhận thấy Lão Bá đau xót và hối hận thật lòng, liền an ủi :


- Đã dấn bước vào giang hồ thì chấp nhận hy sinh để bảo vệ một sự nghiệp là chuyện thường. Khi biết lão nhân gia đau lòng như thế, nhất định Mã Phương Trung và gia quyến dưới suốt vàng cũng được ngậm cười!


Lão Bá lặng đi một lúc, hồi lâu trấn tĩnh trở lại, hỏi :


- Vậy là ngươi tìm được đến đây ngay?


Mạnh Tinh Hồn lắc đầu :


- Không! Lúc đầu con đã quan sát kỹ mọi chỗ nhưng không sao ngờ được rằng dưới đáy giếng này lại có thể kiến dựng được một mật thất, nên đinh truy theo một con đường khác.


Lão Bá nhíu mày hỏi :


- Ngươi đã chuẩn bị như thế?


- Phải!


- Và ngươi có ý định rằng nếu truy không có thì lại trở về đây, đúng không?


Mạnh Tinh Hồn đáp :


- Có thể như vậy.


Lão Bá lại hỏi :


- Như vậy là ngươi tin chắc rằng, chiếc xe kiệu là nhằm mục đích đánh lạc hướng?


- Không! Trước đó tình cờ con nghe nói đến chiếc xe, sau này tới đây mới biết chiếc xe đó xuất phát từ đây nên tin chắc vào giả thiết đó.


- Vì sao vậy?


- Bởi sau khi rời khỏi đây chừng tám trăm dặm, chiếc xe bỗng nhiên mất tích, không để lại một dấu vết nào.


Lão Bá càng lúc càng trở nên quan tâm, hỏi :


- Sao có thể khẳng định điều này?


Mạnh Tinh Hồn đáp :


- Bởi vì chiếc xe này khác thường, rất dễ bị chú ý, nhất là đặc điểm của người đánh xe. Dọc đường đi, còn nhiều người nhớ được chiếc xe đó.


- Rồi sau thế nào?


Mạnh Tinh Hồn đáp :


- Sau khi tới Hoàng Thạch trấn, không ai còn trông thấy chiếc xe đó nữa.


Lão Bá lại hỏi :


- Còn người đánh xe? Ngươi từng nói rằng người đó rất đặc biệt kia mà?


Mạnh Tinh Hồn gật đầu :


- Đúng thế! Cũng không ai nhìn thấy người đánh xe đâu, giống như cả người lẫn xe bỗng dưng biến mất khỏi mặt đất vậy!


Lão Bá chợt thấy toàn thân rúng động.


Tất cả mọi kế hoạch này được ông phát thảo từ trước và tính toán vô cùng cẩn thận, tưởng chừng không thể phạm phải một sai lầm nào.


Nhưng đến bây giờ mới nhận ra, cho dù kế hoạch có tỉ mỉ chu đáo bao nhiêu, nhưng khi bắt tay vào hành động đều có thể nảy sinh những sơ hở không sao lường hết được.


Bởi vì không ai tiên liệu hết trên thực tế sẽ phát sinh những biến hóa thế nào vì thế mà không sao phòng bị hết mọi sự cố phát sinh.


Đó là nguyên nhân dẫn đến sự thất bại.


Người ta chẳng phải thần thánh, ai dám cho rằng mình có thể lường trước mọi biến cố?


Thậm chí nhiều khi cả thánh thần cũng không tiên liệu được tất cả mọi điều.


Khi người ta nhận thức được điều này thì sau khi gặp phải mất mát hoặc thất bại sẽ không coi đó là sai lầm nghiêm trọng, bởi thế tâm hồn thư thái hơn và cuộc sống bớt nặng nề hơn.


Hồi lâu, Lão Bá mới chậm rãi nói :


- Ngươi đã có thể nhận định đúng như vậy thì Lục Hương Xuyên cũng có thể tìm được tới đây.


Mạnh Tinh Hồn nói bằng giọng cương quyết :


- Hắn sẽ không tự mình tới đây đâu!


Lão Bá nhíu mày hỏi :


- Vì sao?


- Vì bây giờ hắn còn nhiều việc phải làm. Và chủ yếu là lúc này hắn đang đắc chí.


Đúng thật!


Hai chữ đắc chí quả là chính xác.


Người ta trong lúc đắc chí thường rất dễ bị lóa mắt hay nhầm lẫn, và thông thường làm những việc không nên làm. Khi đó đầu óc người ta không được thăng bằng nữa.


Lão Bá đương nhiên thừa hiểu điều này.


Mạnh Tinh Hồn nói tiếp :


- Hơn nữa, cùng lắm là hắn chỉ hoài nghi mà không thể khẳng định bên dưới đáy giếng này còn có một mật thất. Dù hắn có phái người phòng thủ xung quanh cũng chưa đến mức dốc hết lực lượng chủ lực.


Lão Bá tán thành :


- Ta cũng có nghĩ như thế.


Mạnh Tinh Hồn lại nói :


- Còn một điểm khác nữa...


- Điểm gì?


- Con dám đoán chắc rằng hắn không thân đến tìm lão nhân gia vì tin chắc rằng đã có người khác làm việc đó.


Lão Bá hỏi ngay :


- Ai vậy?


- Chính con!


Lão Bá không quá ngạc nhiên vì câu trả lời đó. Người ngạc nhiên chính là Phượng Phượng.


Vẻ mặt Lão Bá rất bình tĩnh, chẳng những không biểu lộ chút nào hoài nghi hay kinh ngạc mà thậm chí còn phảng phất nụ cười.


Phượng Phượng chợt cảm thấy giữa hai người này có một mối liên hệ rất bí ẩn và khắng khít, bởi thế mà họ rất hiểu và tin nhau.


Cô ta vốn không muốn mình bị gạt sang một bên để chứng kiến cuộc đàm thoại kỳ lạ giữa hai nhân vật quái dị này, nhưng không thể làm gì hơn được.


Trở thành một người thừa nhận thật là buồn chán và khó chịu.


Cô ta đành chú ý nghe hết những lời đối thoại giữa hai người, biết đâu sẽ giúp ích cho mình sau này?


Nhưng đột nhiên Phượng Phượng cảm thấy đầu óc nặng trĩu, rồi buồn ngủ ghê gớm, hai mắt díu lại không sao cưỡng nổi, bóng Lão Bá và Mạnh Tinh Hồn trước mắt nhòa dần rồi mất hẳn, cả giọng nói cũng trở nên xa xăm như tiếng ruồi bên tai.


Cô ta cố sức mở mắt ra nhưng hai mí mắt đã nặng trịch, cuối cùng cả người từ từ khuỵu xuống...


Lão Bá vẫn tiếp tục câu chuyện :


- Ngươi đã tới Hoa viên rồi chứ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Cupcake yêu thương

Cupcake yêu thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Khi tình đầu trở lại

Khi tình đầu trở lại

Trên thế giới này, mỗi ngày mỗi giờ ta gặp qua biết bao nhiêu người, có người trở

25-06-2016
Tháng ngày đã mất

Tháng ngày đã mất

Tôi khác Viễn, tôi thích đắm mình trong những điều đã vụn vỡ, còn Viễn thì vứt

23-06-2016

XtGem Forum catalog